Thứ Ta Yêu Là Bỉ Ngạn

Chương 5: Có hỉ

Trong một tiệm thuốc ở kinh thành, nữ tử đeo mạng che mặt từ trong bước ra, bước chân có chút lảo đảo. Nam nhân đứng chờ ở cửa lập tức đỡ lấy

"Chủ nhân! Cẩn thận."

Nhan Y Miên gạt phăng tay hắn ra. Đúng! Đôi nam nữ này là Nhan Y Miên và Hắc Lang. Vì chuyện lần trước nên nàng âm thầm rời hoàng cung đến đây nhờ đại phu có tiếng ở kinh thành bắt mạch thử.

"Ngươi đi đi. Ta muốn yên tĩnh một mình." Nhan Y Miên không cho Hắc Lang thời gian phản ứng, nhanh chóng rời đi lẫn vào dòng người tấp nập.

Hắc Lang nhìn theo bóng lưng chủ nhân chỉ biết thở dài. Nếu y đã không muốn nói thì hắn sẽ không hỏi. Hắn sẽ luôn đứng phía sau bảo vệ cho y, dùng cả tính mạng này bảo vệ cho y. Việc bây giờ hắn cần làm là quản lý tốt Thất Sát cho y.

Nhan Y Miên đến một tửu lâu, nàng chọn một phòng riêng nằm ở chỗ cao nhất. Tửu lâu này thực chất cũng thuộc về Thất sát nên phòng cao nhất này luôn để trống, chỉ có chủ nhân Thất Sát mới có quyền sử dụng nó.

Nàng gọi người đem lên một bình rượu hoa quế thượng hạng. Lúc tiểu nhị đem rượu còn đem theo một bình hoa bỉ ngạn đỏ rực vừa mới hái. Nhan Y Miên hài lòng gật đầu rồi cho người lui ra ngoài mới bỏ mạng che mặt xuống.

Nàng cầm lấy một ly rượu rót đầy rồi mân mê trên tay. Hương hoa quếnồng nàn xông thẳng vào mũi nàng, đây chính là mùi vị nàng thích nhất. Nhưng đúng lúc nàng định nâng chén uống thì bất chợt nghĩ đến điều gì rồi khựng lại. Ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn ly rượu rồi đặt xuống bàn, thở dài một hơi.

Nhan Y Miên bất giác lấy tay sờ bụng mình. Nàng vậy mà lại có thai với Đông Phương Trì. Cô thật sự có chút không tin nổi. Lúc đại phu nói cô có thai, cô còn định đánh cho ông ta một trận. Nhan Y Miên ngẩng mặt nhìn trời có chút oán hận thốt lên

"Ông trời thật biết trêu ngươi."

Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ nạp phi của Đông Phương Trì. Cô đã dùng một tháng để sắp xếp ổn thỏa cho cả Nhan phủ một đường lui trước khi cô gϊếŧ chết Đông Phương Trì trong ngày nạp phi đó.

Đúng. Cô chính là muốn chính tay mình gϊếŧ chết Đông Phương Trì, kẻ đã phản bội lại lòng tin của cô, phản bội lại cả Nhan phủ đã phò tá hắn lên ngôi vị Hoàng đế. Hắn không xứng để tiếp tục sống.

Nhưng bây giờ thì hay rồi. Cô lại mang thai con của hắn. Nếu bây giờ cô gϊếŧ hắn, vậy con cô sẽ nghĩ thế nào nếu biết người gϊếŧ phụ thân nó lại là mẫu thân của nó. Nghĩ đến đây Nhan Y Miên có chút hoảng loạn. Cô thật sự không muốn đứa bé này chịu bất cứ tổn hại nào dù chỉ là nhỏ nhất.

Nhan Y Miên lặng lẽ nhìn xuống dòng người dưới con phố, cô cứ như vậy nhìn đến thẫn thờ. Trong đáy mắt cô có chút mơ màng, một chút hoảng loạn. Ánh mắt cô không có tiêu cự, không ai đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì.

Nhan Y Miên cứ ngồi như vậy đến trời tối mới lặng lẽ trở về hoàng cung. Tắm rửa sạch sẽ cô mới ngồi lại viết một bức thư cho Nhan phụ. Kế hoạch gϊếŧ chết Đông Phương Trì cô vốn không giấu Nhan phụ. Nhưng bây giờ cái thai này lại là thứ mà cô còn chưa tính đến. Nội dung bức thư chủ yếu là nói cho Nhan phụ kế hoạch trước đó sẽ không thực hiện nữa và cô đảm bảo sẽ bảo vệ tốt cho cả Nhan gia.

Viết xong, Nhan Y Miên cho người ngay trong đêm đem đến Nhan phủ.

Trong Long Tâm cung, Đông Phương Trì tức giận ném vỡ chiếc bình hoa tinh xảo trên bàn.

"Một lũ vô dụng. Một người như phụ nữ giữa ban ngày mà cũng để mất dấu."

Đám thị vệ chỉ biết cúi đầu, đến thở mạnh cũng không dám. Không phải bọn họ sơ ý mà là hoàng hậu thật sự như không khí biến mất trước mắt họ trong nháy mắt.

Đúng lúc này Long Quyết đi vào khom người

"Hoàng thượng! Nương nương đã trở về."

Lúc này lông mày Đông Phương Trì mới dãn ra đôi chút.

"Ra ngoài hết đi." Hắn gằn giọng với đám thị vệ. Bọn chúng như được ân xá lập tức rời khỏi như chưa từng xuất hiện.

"Hoàng hậu có gì bất thường không?" câu này là hắn hỏi Long Quyết

"Bẩm hoàng thượng. Từ lúc trở về nương nương luôn ở trong tẩm cung không hề ra ngoài cũng không có gì bất thường."

Đông Phương Trì có chút nghi hoặc nhưng vẫn không hỏi gì thêm. Hắn để Long Quyết lui ra rồi đem theo một công công đi tới Phượng Tâm điện.

Nhưng lần này khác với mọi lần, đèn trong tẩm cung nàng lại sáng. Có chút kì lạ nhưng hắn vẫn đến ngoài cửa rồi gõ.

"Miên Miên. Ta biết nàng ở trong đó. Nàng mở cửa cho Trẫm đi. Đã hơn một tháng rồi, Trẫm thật sự muốn nhìn thấy nàng một lần." Giọng hắn có chút gấp rút giống như chỉ nói chậm một chút đèn trong phòng sẽ tắt bất cứ lúc nào, sợ thứ đáp lại hắn cuối cùng chỉ có sự im lặng như trước đây.