Ánh đèn chói mắt đột nhiên sáng lên, làm lóa mắt những người đang ngồi trong xe vận tải, phải vội vàng che ánh sáng lại.
"Quay xe, mau lên!"
"Không không không...... Không thể, con đường này này quá hẹp... rồi rồi!"
Đáng chết, mẹ nó khuyết điểm của xe vận tải dài mười mét chính là cái này! Nhưng phía trước lại là xe thiết giáp, lại không thể chạy thẳng.
"Em tránh ra! Để chị." Cô kéo bả vai của Khương Nghị, còn chưa kịp đổi chỗ, cửa xe bên hông thình lình bị mở ra, người còn chưa kịp nói gì đã bị lôi xuống.
"Tiên sư..."
"Mèo hoang nhỏ, tôi không muốn lại nghe được lời thô tục từ trong miệng em."
Âm thanh quen thuộc vang lên, cả người cô bị ghìm ở cổ, bàn tay to kia duỗi tới eo cô, tháo túi đựng dụng cụ ra, ném thẳng lên ghế phụ của xe vận tải.
"Chị —— a!"
Khương Nghị vừa mới ló đầu ra, đã bị túi dụng cụ quăng trúng, túi dụng cụ nặng trịch đập thẳng vào đầu cậu.
Phó Hựu không vui nheo mắt lại: "Tình nhân?"
"Em trai!"
A, ra là cậu em vợ.
Đúng thật là sơ suất.
"Buông tôi ra!" Khương Hân còn chưa kịp làm hành động dư thừa nào thì trên tay lại lần nữa bị còng tay lạnh lẽo kia còng lại.
Cô thề, bản thân cô trong hai năm nay gần đây, đây là hai lần liên tiếp duy nhất bị tra tấn bởi loại đồ vật này! Trước kia còng tay chưa bao giờ xuất hiện ở cổ tay cô, vậy mà bây giờ lại bị liên tiếp hai lần, còn do cùng một người!
"Đừng giãy giụa vô ích, ngoan." Giọng của anh rõ ràng, dùng sức moi viên kim cương từ tay cô ra, đặt ở trước mắt cô.
"Đừng! Trả cái này lại cho tôi, cái này rất quan trọng..."
"Tôi tất nhiên biết cái này quan trọng." Môi mỏng anh cong lên, không có ý tốt mà cười: "Đồ vật hơn hai trăm triệu, có thể không quan trọng sao?"
"Không phải! Không phải vấn đề về tiền, cầu anh trả cái này lại cho tôi, anh cứ bắt tôi đi —— A đệt!"
"Bốp!"
Bàn tay to của anh vuốt ve mông cô, cảm giác khi sờ quần da đặc biệt tốt, làm anh thích đến không muốn buông.
"Đã nói rồi, đừng có nói mấy từ thô tục." Sắc mặt anh trầm xuống, ánh sáng chói mắt phản xạ qua mắt anh, quay đầu là có thể nhìn thấy ánh mắt gian trá của anh.
"Muốn bắt được em cũng thật mệt, tốt nhất là phục vụ tôi cho tốt vào. Phía dưới của lão tử đã cứng, em có cảm nhận được không?"
Đồ biếи ŧɦái.
"Mày mày mày... Mau mau buông chị tao ra... ra! Mày không xong với tao... đâu đâu đâu!"
Một tay Khương Nghị che đầu, một tay chỉ vào anh mà nói.
Phó Hựu nổi lên hứng thú kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhướng một bên lông mày rậm: "Ây, thì ra là tên nói lắp."
"Mày mày mày... Mày mẹ nó mới mới lắp lắp lắp...lắp..."
Khương Hân cạn lời nhìn thằng em trai đầu óc không tốt này.
Phó Hựu vẫy vẫy người đàn ông phía sau: "Bắt luôn tên này theo, bắt sống."
"Vâng!"
"A —— thả thả...... Thả tao ra!"
Cô dùng sức quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông: "Anh muốn bắt tôi thì bắt, còn bắt em trai tôi làm gì? Anh làm tôi thì thôi đi, còn muốn làm luôn em tôi sao!"
"...."
Anh kiêu ngạo liếʍ răng hàm: "Lão tử thẳng! Đừng có nói mấy lời chọc cho tôi không vui, nếu không tôi liền gϊếŧ em trai em."
"Anh ——"
Thành công.
Rất tốt, anh đã uy hϊếp cô thành công.
Bắt em trai của cô còn có một tác dụng, làm con tin.
Đồ khốn khϊếp!
Phó Hựu giữ chặt tay cô, bước nhanh về xe, anh sắp chờ không kịp rồi!
Khương Hân chỉ có thể đuổi theo, bị anh cứng rắn nhét vào Maybach, nghẹn khuất nằm một bên trên sô pha, đôi tay bị còng dựa vào phía sau, nhìn anh đi vào, ngồi đối diện cô, kéo tấm chắn dày nặng phía trước xuống.
Ôi trời, thứ đồ kia vừa nhìn là biết có cách âm.
Cô nuốt nuốt nước miếng, thấy anh cười càng lúc càng tươi.
"Đại ca... Anh sẽ không định ở trong xe làm tôi đó chứ?"
Cánh tay anh chống ở hai chân, nghiêng người về phía trước lại gần cô, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ nóng rực kia, chậc một tiếng.
"Hay là dùng miệng?"
Cô kinh hãi trừng lớn đôi mắt.
"Không!" Đánh chết cũng không làm: "Tôi sẽ cắn đứt thứ đồ kia của anh!"
Anh hừ lạnh, đối với cách nói này cảm thấy buồn cười, "Cắn tôi? Nếu cắn không được, tôi sẽ bẻ gãy hết hàm răng của em, để sau này mỗi ngày đều dùng miệng khẩu giao cho tôi."
"......"
Cô cắn răng, chỉ có thể hung hăng mà trừng anh.
Bởi vì cô sợ anh thật sự sẽ làm thật, trước giờ người đàn ông này nói chuyện đều không đổi sắc mặt, mỗi câu nói ra giống như đều là đang nói thật.
"Đại... Đại ca, anh cứ tùy tiện mà làm tôi, chỉ là, anh có thể đưa viên kim cương cho tôi được không, viên kim cương trong tay anh thật sự rất quan trọng! Làm ơn, cầu xin anh."
Khỏi nói cô tủi thân biết bao nhiêu, bĩu môi lên, môi đỏ làm cho người ta muốn cắn một ngụm.
Anh cầm viên kim cương trong tay, đặt trước mắt đánh giá, một bên nhìn ánh mắt khát cầu của cô, nắm chặt kim cương, sau này còn có thể dùng tới.
"Được thôi, nhưng điều kiện là phải để tôi làm cho thỏa mãn, lần trước làm chưa được tận hứng, em còn dám chạy, lần này không thể dễ dàng như vậy được."
Cô còn muốn khóc cầu xin anh, nhưng phát hiện làm như vậy rất mất mặt, kiên quyết không làm, vặn vẹo thân mình một chút.
"Vậy đại ca, anh cởi trói đi, nếu không làm cũng không tận hứng được đúng không."
Người đàn ông rũ mí mắt, có thể cô không biết, bản thân cô mặc một bộ đồ da màu đen, dáng vẻ vặn vẹo mê người biết bao nhiêu, cặp mông kia khiến anh muốn vỗ một cái, để nghe âm thanh thanh thúy phát ra.
Từ trước đến nay anh nói một không nói hai, đặt viên kim cương trên tay vào một bên tủ, liền kéo cô qua ôm vào ngực, cởi bỏ còng tay, tay kia không nói hai lời lập tức luồn vào quần cô.
"Mèo hoang nhỏ, có biết tôi muốn làm em biết bao nhiêu không? Phía dưới của lão tử đang mừng muốn chết đây!"
Một câu được truyền đến từ kẻ răng của anh, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô.
Khương Hân gượng cười: "Không... Không biết!"
"A ——"
Cái tay kia chui xuống phía dưới cô, nắm lấy âm đế, hai ngón tay đâm vào chính giữa.
"Đừng đừng, nhẹ nhàng chút! Đừng mới vào đã nhanh như vậy, chịu không nổi!"
"A?" Anh rút ngón tay ra: "Nói vậy thì tôi sai rồi, để tôi chậm một chút."
Anh cầm khóa kéo trên áo da kéo ra, bên trong chỉ mặc mỗi đồ lót dành để vận động, nó bó rất chặt, còn có thể thấy rõ được khe ngực, làm lửa nóng của anh lại bốc lên, cặρ √υ' này anh cũng rất muốn làm!