Thuần Dưỡng Mèo Hoang

Chương 4: Anh em của lão tử nhớ em cả đêm!

Khương Nghị hưng phấn chạy lên lầu, tiếng bước chân thịch thịch thịch vang vọng ngoài cửa, cánh cửa phòng ngủ lập tức bị đẩy ra.

"Chị!"

Cậu hét lên một tiếng, Khương Hân giữ khăn tắm trên ngực rồi xoay người, lại búng một cái vào chính giữa trán của cậu.

"Chị vừa mới tắm xong còn phải thay quần áo! Mau cút ra ngoài!"

Cậu nhanh chóng gục đầu khóc, không có ngẩng lên, ấn ấn vài cái máy tính liền hiện ra một tệp tin.

"Em vừa mới tìm được một viên kim cương khác, ánh sáng và màu sắc rất giống với cái mà mẹ mang ra ngoài đấu giá!"

"Thật không? Ảnh chụp đâu!"

Cậu cúi đầu che mắt lại, chìa máy tính ra.

Sau khi tiếp nhận máy tính, Khương Hân đạp một cái lên mông của Khương Nghị: "Cút ra ngoài!"

Khương Nghị chuẩn bị chuồn ra ngoài, cô bỗng dưng nhớ ra: "Ai! Đứng lại đã, ra ngoài mua cái này dùm chị."

"Cái cái gì ạ?" Cậu dùng tay bịt mắt quay đầu lại, ngón tay hơi hé ra, từ khe hở nhìn thấy được cô chỉ đang quấn một cái tắm, da thịt trắng nõn phủ đầy vết xanh tím, hai mắt lập tức mở to ra.

"Đi mua thuốc tránh thai, dành cho nữ, chị không tiện đi."

Khương Nghị bỏ hai tay xuống, trừng mắt nhìn cô: "Chị...... Chị!"

Khương Hân vừa cầm lấy máy tính, vừa liếc nhìn Khương Nghị: "Còn thất thần ở đó làm gì, đi đi."

"Khoang đã, chị đã làm với ai!" Cậu không thể tin nổi mà dậm dậm chân, tiến lên phía trước, cướp lại cái máy tính từ tay cô: "Chị đã làm với ai rồi!"

Khương Hân kinh ngạc.

"Sao lại không nói lắp nữa vậy?"

"Em hỏi chị đã làm với ai, chị mau nói đi!"

"ĐM, em để ý chuyện chị làm với ai làm gì, đi ra ngoài nhanh lên, đưa máy tính đây!"

Khương Nghị há to miệng, chỉ vào cô, sau đó lại chỉ vào chính mình, rất nhanh liền khóc.

"Không... Không phải là, chị chị chị... chị chị, chị không cần em! Chị là không... Là chê em nói nói lắp! Chị chị... muốn cùng tình tình... nhân chạy chạy!"

Khương Hân đau đầu, đi qua lấy lại cái máy tính: "Không có! Chị chỉ là không cẩn thận, tối hôm qua em chạy, nên chị chỉ có thể một thân một mình tự nghĩ cách rời đi, lại vô tình trêu chọc đến tên đàn ông đó. Em yên tâm chị không chịu thiệt, tên đó hàng to xài tốt, lớn lên còn rất đẹp trai."

"......"

"Không phải!"

"Không phải cái gì mà không phải!" Khương Hân chỉ vào cậu: "Nói thêm một câu nào nữa chị sẽ đánh em, bây giờ mau đi mua thuốc cho chị, mau lên!"

"......A." Lập tức tủi thân mà khóc.

Chỉ cần không bỏ lại cậu là được.

Cô nhanh chóng nhìn hình ảnh trên máy tính, phóng to lên, nhìn từ ảnh chụp thì thật sự là rất giống, giống y như đúc.

Thú vị.

Cô vuốt cằm, nở nụ cười quyến rũ, hiện lên cơ táo nhìn rất ngon miệng.

"Chủ nhân, đôi mắt ngài sao vậy?"

Thấy anh đi đến, thuộc hạ vội vàng mã bất đình đề* đi theo sau anh.

(*)Mã bất đình đề: không ngừng.

"Bị một con mèo hoang cào." Tay anh đút túi, bước chân vững vàng đi về phía trước: "Giá cả thương lượng thế nào rồi?"

"Tôi cảm thấy khá được, đối phương ra giá 6000 vạn."

Môi mỏng anh cong lên: "Không ít, thật đúng là bỏ được."

Từ Tháp mở cửa xe, một tay che ở đỉnh xe.

Sau khi thuộc hạ đóng cửa thì vội vàng chạy sang chỗ ghế lái, lại lấy đồ ra đưa cho anh.

"Đây là nhiệm vụ ngài Phan đã nhờ chúng ta, ngày mai trong buổi đấu giá của minh tinh, viên kim cương De Beers Millennium trị giá ba trăm triệu sẽ được bán đấu giá, ông ta sẽ cho chúng ta tiền công là 800 vạn."

Ánh sáng màu lam tỏa ra rong phông nền màu đen, phía trên đỉnh đầu, ánh sáng trắng trong suốt xuyên qua khe hở của viên đá màu xanh lam, bị phản xạ lại như ánh sáng của các ngôi sao.

Anh nhớ tới mèo hoang kia rất chấp nhất với tin tức của kim cương màu xanh lam, không do dự mà gật đầu: "Nhận."

"Vâng!"

Khương Hân cầm lấy cọng thun, buộc mái tóc dài mượt lên, từ trong quần da lấy ra bao tay màu đen đeo vào, ngồi xổm bên cạnh cục nóng điều hòa, nhìn vào xem tình hình ở bên trong.

Trời tối, không thấy được gì hết.

Cô kéo mắt kính trên trán xuống rồi đeo lên, không có tia hồng ngoại, không phải phòng này..

Đứng dậy, nhìn xuống phía dưới, tầng lầu cao hơn mười mét, những ánh đèn xe khác nhau lóe lên, cô giống như đang bay giữa không trung, gió đêm nhè nhẹ, từ từ thổi qua mái tóc cô.

Đeo tai nghe lên, bên kia vẫn đang chọc chọc kéo kéo.

"Còn chưa sửa được sao!" Cô không vui nói.

"Sắp sắp sắp.... Chị!"

Khương Nghị đánh một cái vào máy phát tín hiệu, trong nháy mắt âm thanh vui sướиɠ vang lên.

"Sửa được rồi!"

"Nhanh lên, gửi chị vị trí."

Trong thùng xe tối đen cũng không có đèn, chỉ có ánh sáng xanh từ máy tính cậu đang ôm truyền đến, phản quang chiếu vào đôi mắt đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình của cậu.

"Tìm... Tìm được rồi! Ở phòng 3a1, chị chị chị rẽ phải, từ từ mà đi!"

Khóe miệng Khương Hân cạn lời co rút, bắt lấy dây thừng treo trên mái nhà, giống như đang dạo chơi, rất nhanh nhảy sang bên phải, ở trong không trung lộn một vòng, hoàn mỹ dừng lại bên phải cục nóng điều hòa.

Vẫn luôn hướng bên phải mà đi, bước đi nhẹ nhàng, căn bản không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn tham quan nội thất trong phòng.

Một đường đi đến cái cục nóng điều hòa thứ sáu, mắt lập tức thấy được tia hồng ngoại màu đỏ.

"Chính là cái này!"

Cô ngừng lại, cởi bỏ nút thắt cột bên eo, ngồi xổm bên cạnh cục nóng điều hòa, kéo cửa sổ, quả nhiên bị khóa trái.

Từ bọc nhỏ bên eo lấy ra chùy phá cửa sổ, nhẹ nhàng gõ một cái lên góc trên, thủy tinh liền vỡ.

Thứ đồ chơi rác rưởi.

Cô tự tin vượt qua thanh cửa sổ nhảy vào, không ngờ mũi chân vừa chạm xuống đất, chuông cảnh báo xung quanh toàn bộ vang lên.

ĐM!

Kéo cổ áo và khẩu trang, che khuất đi nửa khuôn mặt, nhanh chóng bước lên, cầm lấy Gundam trong ba lô, bắn một cái vào tia hồng ngoại, đường màu đỏ nháy mắt liền biến mất.

Bước nhanh đến trước két sắt, Khương Nghị đã sớm cho cô mật mã, quả nhiên mở ra thành công, cầm lấy đồ vật bên trong, chạy ra bên ngoài bằng cửa sổ.

Tất cả cửa phòng bị đẩy ra, cô sợ tới mức tưởng có người tới, nhanh chóng bắt lấy dây thừng bên ngoài nhảy xuống, nhờ trọng lực mà rơi xuống.

Cao hơn mười mét, gió thổi điên cuồng làm loạn tóc cô, mới được nửa thước thì dây thừng bỗng nhiên bị kéo lên, cô nhanh chóng buông ra, nhảy xuống, chạy về hướng xe vận tải lớn.

Khương Nghị vội vàng buông máy tính, đứng dậy mở cửa liên thông với buồng lái, ngồi vào ghế lái, chờ tới khi Khương Hân lên xe, liền dẫm chân ga chạy về phía trước, tiếng gầm rú của xe vận tải vang vọng toàn bộ con đường lớn.

Người đàn ông nhìn camera theo dõi, khinh thường hừ một tiếng.

"Còn bao nhiêu thời gian nữa?"

"Báo cáo chủ nhân, còn hai phút."

Anh khép máy tính lại, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ghế lái phía trước: "Nữ, bắt sống."

"Vâng!"

Người đàn ông càn rỡ liếʍ hàm răng bên trong.

Mèo hoang nhỏ, anh em của lão tử nhớ em cả đêm!

Khương Hân dựa vào lưng ghế cứng cáp, cặp chân dài duỗi thẳng, gác lên rương phía trước, ánh mắt đánh giá thứ trên tay, lấy đèn pin ra chiếu một chút.

Ánh sáng phản xạ ra vừa đúng vòng cung hình trái tim, ánh sáng trắng xanh đan chéo giống như ngôi sao trên trời, đôi mắt kinh ngạc và vui mừng trừng lớn, ngồi thẳng dậy, Khương Hân kêu lên.

"Chính là viên này, em trai!"

Khương Nghị không thể tưởng tượng được mà quay đầu: "Không... Không thể nào!"

"Là thật đó! Em xem từ góc độ này chính là hình trái tim! Là viên này tuyệt đối không sai, chị đã nghĩ về nó hơn hai năm! Tuyệt đối không có khả năng sai!"

"Két két ——"

Lốp xe phanh gấp ma sát với mặt đất, xe vận tải nặng nề không khỏi nghiêng về trước, Khương Hân nắm chặt đồ vật trong tay, đầu nghiêng về phía trước, nếu không có dây an toàn cô đã đυ.ng đầu.

"Chị gϊếŧ! Mày có thể ——"

"Chị chị chị chị! Trước trước... Phía trước có ba chiếc xe, được trang bị thiết giáp.... Còn có một chiếc G lớn lớn lớn cùng Maybach."

Cô che đầu nhìn lại.

Ối giời ôi, xe thiết giáp kia còn đang chĩa pháo về phía bọn họ nữa kìa.