"Yên tâm đi, mình có chừng mực, chuyện này cần phải giải quyết một lần cho xong, tránh dây dưa về sau, Hàn Tuyết đứng bên cạnh Diệp Phàm nhắc anh cẩn thận, sau đó đi tới dìu bà Vu đi về hành lang phía sau.
Mà lúc này Vu Hân Tuệ cũng rất lo lắng, cô ta cắn chặt môi, vừa đi vừa ngoái lại nhìn, trong lòng nổi lên những rung động.
Dù có kiên cường như nào thì cô ta cũng vẫn là một người phụ nữ, cần có một người đàn ông, cần một bến bờ để dựa vào.
Tiếc là, Diệp Phàm là chồng của Hàn Tuyết.
Vu Hân Tuệ thở dài trong lòng, nếu như cô ta có thể quen biết Diệp Phàm sớm hơn chút thì tốt biết bao.
Sau khi hai người đi lên tầng, Diệp Phàm đứng ở đó, trông có vẻ rất nhàm chán.
Nhưng trong đầu anh đang nghĩ về chuyện Chu Tình nói với anh, tập đoàn Phục Hổ sắp đến thành phố Cảng rồi, lại còn là vì anh mà đến.
Giông bão sắp kéo tới!
Diệp Phàm nhìn đồng hồ, đã sắp 10 phút trôi qua, anh ước tính đối phương cũng sắp tới nơi rồi.
Tiếng bước chân hỗn loạn từ ngoài cửa truyền vào, càng ngày càng rõ, Diệp Phàm ngẩng đầu trông thấy mười mấy gã to cao đang kéo tới, gã nào cũng cầm trên tay tuýp sắt, thậm chí có cả mấy cây dao dài sắc lẹm.
Tên cậu Phùng bị Diệp Phàm đánh đập hồi nãy đem theo về mặt dữ tợn, cùng với Vu Quảng Luơng lúc này đã dám đứng thẳng lưng hơn chút, bọn họ hung dữ nhìn về phía Diệp Phàm.
Phùng Thế Cường chỉ vào Diệp Phàm gào lớn: "Bố nuôi, chính là nó”.
Lúc Phùng Thế Cường la lối thì Diệp Phàm cũng đứng lên, anh cười lạnh lùng nhìn đám người vừa kéo tới.
Người ở giữa mấy gã cao to chính là sếp Thẩm theo lời bọn chúng.
Anh em và con trai nuôi của mình bị đánh, người làm đại ca như ông ta nhất định không thể nhẫn nhịn chuyện này.
Vì thế, một người có tiếng như sếp Thẩm đây đã đích thân ra mặt, sau khi nhìn thấy Diệp Phàm, sếp Thẩm giơ tuýp sắt trong tay lên, gia tăng tốc độ bước chân, mạnh mẽ lao về phía Diệp Phàm.
Đám dàn em phía sau cũng nháo nhào xông lên theo, vài tên khôn lỏi còn lao lên trước cả sếp Thẩm, đến cả Vu Quảng Lương cũng cầm một tuýp sắt lao về phía Diệp Phàm như kiểu muốn báo thù lắm.
Diệp Phàm cười khinh thường, đế giày anh chà xuống mặt đất tạo ra tiếng ma sát, cả người cong lại như cây cung đã kéo căng, sẵn sàng đối đầu với đám người đang xông tới.
Huých cùi chỏ, lên gối... Diệp Phàm sử dụng đòn khóa khớp để đánh cho mấy gã cao to xô vào thành một đống, trong ngõ nhỏ vang lên tiếng đánh đấm đinh tai nhức óc.
Mà Hàn Tuyết và Vu Hân Tuệ đứng trên tầng ở gần đó, đều căng thẳng tập trung quan sát.
Đặc biệt là lúc Vu Hân Tuệ nhìn thấy Vu Quảng Lương lao lên, cô ta đã hoàn toàn thất vọng với người bố này.
Vài gã cao to lao lên đầu hiển nhiên là không ngờ được Diệp Phàm lại mạnh như vậy, còn chủ động tấn công bọn họ trước.
Sếp Thẩm sau khi quan sát cách thức ra đòn của Diep Phàm thì đột nhiên trở nên tập trung, loại kỹ năng này ông ta đã từng gặp qua rồi.
Đây không phải là kỹ năng mà người bình thường có thể có được, nó được gọi là kỹ thuật khóa khớp!
Đó là một loại võ lợi dụng triệt để các khớp của mình để tấn công đối thủ!
Tốc độ của Diệp Phàm rất nhanh, mười mấy gã kia chỉ mượn sức phát lực, không thế đấu lại nổi anh, bọn chúng bị đánh cho bay tới bay lui như mấy con cá trê.
Mỗi lần anh lướt qua thì lại có tiếng kêu gào vang lên, Vu Quảng Lương thấy Diệp Phàm dũng mãnh như vậy thì sợ đến chân run lẩy bẩy.
Một ông già xương cốt yếu ớt như ông ta mà xông lên chẳng khác nào hiến mạng, đang định bỏ chạy thì Diệp Phàm đã vượt lên trước mặt ông ta, anh cười nhe răng và lập tức tấn công.
Vu Quảng Lương tức thì ré lên thảm thiết, trên mặt mồ hôi lạnh đổ như mưa, cánh tay của ông ta đã bị vận thành hình dáng quái dị.
Mười mấy gã cao to giờ chỉ còn đúng bốn người con dừng được, Phùng Thế Cường đã tàn rồi, tay cũng chẳng giơ nổi nữa, còn hai gã nữa đứng cạnh sếp Thẩm cũng đang sợ hãi và kinh ngạc.
Lúc này Diệp Phàm ngược lại rất bình thản, không hề có chút sát khí nào, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng thư thái.
Một đàn em hỏi sếp Thẩm: "Đại ca, làm sao giờ? Sếp Thẩm sầm giọng nói: "Để tao, chúng mày chả được tích sự gì!"
Nói xong liền vứt tuýp sắt trong tay đi, ông ta bước đến trước mặt Diệp Phàm, bày ra tư thế mà những người học võ thường luyện.
Sếp Thẩm trầm giọng "Cậu biết kỹ thuật khóa khớp, tôi cũng biết!"
Diệp Phàm thản nhiên đáp: "Ổ, ra tay đi".
Bốp, bụp, bụp...
Mười mấy giây sau, tất cả mọi người chỉ nghe thấy hai tiếng vang giòn vang, sếp Thẩm trực tiếp khuỵu một gối xuống đất.
Một cánh tay bị Diệp Phàm vặn ngược lại, đau đớn khiến cho cả khuôn mặt ông ta méo mó vận vẹo.
Sếp Thẩm mặt mày dữ tợn nhìn Diệp Phàm, đột nhiên thở hắt một hơi, nói: "Cậu thắng rồi".
Diệp Phàm chỉ cười, anh thu cánh tay đặt trên vai sếp Thẩm lại, ông ta cũng thuận thế đứng dậy.
Diệp Phàm cười nói: "Nói vài câu chứ?"
Sếp Thẩm gật đầu, Diệp Phàm muốn nói chuyện với ông ta, ông ta không dám từ chối.
Anh hỏi: Ông từng đi lính à?".
Sắc mặt sếp Thẩm thay đổi, thể hiện sự ngạc nhiên, liền hỏi lại: "Đã từng, cậu cũng vậy ư? Là Binh chủng Đặc công à?"
Diệp Phàm lắc dầu, đắp "Chưa từng, nhưng tôi từng dạy cho Bình chủng Đặc công"
Diệp Phàm bỗng chốc hồi tưởng lại mấy năm trước, bởi vì cần tấm thuốc nên anh đã vào rừng hái thuốc, sau đó tình cờ bắt gặp Binh chủng Đặc công Hoa Hạ đang chắp hành nhiệm vụ chiến đấu.
Vì một vài chuyện ngoài ý muốn, anh giúp bọn họ bắt được những tên tội phạm ngoài biên giới, còn chữa trị cho hai người bị thương.
Có thể đàn ông đều có lòng cống hiến cho quân đội, đến ngày hai người lính bị thương kia bình phuc, anh đã dạy cho họ vài chiêu thức tâm đắc của mình.
Đó chính là kỹ thuật khóa khớp đã thất truyền từ lâu.
Sếp Thầm cuời diễu cợt, muốn chế nhạo Diệp Phàm, chưa đi lính bao giờ sao có thể dạy Binh chủng Đặc công cơ chứ.
Nhưng vẻ mặt ông ta đột ngột thay đổi, hỏi dò: "Có phải chuyện xảy ra 4 năm trước không? Trong rừng tùng?"
Diệc Phàm cười đáp: "Sao ông biết?"
Sếp Thẩm cười khổ, nói: "Bốn năm trước, tôi thuộc Tiểu đội Chim ưng Binh chủng Đặc công mạnh nhất của tiểu đoàn trinh sát dã chiến, Khu quân đội Tây Nam, trong một lần chấp hành nhiệm vụ tôi đã học được một loại võ thuật thần bí, sau đó đơn giản hóa nó rồi dạy cho tiểu đoàn trinh sát ở khu quân đội, mới đầu trông thấy cậu dùng đòn khóa khớp, tôi còn tưởng gặp lại chiến hữu của mình.
Diệp Phàm cười cười, đưa tay chỉ về phía Phùng Thế Cường: "Bố bạn của vợ tôi, ăn chơi bài bạc, vay nặng lãi người con trai nuôi này của ông, liền muốn đem con gái bán cho hắn ta, giờ không giống như thời cổ đại nữa, tùy ý mua bán người là tội nặng, thêm việc cưỡng ép chiếm đoạt con gái nhà người ta, thật không chấp nhận nổi".
Sếp Thẩm xanh mặt, không thèm để ý đến cánh tay vặn vẹo của mình, kéo Phùng Thế Cường qua và đá vào bắp chân hắn ta: "Mau quỳ xuống xin lỗi."
Phùng Thế Cường nào dám kháng cự, hắn ta lập tức quỳ xuống cầu xin Diệp Phàm tha thứ.
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: "Quỳ hay không không quan trọng, người bố này của bạn tôi không phải loại tử tế gì, xử lý ông ta giùm tôi là được"
"Không thành vấn đề ", sếp Thẩm lập tức đồng ý, do dự một lúc rồi nói: "Tôi có thể hỏi tên của anh không?"
“Tôi họ Diệp, tên chỉ có một chữ Phàm, tôi không muốn sau này còn kẻ nào đến kiếm chuyện với gia đình họ nữa", Diệp Phàm nói.
Sếp Thẩm vươn tay ra: "Anh Diệp, anh yên tâm, từ giờ khu này sẽ là nơi an toàn nhất, nếu có cơ hội tôi mong được mời anh dùng bữa để tạ lỗi".
Diệp Phàm cười nhẹ, bắt tay với sếp Thẩm: "Khỏi cần tạ lỗi đâu".
Tập đoàn Phục Hổ sắp tới rồi, lần này là cạnh tranh toàn phương diện, chỉ riêng Lý Thế Hằng của Hiệp hội Thương mại Lục Hợp là không đủ!