Phùng Thế Cường nhìn theo hướng tay của Vu Quảng Lương, ánh mắt trở lên kinh ngạc.
Vu Hân Tuệ dáng người mảnh mai, mặc dù gương mặt kém sắc hơn so với Hàn Tuyết một chút, nhưng tuyệt đối thuộc hàng người đẹp nhất nhì ở dây.
Phùng Thế Cường rất sảng khoái vỗ vỗ vai Vu Quảng Lương nói: "Bác Vu, không ngờ trông ông như này lại sinh ra được đứa con gái xinh đẹp như thế kia, rất được, chỉ cần chịu làm người phụ nữa của tôi thì số tiền lãi 200 ngàn kia sẽ miễn cho ông".
Có điều lòng tham của hắn cũng không chỉ có thế, Phùng Thế Cường chỉ vào Hàn Tuyết, nhỏ giọng hỏi: "Người phụ nữ này là ai? Nếu như có thể có được các cô ấy, cậu chủ đây sẽ cho thêm 150 ngàn nữa, hơn nữa sau này tôi sẽ cho ông thành khách VIP, cho ông chơi đã đời."
Mắt Vu Quảng Lương sáng lên, suy tính trong lòng, nói: "Cậu Phùng, người phụ nữ này đi cùng với người kia tới đây, chỉ cần có thể thu phục được anh ta, với quyền lực của cậu Phùng, chiếm được người phụ nữ kia không phải là chuyện gì khó”.
Phùng Thế Cường nói xong câu liền bước lớn về phía trước: "Hừ, ông già bớt nịnh hót đi, bàn xong chuyện con gái ông rồi tính".
Phùng Thế Cường đi lên phía trước chào hỏi Hàn Tuyết trước tiên, tiếc là cô nhìn cũng chẳng thèm nhìn, khiến cho hắn không vui trong lòng.
Nhưng hắn ta cũng không lập tức phát cáu mà chỉ sang phía Vu Hân Tuệ, nói: “Cô Vu, cô nợ tôi 200 ngàn tiền gốc, nếu có trả tiền thì cộng thêm lãi vào là 750 ngàn, cô trả hay không trả?"
Vu Hân Tuệ lạnh lùng đáp: "Không trả, tiền là ông ta mượn, không liên quan đến tôi". Phùng Thế Cường cuời híp mắt nói: "Tốt lắm, biết ngay cô sẽ không chịu trả, cơ mà… Cô là con gái của bác Vu, có trách nhiệm trả nợ thay ông ta, Phùng Thế Cường tôi là người hào phóng, chỉ cần cô chịu theo tôi thì khoản nợ này coi như xí xóa, thấy vụ giao dịch này thế nào?”
Vu Hân Tuệ tức giận, mỉa mai nói: "Đồ cặn bã, anh nằm mơ đi, cho dù Vu Hân Tuệ tôi có chết cũng không làm người phụ nữ của đồ bẩn thỉu như anh".
"Mẹ kiếp, mày ăn nói kiểu quái gì thế, cậu Phùng vừa mắt mày là phúc tổ tiên để lại đấy, nếu không mau trả nợ thay cho ông già vô dụng nhà mày đi”, một gã to cao vừa quát vừa rút dao bấm từ trong túi áo ra, còn vung dao loạn lên, trông có vẻ rất dọa người.
"Haiz… Đại Lưu, nói chuyện với người đẹp cần phải dịu dàng", Phùng Thế Cường không vừa lòng nói với gã to cao, xong lại quay sang Vu Hân Tuệ: "Cô không trả số tiền này, cũng không chịu làm người phụ nữ của tôi, vậy tôi chỉ đành lấy tạm một cánh tay của bác Vu vậy…”
Vu Quảng Lương vừa nghe vậy, mặt cắt không còn một giọt máu, gấp gáp chạy lên mấy bước: "Vu Hân Tuệ, tao là bố mày đấy, mày nỡ để họ chặt tay bố mày đấy, mày nỡ để họ chặt tay bố mày đi à? Đi theo cậu Phùng đây, ăn sung mặc sướиɠ, lại còn có tiền chữa bệnh cho em trai mày, mau đồng ý đi..”
Nhắc đến em trai, Vu Hân Tuệ nhất thời rớm nước mắt, chính là tại Vu Quảng Lương nên em trai mới mắc bệnh động kinh nghiêm trọng.
Một thiếu niên sáng rạng ngời như thế, đã bị hủy hoại bởi Vu Quảng Lương.
Vu Hân Tuệ nghiến răng, căm hận nói: “Tôi không quan tâm, ông không phải bố tôi, ai muốn chặt tay ông thì cứ chặt".
"Mày.. Vu Quảng Lương hoảng hốt, Vu Hân Tuệ tuyệt nhiên không thèm quan tâm đến tính mạng của ông ta.
Vu Quảng Lương gào lớn, giương tay lên: "Mày là cái đổ bất hiếu, tao đánh chết mày".
"Diệp Phàm, đánh ông ta!", lần này Hàn Tuyết lên tiếng rồi, cô tức gần chết, sao lại có loại bố như này chứ, hoàn toàn không có tính người.
Không cần Hàn Tuyết nói thì Diệp Phàm đã tiến tới, anh đưa tay giữ lấy tay Vu Quảng Lương và bẻ ngoặt lại.
Vu Quảng Lương lại bị quẳng đi như rác, Diệp Phàm cũng chẳng thèm nhìn mà chỉ ngoái sang phía cậu Phùng, lạnh lùng nói: "Không cần biết anh là ai, giờ lập tức rời đi cho tôi, sau này không được phép kiếm chuyên với người nhà Vu Hân Tuệ nữa, còn ông già này, thích xử như nào thì xử”.
“Khốn kiếp, con mẹ mày dám ra lệnh cho cậu Phùng, chán sống rồi phải không “, lại là gã to cao cầm dao hồi nãy, gã chỉ vào Diệp Phàm lớn tiếng mắng.
Diệp Phàm nheo mắt một cái, nếu đã vậy thì không cần nói gì nữa rồi, không đợi cái người gọi là cậu Phùng kia lên tiếng, Diệp Phàm đã trực tiếp tấn công.
Anh ra tay cực kỳ nhanh, gã to cao chưa kịp phản ứng thì đã chịu một đấm vào mũi, tiếp đó lại ăn thêm một cùi chỏ, gã ta suýt chút nữa ngã xuống.
Trong phút chốc, cả mặt gã kia đầy máu, mà cậu Phùng đứng bên cạnh và bè lũ của hắn ta cũng nhất thời bàng hoàng sững sờ!
Vu Quảng Lương cũng choáng váng, thiếu điều chết lặng.
Diệc Phàm lại dám chủ động tấn công trước!
Cậu Phùng lùi lại về phía sau, chỉ vào Diệp Phàm gầm lớn: "Xông lên, đánh chết nó.. Ba gã to cao còn lại lần lượt rút dao từ trong túi áo ra, nào là dao bướm, dao bấm, tất cả đều đâm về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm giữ nguyên nụ cười ung dung, mười mấy đàn em chuyên dùng dao của Lý Thế Hằng còn bị anh đánh bại, đám này chỉ là loại tép riu mà thôi.
Diệp Phàm dùng tay không bắt dao, cướp lấy một con dao bướm, con dao xoay vòng vòng trong tay anh rất kỳ lạ.
Một đường dao sắc lẹm, con dao bướm vung lên, cùng với đó là tiếng kêu gào thảm thiết.
Tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên, chân tay ba gã to cao đều chảy rất nhiều máu, bọn chúng đã hết khả năng chiến đấu.
Diệp Phàm chưa xuống tay triệt để, không hề cắt đứt gân tay chăn, mà chỉ làm bị thương để chúng không đánh tiếp được nữa thôi.
Phùng Thế Cường run rẩy chỉ vào Diệp Phàm, hoàn toàn mất đi khí thế hùng hồn khi nãy: "Mày… Mày muốn làm gì, dây là địa bàn của sếp Thẩm, tôi là con nuôi của ông ta, mày mà đυ.ng vào tao thì không toàn thây mà rời khỏi đây đâu..”.
"Thế à?"
Một ánh sáng lóe lên, cánh tay của Phùng Thế Cường lập tức tóe máu.
"Xoẹt xoẹt!"
Lại thêm vài dao nữa, mặc dù không chí mạng nhưng cũng vô cùng đau đớn, Phùng Thế Cường suýt thì lăn ra đất.
Kẻ độc ác máu lạnh, bọn họ đã dụng phải một kẻ vô cùng độc ác!
Diệp Phàm vứt con dao bướm đi, lạnh lùng nói: "Cút đi, nhớ kỹ, nếu còn tới gây chuyện thì sẽ không dễ dàng như này đâu".
Phùng Thế Cường căm hận nói một câu rồi đưa đám còn lại chạy đi: "Được lắm, tao sẽ nhớ kỹ..”.
Diệp Phàm lại quay sang nhìn Vu Quảng Lương, Vu Quảng Lương hét lớn rồi ngã phịch xuống đất, trông thấy Diệp Phàm đang tiến về phía ông ta, liền vừa bò vừa lăn, lùi về phía Vu Hân Tuệ, ôm chặt lấy cổ chân cô ta.
"Hân Tuệ, bố sai rồi, xin hãy tha thứ cho bố, sau này bố không dám nữa, bố đảm bảo sẽ thay đổi, mau cứu bố với, bố không muốn bị đánh đâu " Vụ Quảng Lương chẳng còn tý hống hách nào như hồi nãy nữa, Vu Hân Tuệ nhìn ông ta một cách ghét bỏ, dùng chân gạt tay ông ta ra.
Cô ta tức giận nói: "Cút, đừng để tôi phải nhìn thấy ông nữa" Nghe thấy câu này Vu Quảng Lương như kiểu được đại xá, ông ta vội bò dậy chạy ra ngoài.
Những việc này tưởng chừng rất lâu, thực tế thì vô cùng nhanh, bà Vu giờ mới kịp hoàn hồn.
Bà ấy cảm kích nhìn Diệp Phàm: "Bạn của Hân Tuệ, cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người nhé…”.
Diệp Phàm cười nhẹ nhàng: "Đừng khách sáo, mọi người lên nhà với bác trước đi, tôi chờ ở đây một lát”.
Vu Hân Tuệ nghe xong câu này thì hơi lo lắng, cô ta hiểu ý Diệp Phàm, cái người cậu Phùng kia rất có thể lại tìm đến đây.