Độc Nhất Vô Nhị

Chương 14

Ban đêm, Thẩm Đan ngơ ngác ngồi bên giường nhỏ của Khiêm Khiêm, Từ Thấm Hằng khuyên cô đi ngủ, cô chỉ lắc đầu không nói.

Từ Thấm Hằng biết lòng cô không dễ chịu, chuyện cãi nhau ban ngày kết thúc không vui. Sau đó mẹ Tự không nói năng gì, chỉ cố nén nước mắt tự lên lầu.

Sau bữa cơm chiều, Từ Thấm Hằng đi qua 202, mẹ Từ tự nhốt mình trong phòng, chỉ nói vọng ra một câu: “Khi nào anh cầm giấy ly hôn ra đây, thì lúc đó hãy gọi tôi một tiếng mẹ.”

Từ Thấm Hằng đứng im trong phòng khách một lát, ba Từ hút mấy điếu thuốc, kéo anh ra ngoài cửa, trầm giọng nói: “Thấm Hằng, con làm sao lại ngốc như vậy!”

Từ Thấm Hằng không trả lời, ba Từ nặng nề thở dài, lòng ông cũng không hoàn toàn muốn như vậy, nhìn đồ chơi đầy đất trong phòng, còn có mấy bộ quần áo nhỏ trên ban công của Khiêm Khiêm, lòng ông lại chua xót, cháu đính tôn yêu dấu nâng trong lòng bàn tay hơn hai năm trời, hóa ra lại không cùng quan hệ huyết thống, đả kích như vậy ai chịu nổi.

Thật sự Từ Thấm Hằng cũng không biết nên nói gì, thứ gì muốn nói ban ngày cũng đã nói với mẹ, nhưng mấy cụ chắc chắn không muốn tiếp thu, Từ Thấm Hằng nghĩ, cứ để từ từ đi, chỉ cần anh cùng Thẩm Đan đồng tâm, không có chuyện gì không vượt qua được.

Thấy anh muốn về 201, ba Từ cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn gọi anh lại: “Thấm Hằng, con thật sự muốn cùng Thẩm Đan sống sao? Con thật sự muốn làm một người cha không rõ ràng như vậy?”

Từ Thấm Hằng nắm lấy tay cầm then cửa, gật đầu: “Đúng, con sẽ không ly hôn với cô ấy.”

Sau đó, anh bước vào nhà.

Thẩm Đan không ngủ, Từ Thấm Hằng tất nhiên cũng không ngủ, hai người lặng im ngồi trong phòng, Từ Thấm Hằng đang suy nghĩ xem làm sao thay đổi suy nghĩ của cha mẹ, Thẩm Đan lại nghĩ tới những lời của Hạ Thành.

Cô biết hắn sẽ lại đến, cô biết hắn muốn làm gì.

Thẩm Đan cúi đầu nhìn Khiêm Khiêm, hôm nay cậu bé vừa bị rút máu lại khóc cả ngày, sau đó còn bị dọa sợ, lúc này ngủ cũng không ổn định, khuôn mặt hơi đỏ, cả người cũng nóng, mày nhỏ nhăn lại.

Thẩm Đan rất tốn công mới ru cậu bé ngủ được, lâu lâu cô lại áp tay lên trán Khiêm Khiêm, lúc này, cô kinh hoảng nhảy dựng lên, kêu lên: “Thấm Hằng! Khiêm Khiêm phát sốt!”

Từ Thấm Hằng vội vàng bước tới, cũng duỗi tay dò xét thử mặt và tay Khiêm Khiêm, thấy nóng, anh lập tức nói: “Lấy áo khoác nhanh cho anh, đi bệnh viện.”

Thẩm Đan hoảng loạn, nhìn thấy anh đã thay quần áo, hỏi: “Chỉ… Hai người chúng ta đi?”

Từ Thấm Hằng thở dài, trả lời: “Có lẽ ba mẹ sẽ không đi, em chuẩn bị đồ đi, anh ôm con, em dẫn đường cho anh.”

Mỗi đứa trẻ đều có lúc đau đầu ốm sốt, Khiêm Khiêm lớn đến giờ, nửa đêm phát sốt cũng không phải lần đầu, nhưng trong dĩ vãng, đều có ba Từ mẹ Từ cùng hai vợ chồng mang bé tới bệnh viện.

Thẩm Đan tới bệnh viện đi đăng ký, viện phí, lấy thuốc, còn cần một người mang bé đi truyền nước biển, cho nên khi đi bệnh viện chỉ cần khoảng hai người.

Chỉ là Từ Thấm Hằng khó có thể hỗ trợ, bởi vì anh không nhìn thấy, cho nên Thẩm Đan mới có thói quen cùng cha mẹ chồng mang Khiêm Khiêm đi khám bệnh, tuy rằng mỗi lần Từ Thấm Hằng đều đi cùng, nhưng anh cũng không thật sự giúp được cái gì.

Nhưng bây giờ là tình huống đặc thù, Thẩm Đan nào dám gõ cửa 202, Từ Thấm Hằng cũng có chút giận dỗi, không muốn nhờ ba mẹ hỗ trợ.

Hơn một giờ sáng, Từ Thấm Hằng ôm Khiêm Khiêm, Thẩm Đan đeo túi, hai người cùng đi tới cửa tiểu khu, bắt taxi đi thẳng tới bệnh viện nhi.

Khiêm Khiêm sốt cao, thần chí đã bắt đầu không rõ, khi anh nói chuyện đều không có phản ứng, Thẩm Đan gấp đến độ muốn khóc, Từ Thấm Hằng chỉ có thể nhẹ giọng an ủi cô, anh cầm khan long lạnh không ngừng chườm lên trán Khiêm Khiêm, sau đó lại giục tại xế nhanh hơn.

Tới bệnh viện rồi, hai người mang đứa trẻ thẳng đến đại sảnh, giờ này vốn đang chuyển mùa, trẻ con lại dễ cảm mạo phát sốt, bác sĩ thấy cũng không trách.

Sau một hồi hoảng loạng, bác sĩ cẩn thận khám cho Khiêm Khiêm, Từ Thấm Hằng ôm đứa bé đi truyền dịch, đứa trẻ thường có một loại sợ hãi bẩm sinh với bệnh viện, hộ sĩ cắm kim truyền dịch vào tay Khiêm Khiêm, cậu nhóc tỉnh dậy, nhìn thấy quang cảnh xung quanh thì oa oa khóc lớn.

Từ Thấm Hằng nhỏ giọng dỗ bé, không ngừng nói bé dũng cảm, Thẩm Đan giúp đỡ đè lại mu bàn tay Khiêm Khiêm, không nghĩ tới mạch máu đứa trẻ chìm quá, cắm hai lần cũng không được.

Khiêm Khiêm khóc lớn lên, cả người vặn vẹo trong l*иg ngực Từ Thấm Hằng, từng giọt nước mắt như hạt đậu cuồn cuộn lăn xuống, Thẩm Đan bên cạnh nhắc bác sĩ nhẹ một chút.

Từ Thấm Hằng gấp đến mức sắp điên rồi, đau lòng đến muốn mạng, cuối cùng vẫn là một hộ sĩ lớn tuổi ra tay, cầm kim truyền cắm vào trán Khiêm Khiêm, thế là coi như thành công.

Hai vợ chồng ôm con nằm trên ghế, Khiêm Khiêm khóc một lúc, cuối cùng cũng nặng nề ngủ đi.

Đôi mắt Thẩm Đan hồng hồng, cầm khăn giấy xoa tay nhỏ, khuôn mặt nhỏ của Khiêm Khiêm, tay bé đã ứ bầm, mẫu tử liền tâm, Thẩm Đan nhịn không được lại thấp giọng khóc nức nở, Từ Thấm Hằng thở dài, anh ôm cô vào trong lòng ngực, dịu dàng nói: “Sẽ tốt lên thôi, nhất định sẽ tốt lên thôi.”

Thẩm Đan chôn mặt trong đầy vai anh, cắn cổ áo anh.

Khi hai vợ chồng mang con về, trời đã bắt đầu sáng.

Từ Thấm Hằng cùng Thẩm Đan đều mệt thấm người, Thẩm Đan làm hai bát mì, ăn uống qua loa đối phó, Thẩm Đan giục Từ Thấm Hằng ngủ một lát. Việc của anh cần thể lực, ban đêm mà không ngủ, Thẩm Đan sẽ đau lòng.

Từ Thấm Hằng chỉ ngủ hơn một giờ đã tỉnh, anh khuyên Thẩm Đan cũng ngủ một lát, Thẩm Đan không yên tâm một mình anh chăm sóc con, tất nhiên Từ Thấm Hằng biết băn khoăn của cô, anh nói: “Anh sẽ đo nhiệt độ thường xuyên, có việc sẽ gọi em, em phải ngủ ít nhất một, không, hai giờ, nếu không sẽ ốm ra.”

Lúc này Thẩm Đan mới đồng ý.

Hôm nay, Từ Thấm Hằng không đi làm, anh nhờ Tiểu Vương trông cửa hàng hộ mình, còn bản thân thì cùng Thẩm Đam chăm con.

Lili vui sướng khi thấy người gặp họa, cô nghĩ, Từ Thấm Hằng không đến, chắc chắn vì bọn họ cãi nhau.

Có khi còn ly hôn đấy!

Tới 3 giờ chiều, Từ Thấm Hằng lại cùng Thẩm Đan đưa con tới bệnh viện, tiếp tục truyền nước.

Khiêm Khiêm vẫn chưa hạ sốt, bác sĩ nói khả năng phải ba ngày mới ổn, đứa trẻ ho khan, bác sĩ lo bé sẽ chuyển thành viêm phổi.

Khi quay vè từ bệnh viện, Thẩm Đan mua hai phần cơm chiên trứng ngoài tiểu khu, nói với Từ Thấm Hằng phải cho Khiêm Khiêm ăn cháo và canh trứng , cầm đồ ăn đã đóng gói sẵn, vừa vặn ba Từ mở cửa 202, Thẩm Đan đối mặt cùng ba Từ, lập tức ngây ngẩn.

Cô kéo vạt áo Từ Thấm Hằng, đánh bạo gọi một tiếng: “Ba.”

Ba Từ nhìn mặt hai người, đều phờ phạc, dưới mắt còn có quầng thâm, tóc Thẩm Đan lộn xộn, đầu tóc Từ Thấm Hằng cũng rối, râu cũng chưa cạo.

Ông lại nhìn Khiêm Khiêm đang ngủ say trong l*иg ngực anh, thấy trán đứa trẻ dán băng cá nhân, hỏi: “Các con đi đâu về?”

“Bệnh viện.” Từ Thấm Hằng trả lời, “Khiêm Khiêm phát sốt.”

“Sao lại không gọi ba mẹ?” Ba Từ nhíu mày.

Từ Thấm Hằng hít sâu một cái: “Ba, tự bọn con làm được, mẹ bị cao huyết áp, bọn con… Không muốn khiến khá khó chịu.”

Ba Từ buồn bực, ông hạ giọng nói: “Đúng là! Ngày mai lúc các con tới bệnh viện, nhớ gọi ba một tiếng, ba đi cùng các con, nhìn bộ dáng bản thân đi, đến chính mình còn không lo cho tốt!”

Ông lại thấy thức ăn chuẩn bị sẵn trong tay Thẩm Đan: “Cơm cũng không chuẩn bị! Khiêm Khiêm đã bị bệnh, hai đứa cũng ngã bệnh thì làm sao!”

Khi Thẩm Đan cho Khiêm Khiêm ăn canh trứng, Từ Thấm Hằng an tĩnh ngồi bên người cô.

Khiêm Khiêm ăn không nhiều lắm, Thẩm Đan không ngừng dỗ bé, Khiêm Khiêm chuyển đầu nhỏ nhìn ba ba, lại nhìn mẹ, đột nhiên hỏi: “Bà nội còn tức giận à?”

Thẩm Đan không biết nên trả lời như thế nào, Từ Thấm Hằng cười sờ đầu nhỏ của cậu nhóc, nói: “Ai nói bà nội còn tức giận.”

Khiêm Khiêm còn nhớ rõ chuyện hôm qua, cậu bé cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hôm qua bà nội thật dữ, bà còn… Đánh mẹ.” Nói xong còn cẩn thận ngó Thẩm Đan, thần sắc Thẩm Đan phức tạp nhìn anh.

Từ Thấm Hằng nói: “Bà nội không sao cả, Khiêm Khiêm ngoan, ăn canh trứng xong, ba ba kể chuyện cho con được không?”

Khiêm Khiêm vẫn nghĩ không rõ: “Có phải bởi vì Khiêm Khiêm đái dầm nên bà nội mới tức giận?”

Lòng Từ Thấm Hằng chua xót, anh lại gần hôn trán con trai, nói: “Bà nội đã không tức giận nữa, bà nội thích nhất là Khiêm Khiêm đó.”

“Mẹ…” Khiêm Khiêm ngoan ngoãn mở miệng, Thẩm Đan cười một cách miễn cưỡng, vẫn đút cho cậu một muỗng canh trứng.

Khiêm Khiêm ôm Thẩm Đan, giống như hạ quyết tâm nói: “Về sau Khiêm Khiêm sẽ không đái dầm nữa.”

Nửa đêm, tuy rằng rất mệt, nhưng Từ Thấm Hằng cùng Thẩm Đan vẫn không ngủ được.

Từ Thấm Hằng ôm cô, ở bên tai cô nói: “Ngày mai đi truyền nước biển, gọi ba đi.”

“Mẹ có khó chịu không?” Thẩm Đan vẫn sợ hãi.

“Sẽ không đâu.” Từ Thấm Hằng dùng cằm cọ đỉnh đầu cô, “Mẹ anh chính là loại người miệng dao găm, tâm đậu hủ, biết Khiêm Khiêm sinh bệnh, bà sẽ đau lòng.”

Thẩm Đan nắm chặt tay, nói: “Đều là do em không tốt…”

“Đừng nói linh tinh, bây giờ nói chuyện này để làm gì.” Từ Thấm Hằng hôn lên gương mặt cô, thấp giọng nói, “Chờ mẹ hết giận, chuyện gì cũng như chưa từng xảy ra.”

“Nhưng mà, bọn Lili đều đã biết.” Thẩm Đan nghĩ đến biểu tình mọi người ngày đó, vẫn lo lắng như cũ.

“Không cần quan tâm bọn họ, em đã nói, cuộc sống là do chúng ta sống, còn nhớ rõ không?”

Đúng thật Thẩm Đan đã nói như vậy, nhưng mà, tình thế hiện tại và lúc trước không giống nhau.

Cô rõ ràng Từ Thấm Hằng sẽ vì chuyện này mà bị trách móc thế nào, người trong tiểu khu sẽ cười nhạo anh như thế nào, còn Khiêm Khiêm nữa… Thẩm Đan nhắm mắt lại, bọn họ đều vô tội, cô mới là người gây ra tội ác tày trời kia.

Hiển nhiên, Từ Thấm Hằng đã xem nhẹ độ tức giận của mẹ Từ, buổi chiều ngày hôm sau, anh thật sự đi qua 202, muốn gọi ba Từ cùng đi bệnh viện, kết quả ba Từ lại ấp úng từ chối anh.

Ông hơi ngượng ngùng: “Mẹ con không cho, ai… Ba cũng không có cách, Thấm Hằng, để ba khuyên mẹ con.”

Từ Thấm Hằng không nhiều lời, lại cùng Thẩm Đan mang đứa trẻ đi bệnh viện.

Bệnh viện có rất nhiều người, sau khi Khiêm Khiêm truyền nước, bác sĩ lại đo nhiệt độ lại, nhìn yết hầu, sau khó kê đơn mấy lợi thuốc, Thẩm Đan xếp hàng đi nộp viện phí, Từ Thấm Hằng ôm đứa trẻ đứng trong địa sảnh chờ cô.

Khiêm Khiêm truyền vài túi nước, thế là muốn đi tiểu, lúc này quấn lấy Từ Thấm Hằng đòi đi WC.

Từ Thấm Hằng không mang theo gậy dò đường, nghe thấy bên người không có ai, trong phút chốc không thấy có gì hỗ trợ.

Khiêm Khiêm chạy qua chạy lại, khóc nháo không ngừng, Từ Thấm Hằng đã tính đến việc Khiêm Khiêm sẽ lại làm ướt quần, lúc này, đột nhiên trước mặt anh xuất hiện một giọng nữ.

“Anh này, anh có cần hỗ trợ gì không?”

Từ Thấm Hằng nghĩ nghĩ, nói: “Có thể nhờ cô dẫn tôi tới toilet, con trai tôi muốn đi WC, mắt tôi không nhìn thấy.”

“Đi theo tôi.”

Giọng người phụ nữ này khoảng 40 tuổi, Từ Thấm Hằng nghĩ là hộ sĩ bệnh viện, tay trái anh ôm Khiêm Khiêm, tay phải đặt trên vai người phụ nữa, đi theo cô một đoạn đường.

Đứng một chỗ một lúc, Từ Thấm Hằng hơi chần chờ, người phụ nữ nói: “Không bằng tôi dẫn bé tới toilet nữ nhé, trẻ con thì không quan trọng.”

Ngày thường, cũng đều là Thẩm Đan đưa Khiêm Khiêm vào toilet nữ, bởi vì Từ Thấm Hằng không tiện đưa trẻ vào WC, Từ Thấm Hằng cũng không nghĩ nhiều, đặt Khiêm Khiêm xuống mặt đất, nói: “Khiêm Khiêm, nghe lời, đi theo dì đi tiểu, ba ba con ở chỗ này.”

Khiêm Khiêm ngoan ngoãn lên tiếng đồng ý, đã bị cô gái kia dắt đi.

Từ Thấm Hằng đứng yên tại chỗ, anh vẫn luôn chú ý âm thanh xung quanh, bệnh viện đầy người đến người đi, toàn là mùi thuốc sát trùng, anh nhu mày, kiên nhẫn chờ đợi.

Không bao lâu, anh cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Thẩm Đan đi nộp tiền viện, lại đi sang lấy thuốc, khi quay lại đại sảng lại không thấy Từ Thấm Hằng cùng Khiêm Khiêm đâu.

Cô đang thấy nghi ngờ, đúng lúc đó có tiếng vang truyền đến từ không xa, binh binh bang bang ồn ào một trận, Thẩm Đan vội vàng chạy qua, nhìn thấy Từ Thấm Hằng đang bò dậy từ trên mặt đất, anh đυ.ng vào một chiếc xe đẩy chở thuốc, mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn.

Thẩm Đan lắp bắp kinh hãi, nghe thấy Từ Thấm Hằng lớn tiếng hô lên: “Khiêm Khiêm!”

“Khiêm Khiêm!”

“Khiêm Khiêm con ở đâu? Khiêm Khiêm!”

Kính râm của anh rơi trên mặt đất, đôi tay múa may trong không khí, chân vấp phải hộp thuốc nên ngã xuống, một hộ sĩ đến dìu anh, anh hất tay cô ra, mờ mịt trợn tròn mắt, ánh mắt vô định, anh lớn tiếng nói: “Đừng chạm vào tôi!”

“Thấm Hằng!” Thẩm Đan bước nhanh đến đỡ anh, nghe được tiếng Thẩm Đan, Từ Thấm Hằng liền cầm lấy tay cô.

Thẩm Đan nhìn xung quanh anh, lòng lạnh tanh, cô run rẩy hỏi: “Khiêm Khiêm đâu?”

“Khiêm Khiêm… Không thấy con đâu.” Từ Thấm Hằng hoảng loạn, vẻ hoảng sợ trên mặt không giấu nổi, “Khiêm Khiêm bị người bắt cóc rồi! Đan Đan, Khiêm Khiêm bị bắt cóc!”

Thẩm Đan cứng đờ.