Độc Nhất Vô Nhị

Chương 13: Sự Việc Bại Lộ

Lúc Hạ Thành rời khỏi Thải Hồng Giai Uyển thì đi đến công viên nhỏ trong tiểu khu, xa xa liền trông thấy mẹ Từ đang chơi đùa cùng Khiêm Khiêm.

Khí trời đầu tháng tư, ánh mặt trời ấm áp, hoa cỏ sum xuê, mẹ Từ ngồi trên băng ghế đang trò chuyện với một bác gái khác, còn Khiêm Khiêm thì đang chơi đùa với một bé trai tầm tuổi nó, hai đứa ôm súng đồ chơi chạy hì hục loanh quanh bồn hoa chơi trò bắn súng.

Bởi vì đuổi bắt, khuôn mặt Khiêm Khiêm phiếm hồng, nụ cười cực kì rạng rỡ. Hạ Thành nấp vào một gốc cây nhãn đang ra hoa, yên lặng nhìn Khiêm Khiêm. Khiêm Khiêm chạy huỳnh huỵch đột nhiên té một cái làm Hạ Thành suýt chút nữa thì xông tới, nhìn mẹ Từ ẵm nó lên, Khiêm Khiêm không khóc không nháo hắn mới yên tâm tiếp tục nép sau gốc cây.

Là một đứa nhỏ khỏe mạnh bụ bẫm, hắn nghĩ thầm.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Trên đường lái xe trở về, Hạ Thành thậm chí còn nghĩ đến Khiêm Khiêm nên học ở trường mẫu giáo nào, trường tiểu học nào, tương lai sẽ cho nó đi du học nước nào, nó có thể được thừa kế bao nhiêu sản nghiệp của Hạ gia…Hạ Thành châm một điếu thuốc, cảm thấy tâm trạng đặc biệt tốt, miệng không nhịn được lẩm bẩm câu hát.

#

Có Từ Thấm Hằng an ủi, trong lòng Thẩm Đan bình tĩnh lại đôi chút, nhưng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm được.

Cô đã sớm đổi số điện thoại mới, cũng đã lâu lắm rồi không có gọi cho Hạ Thành, cô vốn cho rằng đời này cô và hắn sẽ không còn can hệ gì nữa.

Nhưng mà Hải Thành chỉ là một thành phố nhỏ, ra khỏi nhà còn chưa đến nửa cây số cũng khiến Thẩm Đan mồ hôi lạnh đầy người, những thứ khác cô không sợ, chỉ sợ Hạ Thành nhìn thấy Khiêm Khiêm của cô —- Thẩm Đan rõ hơn ai hết, Khiêm Khiêm lớn lên thật sự rất giống Hạ Thành.

Việc ở lại Thải Hồng Giai Uyển khiến cô có chút sợ hãi, cô không có chuyển đi khỏi, thậm chí vẫn ở tại tòa nhà đó, chỉ khác là lúc trước ở lầu năm giờ đổi thành lầu hai. Ở nhiều năm như vậy, mỗi ngày cô đều bế con trai ra ra vào vào tiểu khu, hàng xóm ai cũng quen mặt, cô rất sợ chẳng may Hạ Thành tìm đến chỗ này, nhưng trong lòng lại lóe lên ý nghĩ, người như Hạ Thành có lẽ đã sớm không còn nhớ đến cô, nói không chừng ngày đó ở siêu thị hắn căn bản không hề chú ý đến cô, hắn lại càng không nghĩ đến cô vẫn còn tiếp tục ở nơi này.

Thẩm Đan cảm giác bản thân có chút buồn lo vô cớ, cô bế Khiêm Khiêm đến 202, để mẹ Từ trông chừng nó ngủ trưa còn cô thì xuống cửa tiệm xoa bóp ở lầu dưới.

Trong tiệm bận rộn, Thẩm Đan ngồi trước máy vi tính ghi chép sổ sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Từ Thấm Hằng làm việc, đợi anh tiễn một vị khách, Thẩm Đan đem ly nước trà đặt vào tay anh, nói: “Anh nghỉ ngơi một chút đi mà, em thấy anh bận rộn suốt mấy tiếng đồng hồ rồi.”

Từ Thấm Hằng cười một tiếng, sau đó thì bị cô kéo đến chỗ ghế ngồi, Thẩm Đan giúp anh đấm bóp bả vai, chung đυ.ng nhiều năm, cô cũng học được một chút phương pháp xoa bóp căn bản, ngay lúc này liền giúp anh thả lỏng bắp thịt.

Lúc này, cửa kiếng bị đẩy ra, một bóng người đứng ở chỗ thảm chùi chân, Thẩm Đan theo phản xạ có điều kiện nói: “Hoan nghênh ghé..”

Một chữ “thăm” trực tiếp nghẹn lại trong cổ họng, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, thân thể lập tức trở nên cứng ngắc.

Từ Thấm Hằng lại hồn nhiên không phát giác được, anh xoay xoay cổ, đứng lên, nghe Lili hồ hởi nghênh đón, nói: “Trần tiên sinh, anh đến rồi.”

Hạ Thành cười, nhìn Lili gật đầu một cái, lại kín đáo nhìn Thẩm Đan một cái, Lili rót nước cho hắn, dắt hắn vào phòng trong.

Thẩm Đan đã hoàn toàn hóa đá, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô chính là xông lên lầu ẵm Khiêm Khiêm chạy về nhà ba cô, trốn.

Mặc dù thời gian cô và Hạ Thành quen nhau không lâu, nhưng vẫn có thể hiểu rõ hắn ở mức độ nhất định, hơn nữa trải qua mấy năm này, cô cũng lớn lên một chút, nhìn thấy bên mép hắn mang theo nụ cười sâu xa kia cô liền biết, hắn đã phát hiện rồi.

Chuyện phát sinh trong mấy giây này với cô, Từ Thấm Hằng không biết gì cả. Vừa vặn lúc này lại có khách đi vào, anh sờ sờ đầu Thẩm Đan, nói một câu: “Anh đi làm đây.” Rồi đi tiếp đãi khách.

Thẩm Đan luống cuống tay chân đứng tại chỗ, nhìn vào phòng bên trong, cô khẽ cắn răng, rốt cục đi vào.

Hạ Thành nằm dài trên giường, vừa hưởng thụ Lili xoa bóp vừa cùng cô ta nói đùa, Lili bị hắn chọc cho cười khanh khách, trên gò má phiếm màu hồng.

Thẩm Đan ngơ ngác đứng ở cạnh cửa, Lili rốt cục nhìn thấy cô, Thẩm Đan suy nghĩ một chút, lấy dũng khí đi tới, nói với Lili: “Lili, cô tạm thời dừng lại một chút, tôi và tiên sinh này có quen biết, có mấy lời muốn nói với anh ấy.”

Lili nghi ngờ nhìn cô, nói: “Nói chuyện gì?”

Hạ Thành mở miệng, giọng nói không nhanh không chậm: “Lili, em tạm thời ra ngoài một chút, anh và cô Thẩm nói chuyện một chút, lát nữa em lại vào, yên tâm, vẫn sẽ tính thời gian.”

Nghe hắn nói vậy, Lili xoay người rời đi, Thẩm Đan lại gọi cô ta, nói: “Lili, đừng nói với Thấm Hằng.”

Lili nghi ngờ nhìn cô, “ừm” một tiếng liền đi ra cửa.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Đan và Hạ Thành, Hạ Thành chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm Thẩm Đan, nói: “Đan Đan, lâu rồi không gặp.”

Thẩm Đan ôm cánh tay, lạnh lùng nhìn hắn: “Anh muốn thế nào?”

“”Anh muốn thế nào” à?” Nụ cười của Hạ Thành giống như đã luyện tập qua hàng ngàn lần, khóe miệng cong lên vừa chuẩn, mang theo ưu nhã cùng hấp dẫn, “Anh không ngờ em đã kết hôn, còn sinh con nữa.”

Thẩm Đan nghiêng đầu sang chỗ khác: “Chuyện này không liên quan đến anh.”

Hạ Thành tiếp tục cười: “Đan Đan, anh biết em vẫn còn trách anh, thật ra ban đầu anh cũng có nổi khổ tâm. Ba anh sinh bệnh, phải đi Bắc Kinh trị liệu, anh….”

“Tôi không muốn nghe.” Thẩm Đan cắt đứt lời hắn, giọng nói run lên, “Hạ Thành, hiện giờ tôi sống rất tốt, anh…tôi không trách anh, tôi chỉ cầu xin anh đừng xuất hiện nữa, có được không?”

“Tại sao vậy?” Hạ Thành nhìn cô đe dọa, “Em tại sao lại sợ anh như vậy? Đan Đan.”

Hắn đi tới trước mặt cô, vươn tay nắm lấy cằm của cô, Thẩm Đan nhanh chóng lui về phía sau, giơ tay hất tay hắn ra.

Hạ Thành nghiêng người tiến đến bên gò má cô, lắc đầu cười: “Ha ha ha, Đan Đan, em thay đổi rồi.”

Đáy mắt Đan Đan ngập nước nhìn hắn, trong ánh mắt trần ập vẻ sợ hãi cùng cầu khẩn: “Hạ Thành, tôi cầu xin anh, thật sự cầu xin anh…”

Hạ Thành ngưng mắt nhìn cô, cuối cùng lui về sau từng bước: “Xem ra cô thật sự đã lừa gạt bọn rồi.”

Thẩm Đan tuyệt vọng nhìn hắn.

Hạ Thành nói tiếp: “Khiêm Khiêm sinh vào giữa tháng mười, chồng em, còn có ba mẹ chồng, chẳng lẽ họ đều không cảm thấy thời gian không đúng sao? Ha Ha ha ha…”Hắn cười mấy tiếng, lại nói: “Thẩm Đan, thật không nhìn ra, bản lãnh của em cũng không tệ đấy, nhanh như vậy đã tìm cho mình một đường lui hoàn hảo, còn làm dâu Hải Thành, thậm chí còn là bà chủ nữa.”

Ánh mắt vốn dĩ đang quan sát cửa tiệm chật chội, tầm mắt lại tập trung trên mặt Thẩm Đan: “Chẳng qua là…Em không cảm thấy có chút thiệt thòi sao? Dù sao người chồng đó của em…”Hắn chỉ chỉ vào hai mắt mình, “Không nhìn thấy.”

Trong mắt Thẩm Đan hiện lên một tia hận thù, cô cố nén, biết lúc này không thể nổi giận. Cô cắn môi, sắc mặt đã trở nên tái nhợt.

Hạ Thành lại đứng lên, cầm lấy áo khoác, bỏ lại trên giường xoa bóp 100 tệ, bước nhanh ra ngoài, lúc đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại cười một tiếng, nói: “A….quên nói, chuyển lời hỏi thăm của anh đến Khiêm Khiêm. Nó là đứa bé rất đáng yêu, anh rất thích nó, qua vài ngày anh sẽ đến thăm nó.”

Nghe được tên Khiêm Khiêm, Thẩm Đan không còn khống chế được mình nữa, trong lòng giống như vừa trải qua một trận càn quét, cô gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Thàn, nhìn hắn biến mất khỏi cánh cửa.

Hồi lâu, cô từ từ ngồi xổm xuống, dựa vào vách tường ngồi bệt xuống đất, trong đầu Thẩm Đan lúc này là một mảnh hỗn độn, cô biết, cuộc sống yên tĩnh sắp bị phá nát, hoặc giả nơi này cũng không còn chỗ để cô dung thân.

Lili lặng lẽ đứng ở cửa, trong tầm mắt mơ hồ chính là thân ảnh nhỏ nhắn đang run rẩy trên đất, cô ta nhớ lại những gì vừa nghe được, quả thật có chút khó tin.

Nếu như cô ta không lầm thì, Khiềm Khiêm chính là….Trời ạ! Đây là tin tức có sức công phá đến mức nào a!

Khi người đàn ông kia nói chuyện, Thẩm Đan hoàn toàn không có phản bác, giọng của cô hèn mọn như vậy, Lili cảm nhận được rất rõ ràng Thẩm Đan rất sợ người đàn ông kia.

Lili nhớ lại những chuyện xảy ra mấy năm trước, đầu tháng ba Thẩm Đan xuất hiện trong tiệm xoa bóp, cuối tháng tư Thẩm Đan và Từ Thấm Hằng đăng kí kết hôn, đầu tháng năm, bọn họ tổ chức tiệc cưới, giữa tháng mười Khiêm Khiêm ra đời.

Lúc Khiêm Khiêm ra đời nặng 2,5kg, mẹ Từ nói bởi vì Thẩm Đan sinh non hơn một tháng.

Đem mọi chuyện xâu chuỗi lại với nhau, Lili cảm thấy chân tướng đã trồi lên mặt nước.

Thẩm Đan ơi là Thẩm Đan, sớm đã nhìn cô không thuận mắt, thoạt nhìn bộ dạng nhu mì lương thiện, hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là một đứa lừa đảo!

Lili hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cảm thấy bất công vì Từ Thấm Hằng, cô nghĩ, nhất định phải đem chuyện này nói cho ông bà Từ, nổi nhục lớn như vậy chỉ có ngu ngốc mới bỏ qua!

Lili không phải là một người có thể giữ bí mật, hơn nữa còn là bí mật động trời như vậy.

Dĩ nhiên, cô ta không dám nói với Từ Thấm Hằng, liền tìm cơ hội cùng mẹ Từ hàn huyên.

Mẹ Từ sau khi nghe xong câu chuyện mà cô ta đã thêm dầu thêm mỡ, đầu óc liền ong ong, huyết áp của bà lão hơn sáu mươi cũng tăng cao, bà nhớ tới lúc Thẩm Đan mang thai đã có người nói bóng nói gió, trong lòng vốn có nghi ngờ.

Lúc về nhà ăn cơm, bà quan sát Khiêm Khiêm, ngắm bên trái một chút bên phải một chút, nước mắt lập tức rớt xuống, bà cũng không dám nói thẳng với ba Từ, mà chỉ vòng vo hỏi ông: “Lão Từ, ông nói xem, Khiêm Khiêm và Thấm Hằng của chúng ta, lớn lên có giống không?”

Ba Từ đặt tờ báo xuống, hạ kính nhìn Khiêm Khiêm đang chơi đồ chơi, nói: “Giống chứ.”

“Sao tôi càng nhìn càng không thấy giống vậy.”

“Lại nói chuyện không đâu!” Ba Từ lắc đầu, “Tôi thấy hai bố con nó chính là từ một khuôn đúc ra.”

“Vậy sao?” Mẹ Từ nhíu mi, Khiêm Khiêm chạy xe đồ chơi đến lôi kéo ống quần của mẹ Từ nói: “Bà nội, con muốn đi ị. “

Trong lòng mẹ Từ đối với nó nổi lên chút ác cảm, hất tay nhỏ ra, nhìn chằm chằm nói: “Tìm ông nội con đi, bà nội bận rồi!”

Khiêm Khiêm chỉ mới có hai tuổi rưỡi, bị bà đẩy một cái liền ngây ngẩn cả người, cái miệng nhỏ dần mếu máo, nước mắt bắt đầu dâng lên đáy mắt.

Ba Từ vội vàng ôm nó lên, dỗ dành: “Nào nào nào, ông nội dẫn con đi ị nhé.”

Ông quay đầu trừng mẹ Từ: “Lại lên cơn gì nữa à, khi không lại hung dữ với thằng nhỏ.”

Mẹ Từ vẫn còn sinh khí, “Hừ” một tiếng không thèm quay đầu, đi thẳng ra cửa.

Hai ngày sau, mẹ Từ hít một hơi, đem Khiêm Khiêm đi bệnh viện, bà muốn bác sĩ thử ADN cho Khiêm Khiêm.

Sau khi có kết quả, mẹ Từ thiếu chút nữa ngất đi, lôi kéo Khiêm Khiêm bước nhanh trở về nhà.

Khiêm Khiêm bị rút máu, vốn đang khóc nháo, lúc này bị bắt chạy, không hiểu chuyện gì, vừa chạy vừa khóc rống lên.

Mẹ Từ đau đầu, quay đầu liền mắng nó: “Khóc cái gì mà khóc! Nếu còn khóc liền đem cho người ta luôn bây giờ!”

Khiêm Khiêm bị dọa sợ, đừng ở đó, quần dần dần ướt.

Thẩm Đan và Từ Thấm Hằng đang quét dọn trong tiệm, lúc mẹ Từ lôi Khiêm Khiêm vào nó vẫn không ngừng khóc lớn, khóc đến hai má cũng có chút tím bầm.

Trong lòng Thẩm Đan căng thẳng, liền vội vàng chạy lên ôm con, Từ Thấm Hằng cũng nghe được tiếng khóc của nó, nhíu mày: “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Khiêm Khiêm vừa nhìn thấy ba mẹ càng cảm thấy ủy khuất trong lòng, trốn vào ngực mẹ khóc đến tê tâm liệt phế.

Thẩm Đan phát hiện Khiêm Khiêm tiểu ướt quần, trong lòng nghi ngờ, cô ngẩng đầu nhìn mẹ Từ, mẹ từ cũng tức giận nhìn cô chằm chằm. Lili đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt.

Từ Thấm Hằng xé hai tờ khăn giất giúp Khiêm Khiêm lau mặt, nghe con trai khóc đến sặc ho, anh cực kì đau lòng, vừa vuốt lưng nó, vừa nghiêng đầu về phía mẹ Từ, hỏi: “Mẹ làm sao vậy? Để Khiêm Khiêm khóc thành như vậy rất hại thân thể.”

“Mẹ làm gì?” Mẹ Từ tay chống hông, hừ lạnh một tiếng, “Con đi hỏi vợ tốt của con kìa, hỏi nó đến tốt cùng đã làm gì?!”

Môi Thẩm Đan lay động: “Mẹ…”

“Đừng có gọi tôi là mẹ!” Mẹ Từ đột nhiên tiến lên hai bước, vung cánh tay, hung hăn giáng xuống mặt Thẩm Đan một bạt tai.

Tiếng “chát” dị thường vang lên, làm cho tiệm xoa bóp đều rơi vào yên lặng.

Tiểu Vương, A Kiện và hai ba vị khách nữa đều sợ ngây người, trong lòng Lili lại cảm thấy thống khoái, Khiêm Khiêm trực tiếp bị dọa sợ, ngay cả khóc cũng quên mất, Từ Thấm Hằng trợn to hai mắt, một giây sau liên đem cả Thẩm Đan và con trai ngăn ở phía sau, lớn tiếng nói: “Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy!”

Cả người mẹ Từ đều run run, bà níu lấy cổ áo Từ Thấm Hằng, lắc lắc thân thể anh, lớn tiếng khóc rống: “Thấm Hằng! Thấm Hằng! Con trai mệnh khổ của mẹ! Con vẫn còn muốn che chở cho cô ta sao! Cô ta là một tên lường gạt! Cả nhà chúng ta đều bị nó lừa thê thảm! Khiêm Khiêm cản bản không phải là con của con, nó là kết quả của việc cô ta lêu lỏng trên giường cùng thằng đàn ông khác! Con bị nó lừa rồi Thấm Hằng à! Nó khi dễ mắt con không nhìn thấy, khi dễ gia đình chúng ta hiền lành! Sao lại có loại người lòng dạ rắn độc như vậy! Con trai tôi ô ô—–“

Thẩm Đan cúi thấp đầu đứng sau lưng Từ Thấm Hằng,đầu tóc cô toán loạn, sắc mặt trắng bệch, gương mặt vẫn còn in lại dấu tay rõ rệt, cô cắn môi,chỉ cảm thấy trời đã sập xuống, cô giống như bị người ta cởi hết quần áo đứng dưới ánh đèn chói lóa, hoàn toàn hiểu được người ngoài nghĩ cô thế nào, trong lòng cô áy náy, xấu hổ, tuyệt vọng mãnh liệt mênh mông, lúc này hận không thể lập tức chết đi cho xong, để không cần phải….đối mặt với những chuyện này thêm một giây nào nữa.

Trong tiệm, ngoại trừ tiếng la của mẹ Từ cũng chỉ có tiếng khóc sụt sùi hèn mọn của Thẩm Đan, Lili vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Thấm Hằng, muốn nhìn xem sau khi anh biết được tin tức động trời này sẽ có phản ứng gì.

Trong lòng cô cười lạnh, Thẩm Đan, cô cũng có ngày hôm nay!

Tiểu Vương và A Kiện chăm chú lắng nghe, tùy thời chuẩn bị kéo Từ Thấm Hằng ra, đối với một người đàn ông mà nói đây quả thật là một sự sỉ nhục khó có thể chấp nhận, bọn họ sợ Từ Thấm Hằng dưới sự kích động sẽ làm ra cử chỉ không có lý trí.

Mấy vị khách vô tình biết được tin tức động trời này trong lòng cũng không mấy vui vẻ, dù gì cũng là chuyện của nhà người ta, bọn họ vốn muốn chạy nhưng lại thấy tò mò, không biết tiểu Từ sư phó trước giờ luôn ôn hòa khi nổi giận sẽ như thế nào.

Vì vậy, tất cả một người đều nín thở chờ đợi.

Cứ giằng co như vậy một lút lâu, đợi mẹ Từ bình tĩnh một chút, Từ Thấm Hằng mới bắt đầu cử động cơ thể, đầu tiên anh đưa mẹ Từ đến ghế salon ngồi xuống, rót cho bà một chén nước, lại đi đến bên người Thẩm Đan, không chút do dự nắm lấy vai cô.

Trong mắt Khiêm Khiêm vẫn còn ngập nước, nó ngẩng đầu nhìn ba ba, vẻ mặt Từ Thấm Hằng ôn hòa, anh đưa tay lướt qua trán Thẩm Đan, mang theo một luồng nhiệt, bàn tay liền phủ lấy một bên gò má cô.

Anh dịu dàng hỏi: “Đau không?”

Thẩm Đan lắc đầu.

Từ Thấm Hằng thở dài, anh nghiêng mặt về hướng mẹ Từ, bình tĩnh nói: “Mẹ, Đan Đan chưa từng lừa gạt con, là con gạt mọi người. Mẹ muốn trách thì cứ trách con đi.”

Suy nghĩ một chút, anh lại nhận lấy Khiêm Khiêm trong ngực Thẩm Đan. Vừng vàng ôm vào trong ngực, nói: “Nếu như mẹ cảm thấy Khiêm Khiêm không phải cháu của mẹ, vậy chúng con cũng không có biện pháp. Nhưng trong mắt con, nó chính là con trai con, con chính là ba nó.”

Tác giả có lời muốn nói: Chuyện vẫn chưa xong a~~~ Yêu mọi người!!!