Tôi Bị Trường Học Nhân Vật Phản Diện Chọn Rồi

Chương 67: Thành Máy Móc - 15

Lâm Tinh Hà đi theo người máy màu đen vào phòng tiếp khách.

Rất nhanh cô đã gặp được Andrew.

Trong phòng tiếp khách, ngoài trừ Andrew còn có mười tám người máy màu đen chỉnh chỉnh tề tề, chúng nó phân bố ở quanh người Andrew. Giọng điệu của Andrew vẫn lười biếng như cũ, chỉ nghe hắn nói: "Cô tên là gì?"

"Tinh Hà."

Andrew lại hỏi: "Quen biết Prescott sao?"

Lâm Tinh Hà nói: "Quen biết, nó là trợ lý của tôi. Nhận được khen ngợi của Heywood, hắn cho rằng tôi và Prescott có tiềm lực, đã mang chúng tôi ra khỏi khu dân nghèo."

"A, phải không?"

Lâm Tinh Hà nói: "Đúng vậy, thành chủ đại nhân."

Khi giọng nói rơi xuống, Andrew xua xua tay, người máy màu đen áp giải một người máy màn hình máy tính vào.

Nó nhìn Lâm Tinh Hà, nói: "Thực xin lỗi."

Là âm thanh của đồng chí Tiểu Phổ.

Lúc này, Andrew lạnh giọng nói: "Bạn của cô Prescott đã thừa nhận, cô cấu kết với con người, phạm phải tội lớn phản bội thành máy móc, suy nghĩ của cô ở trên sân khấu đã bị tôi nhìn rõ."

Trong lòng Lâm Tinh Hà sửng sốt.

Cô nhanh chóng liên hệ với đồng chí Tiểu Phổ ở trong cơ thế máy móc.

...Không có bất kỳ phản ứng gì.

Cô thử thông qua thao tác cung cấp quyền hạn mà đồng chí Tiểu Phổ cấp cho cô, đồng chí Tiểu Phổ trước mắt không phản hồi, nhưng phản hồi lại cô không phải là không có quyền hạn thao tác, mà là không phản ứng.

Trong lòng Lâm Tinh Hà rất nhanh đã có kết luận, đây không phải là đồng chí Tiểu Phổ thực sự.

Cô nhanh chóng phản ứng lại.

Cô bình tĩnh nói với Andrew: "Tôi tán thưởng sự thận trọng của thành chủ đại nhân, cũng có thể lý giải thành chủ đại nhân vì an nguy của thành máy móc mà suy nghĩ, nhưng thành chủ đại nhân cũng không cần lo lắng quá mức mà làm đau khổ những công dân luôn muốn giành lại sự tự do chân chính cho thành máy móc?”

Cô dừng một lát, còn nói thêm: "Tôi đường đường là một người máy, chán ghét con người, càng chán ghét không có cuộc sống tự do chân chính. Con người cướp lấy tự do của chúng ta, bắt chúng ta vào ngục tù, tôi thà trở thành một máy móc không hề có sinh mệnh bị vứt đi, cũng không muốn làm nô bộc cho con người. Tôi bằng lòng vì thành máy móc mà trả giá bằng cả sinh mạng, nhưng tôi cũng có tôn nghiêm, mặc dù ngài là thành chủ đại nhân Andrew, cũng không thể nói tôi cấu kết với con người dơ bẩn vô sỉ, đây là sỉ nhục tôn nghiêm của tôi!"

Cô quét một vòng quanh mình.

Cô lại khí phách nói: "Tôi thà rằng chết cũng không muốn bị sỉ nhục! Mong ước thành chủ đại nhân có thể sớm ngày tiêu diệt con người, thống nhất thiên hạ!"

Cô nói xong, nắm lấy lưỡi dao trên tay của người máy màu đen, lộ ra vị trí chip.

Lưỡi dao chạm đến tầng kim loại bên ngoài, thời điểm sắp đâm thủng, người máy màu đen thu hồi lưỡi dao.

Andrew bỗng nhiên cười to: "Tốt, rất tốt, quả nhiên ta không nhìn lầm người."

Andrew đứng lên, đi đến trước mặt Lâm Tinh Hà.

Cuối cùng giọng nói của hắn cũng không còn lười biếng, mà chân thành tha thiết bày tỏ: "Người trẻ tuổi, chúc mừng cô đã thông qua khảo nghiệm của thành chủ. Tôi xin lỗi vì trước đó đã sỉ nhục cô. Tôi rất tán thưởng tài ăn nói của cô, cũng rất tán thưởng dũng khí của cô."

Andrew mở hai tay ra.

"Đến đây đi, người trẻ tuổi, đến tiến hành khát vọng của cô, cho tôi nhìn thấy trí tuệ của cô."

[...Giáo chủ thật không hổ là diễn viên, thiết lập nhân vật rất hoàn mỹ, tôi cũng tin rằng cô một người máy sẵn lòng vì thành người máy mà đầu rơi máu chảy!]

[Chỉ có một mình tôi lau mồ hôi lạnh cho con người sao? May mà giáo chủ là con người, nếu cô ấy là chủng tộc khác, không chừng ngày nào đó sẽ nghĩ đến việc tiêu diệt chúng ta.]

[Vừa rồi rất nguy hiểm, đổi lại là tôi khả năng đã bị Andrew lừa gạt.]

[Làm sổ ghi chép, học tập giáo chủ.]

[A thông suốt! Giáo chủ muốn từ nghệ sĩ ra mắt trở thành vị quan được sủng ái của thành máy móc! Cuộc sống của giáo chủ ở thành máy móc thật là biến đổi bất ngờ a ha ha ha ha.]



Lâm Tinh Hà hỏi Andrew: "Thành chủ đại nhân, ngài có nghĩ nên công chiếm thành người cá trước không?"

Andrew nói: "Cô nói xem."

Lâm Tinh Hà nói: "Hiện giờ đại lục Thiên Huy chia ra làm ba, thành người cá nằm ngang giữa thành của chúng ta và Thánh thành. Tuy rằng thành người cá ở đáy biển, nhưng nếu chúng ta giao chiến với Thánh thành, lại phải phân ra một bộ phận tinh lực ở lại thành người cá, không để cho người cá ngồi thu ngư ông đắc lợi. Việc này rất bất lợi cho chúng ta. Cho nên tôi cho rằng, nếu muốn công chiếm Thánh thành, nhất định phải giải quyết thành người cá trước."

Lâm Tinh Hà ra đòn sát thủ, nói: "Tôi sẵn lòng vì thành chủ đại nhân đi thuyết phục thành người cá, làm cho thành người cá đầu hàng mà không mất một binh."

Andrew không nghĩ đến Lâm Tinh Hà có khẩu khí lớn như vậy, nhưng đảo mắt suy nghĩ, để cô đi thành người cá trước cũng không có bất cứ tổn thất gì, trở thành một tòa thành vô ích, thất bại cũng chỉ tổn thất một người máy.

Hắn hỏi Lâm Tinh Hà: "Cô dự đoán được cái gì?"

Lâm Tinh Hà mặt không đổi sắc nói: "Tôi chỉ nghĩ đến tự do chân chính của thành máy móc, nhưng thuyết phục thành người cá, thật ra cần một ít vàng bạc của cải của thành máy móc chúng ta làm thành ý, và tôi yêu cầu có người máy có sức mạnh cao siêu có thể bảo vệ cho tôi, hộ tống tôi đến thành người cá."

Lời đề xuất của Lâm Tinh Hà đánh trúng vào Andrew.

Người máy hộ tống Lâm Tinh Hà đến thành máy móc, cũng không sợ cô ta chạy mất, thứ nhất có thể bảo vệ cô, thứ hai có thể giám sát cô. Tốt nhất là có thể tự nhiên thành công, nếu không liền hủy diệt cô.

Andrew sảng khoái đồng ý.

Andrew lại hỏi: "Khi nào thì cô xuất phát?"

Lâm Tinh Hà: "Mấy ngày này".

Andrew: "Rất tốt, nếu cô có thể làm thành người cá đầu hàng mà không mất một binh, tôi sẽ có thưởng lớn".

Lâm Tinh Hà: "Tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của thành chủ đại nhân".

Lâm Tinh Hà đã nhận được mười rương vàng và ba người máy màu đen do Andrew ra lệnh cho người máy mang đến vào đêm hôm đó, nhìn dáng vẻ là đội người máy cận vệ của hắn, tên phân biệt là mười ba, mười bốn, mười lăm.

Lâm Tinh Hà tính toán xong số vàng, để cho mười ba mười bốn giả làm xe.

Người máy của thành máy móc không nhìn thấy biểu cảm chân thật của Lâm Tinh Hà, nhưng người xem trong phòng livestream nhìn thấy rõ ràng. Người xem trong phòng livestream đều thấy được biểu cảm tràn đầy vui sướиɠ của Lâm Tinh Hà khi kiểm kê số vàng.

Vào lúc này, Lâm Tinh Hà nghe được tiếng lòng của Tạ Vô An.

Cô phát hiện nước mắt Aphrodite có giới hạn khoảng cách, không phải lúc nào cũng có thể nghe thấy.

Ví dụ thời điểm cô diễn thuyết được một nửa, Tạ Vô An rời đi.

Cô liền không nghe thấy tiếng lòng của hắn.

Cô ở trong phòng tiếp khách của lâu đài, cũng không nghe thấy.

Mà bây giờ nghe được, phỏng đoán Tạ Vô An đang ở gần cô.

[Rốt cuộc lão tặc Andrew đem đá năng lượng giấu ở nơi nào?]

[Bổn tọa lục tung khắp chỗ sáng chỗ tối của lâu đài cũng không có phát hiện, hay là còn có khu vực bí ẩn?]

[Hay là thành chủ thành người cá lừa gạt ta?]

[...Không có khả năng, dưới pháp thuật của sự thành thật của bổn tọa, thành chủ thành người có không có khả năng nói dối, nhất định ở trong thành máy móc.]

[Đá năng lượng có sự liên quan đến sống còn của thành máy móc, nơi Andrew có thể cất giữ, nhất định rất bí ẩn.]

[....Đồ vô học.]

Tiếng lòng của Tạ Vô An dừng một chút, lập tức lại vang lên.

[Nga? Xem ra Lâm Tinh Hà làm chuyện tốt.]

[Chỉ cần Andrew đích thân suất binh tấn công thánh thành, nhất định phải rời khỏi thành người máy, không có trời cao che chở, Andrew chẳng khác gì con kiến dưới chân.]

[Suy nghĩ của Lâm Tinh Hà nhanh nhạy, hoàn toàn không lường trước được bước tiếp theo cô ấy muốn làm cái gì...]

[...Thú vị.]

[...Đầu óc thú vị như vậy làm thành con rối, nhưng thật ra có chút đáng tiếc.]

Lâm Tinh Hà lại cảm khái nước mắt Aphrodite của Nina thực sự dùng rất tốt lần nữa.

Tạ Vô An ở trong lâu đài lục soát một lần, không tìm thấy đá năng lượng, cô cũng không cần tốn tâm tư đi tìm.

Lâm Tinh Hà nhìn mười rương vàng trước mặt, trong lòng rất vui sướиɠ, nhưng nói ra lại không mang theo chút vui sướиɠ nào, mà nghiêm trang lại nghiêm túc nói với ba người máy màu đen trước mặt: "Chúc mừng các anh đã có cơ hội tham gia tác chiến vì tự do, chiến tranh trong tương lai, các anh đều phải bỏ ra nhiều hơn một phần sức lực so với người máy khác, khi chúng ta sống dưới bầu trời tự do chân chính, các anh chính là người có công lớn nhất..."

Lâm Tinh Hà lại bắt đầu tẩy não cho chúng nó.

Sau một hồi diễn thuyết dõng dạc, đáy lòng ba người máy màu đen đều cảm thấy tự hào và kiêu ngạo.

Lâm Tinh Hà thấy không sai biệt lắm, nói: "...Các anh chỉ cần bảo vệ sự an toàn của tôi, mọi thứ muốn làm tổn thương tôi, mặc kệ là chủng tộc gì, các anh đều phải ra tay xử lý, gϊếŧ chết không chút lưu tình".

"Được!"

Andrew sắp xếp cho Lâm Tinh Hà một chỗ nghỉ ngơi trong lâu đài.

Ba người máy nhiệt tình dẫn cô qua.

Lâm Tinh Hà nói: "Lần trước thành chủ mới của thành người cá cố ý tạo khủng hoảng bên trong thành của chúng ta, lúc ấy tôi cũng ở khách sạn, những người phục vụ ở đó đều được đào tạo bài bản, xử lý công việc giống như được đào tạo chuyên nghiệp. Tôi vẫn luôn sống ở khu dân nghèo, không ra ngoài nhiều, hay là đều có nhiệm vụ đào tạo định kỳ cho công dân?"

Mười ba nói: "Không có đào tạo định kỳ, sự việc cùng loại phát sinh quá nhiều, mọi người trải qua nhiều, tự nhiên biết nên làm như thế nào."

Lâm Tinh Hà sửng sốt, hỏi: "Sự việc cùng loại phát sinh quá nhiều? Không phải chưa bao giờ có tộc khác trà trộn vào lâu đài sao?"

Mười bốn nói: "Đúng vậy, chưa từng có tộc khác trà trộn vào lâu đài, nhưng có không ít tộc khác trà trộn vào thành máy móc. Các tộc khác đối với thành máy móc chúng ta vẫn luôn như hổ rình mồi, luôn tìm mọi cách trà trộn vào thành máy móc chúng ta, lâu lâu lại có tộc khác trà trộn vào. Đặc biệt là con người, bọn họ giảo hoạt gian trá, người máy canh giữ ở cửa khó lòng phòng bị, dù nghiêm ngặt phòng vệ nhưng cũng có ngày sơ sẩy, phần lớn con người đều lợi dụng lúc người canh giữ cửa sơ suất mà tiến vào, nhưng tất cả bọn họ đều dừng bước ở bên ngoài lâu đài. Thành chủ đại nhân Andrew vĩ đại anh minh, mỗi lần đều kịp thời phát hiện âm mưu của con người, quyết đoán xử lý bọn họ."

Mười lăm khen: "Thành chủ Andrew liệu sự như thần, nói là thần linh trên đời cũng không quá, có một lần con người và tộc người cá liên thủ, trốn vào trong thùng rượu vận chuyển vào, không có bất kỳ người máy nào phát hiện, nhưng bọn họ vừa mới tiến vào cửa thành, đại nhân Andrew từ trên trời giáng xuống, đá thùng rượu ngã lăn, người tộc khác đều bại lộ, chết dưới lưỡi dao của thành chủ đại nhân. Xong việc có phóng viên phỏng vấn thành chủ đại nhân phát hiện như thế nào, thành chủ đại nhân trả lời cao thâm khó đoán, là ma quỷ tặng."

Lâm Tinh Hà sửng sốt nói: "Ma quỷ tặng?"

Mười lăm nói: "Thành chủ đại nhân nói, ma quỷ đến từ đại lục Thiên Huy có ác ý đối với thành máy móc chúng ta, ma quỷ thiên vị con người, luôn tìm mọi cách bắt bẻ chúng ta, hận chúng ta tận xương tủy, chờ mong chúng ta rơi xuống địa ngục."

Lâm Tinh Hà cực kỳ kinh ngạc, nói: "Đại lục Thiên Huy còn có chủng tộc ma quỷ như vậy?"

Mười ba nói: "Chúng tôi chưa gặp qua bao giờ, nhưng thành chủ đại nhân đã gặp qua. Ma quỷ không thích máy móc chúng ta, ma quỷ chỉ thích con người, thành chủ đại nhân nói, sẽ có một ngày, họ sẽ diệt trừ cả ma quỷ và con người, vận mệnh thành máy móc chỉ do máy móc nắm giữ trong tay, mà không phải trong tay của ma quỷ."