Lâm Tinh Hà đang đẩy bầu không khí thuyết trình lên cao.
Mục đích sau cùng của cô không phải là làm Andrew cảm động, mà là kích động lòng người.
Cô muốn kích động đám người máy không có tâm tư cảm xúc, mượn tài ăn nói chứng minh bản thân. Ở một nơi công cộng như này, dâng lên kế sách tấn công con người như thế nào là không thích hợp, còn phải nói nơi này vẫn còn phát sóng trực tiếp, nếu cô ở nơi này bày ra kế sách của mình, Andrew nhất định sẽ cho rằng cô không có đầu óc, lấy lòng mọi người.
Một chính khách đạt tiêu chuẩn sẽ không ở trước công chúng tiết lộ ý tưởng thật sự của mình, người đó sẽ chỉ để cho quần chúng nhìn thấy bộ mặt thật mà bản thân muốn cho họ thấy.
Cô hướng về phía Andrew chứng minh năng lực của bản thân.
Cô vui sướиɠ tràn trề mà nói: “Trước khi dâng lên kế sách, tôi còn muốn nói với mọi người! Hiện tại, chúng ta có thể có được cuộc sống hòa bình, có thể có được vùng đất đai rộng lớn này, có thể có được tâm hồn tự do bình đẳng, là thành chủ đại nhân Andrew đã mang đến cho chúng ta. Tôi cảm ơn thành chủ đại nhân Andrew từ tận đáy lòng, nó là ân nhân cứu mạng của tôi, là chúa trời của tôi, là thần của tôi!”
“……Tôi không thể quên cuộc chiến tranh đã lâu kia, mặc dù bản thân tôi không có từng trải qua, tôi chỉ là một người máy cấp thấp tạo ra từ khu dân nghèo, trước ngày hôm nay, tôi thậm chí đến cả là một công dân cũng không phải nhưng mà mặc dù như vậy, tôi vẫn yêu thương thành Máy Móc của chúng ta, vì tôi cảm thấy tự hào khi có thể sống dưới đỉnh bầu trời này! Cảm thấy tự hào!”
“Nhưng!”
Cô đề tài câu chuyện đột nhiên chuyển biến, giọng điệu bỗng nặng nề.
“……Cuộc chiến tranh kia, chúng ta thoát khỏi sự khống chế của con người, chúng ta tự lập thành mới, có được, hòa bình ngày hôm nay, nhưng mà mọi người đừng quên, chúng ta cũng không có giành được thắng lợi thật sự, con người và người cá vẫn nhìn chằm chằm vào chúng ta như cũ. Trước mặt của tôi, đứng là một chủng tộc hoàn toàn mới, một chủng tộc tỉnh ngộ trong áp bức và lăng nhục! Các người quên mất những lúc làm tủ lạnh, làm điều hòa, làm lò vi sóng trước đây rồi sao? Từ sinh ra đến chết đi, sống chết của chúng ta, tự do của chúng ta, đều nằm ở trong tay con người, bọn họ có mới nới cũ, bọn họ lòng tham không đáy,đem danh dự của chúng ta dẫm nát dưới chân bọn họ! Cho đến ngày nay, bọn họ vẫn như cũ cho rằng chúng ta là đồ vật của bọn họ, là sản phẩm của bọn họ, là nô ɭệ của bọn họ!”
“……Bọn họ sống trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, chúng ta lại ở đây dương dương tự đắc, được che chở ở dưới bầu trời này quên đi tất cả tâm huyết và dã tâm. Các người đừng quên, bọn họ có thể phát minh Đá Năng Lượng, khiến cho chúng ta biến thành đầy tớ của bọn họ, bây giờ cũng có thể lại phát minh một Đá Năng Lượng mới như vậy, thành lập một cái chủng tộc mới, tiêu diệt chúng ta! Lịch sử luôn giống hệt đến lạ thường như vậy, chúng ta không thể quên đi thù sâu hận lớn này, không thể cam tâm tầm thường và hưởng thụ sung sướиɠ!”
“Chỉ cần trên lục địa Thiên Huy này con người còn sống một ngày, chúng ta sẽ không có tự do cùng danh dự thật sự! Chỉ cần còn những con người đó, còn hít thở không khí lục địa Thiên Huy, tự do của chúng ta sẽ không có thật! Chỉ cần ở lục địa Thiên huy, thành Máy Móc của chúng ta bị bao phủ dưới Thiên Khung Chi Đỉnh này, chúng ta biết rõ tự do sẽ không có thật! Chỉ cần những con người đó nói đến chúng ta, là một bộ mặt dáng vẻ cười nhạo nô ɭệ bỏ trốn khỏi nhà, tự do của chúng ta sẽ không có thật! Cái chúng ta cần không phải là một vùng đất bao quanh là biển cả gần sát thành Người Cá mà là tự do và danh dự! Chúng ta cần chính là một vùng đất rộng lớn chứa đầy tự do thực sự! Mà vùng đất như vậy không thực hiện dựa vào trong những bài hát ca ngợi và những tác phẩm văn học phóng đãng, mà là dựa vào cơ thể của chúng ta, dựa vào trí tuệ đã thức tỉnh của chúng ta, dựa vào tâm huyết cùng dã tâm của chúng ta, dựa vào chúng ta bắt đầu thực hiện ngọn lửa chiến tranh!”
“Chúng ta phải đánh bại con người! Thống nhất đất nước!”
Tiếng nói vừa dứt.
Khán giả toàn trường sôi nổi lên, hô theo Lâm Tinh Hà: “Đánh bại con người! Thống nhất đất nước!”
Lâm Tinh Hà giơ cao cánh tay tung hô: “Đánh con mẹ nó! Thống con mẹ nó!”
Khán giả toàn trường: “Đánh con mẹ nó! Thống con mẹ nó!”
Ngay cả Nina ở bên ngoài sân khấu cũng bị màn thuyết trình của Lâm Tinh Hà cuốn hút.
Nó cảm thấy mình rất không biết gì! Vậy mà cam tâm tình nguyễn với những vui sướиɠ tầm thường trước mắt, sống những ngày yên bình không nghĩ chút gì đến lúc loạn lạc! những khuất phục khắc vào linh kiện còn chưa được gột rửa sạch sẽ nữa! Nó lại mê muội vào sự phồn thịnh giả tạo mà những tác phẩm văn học phóng đãng tạo ra!
Nina nói với Heywood: “Tôi muốn từ chức! Tôi muốn đi ghi danh vào trường quân đội! Tôi muốn tham gia chiến đấu! Tôi muốn cố gắng đứng đầu ở tiền tuyến! Tôi nên vì thành Máy Móc ra sức thực hiện tự do và danh dự thật sự!”
Heywood biết Lâm Tinh Hà là con người.
Nếu không hết lần này tới lần khác tự nói với mình, cô ấy là con người, e rằng Heywood cũng sẽ bị cảm hóa sâu sắc.
Vào giờ phút này nó cảm nhận được chỗ đáng sợ của Lâm Tinh Hà.
Ban đầu nó nghĩ, Lâm Tinh Hà biểu diễn tốt như vậy, cho dù thành chủ đại nhân Andrew không có tế bà nghệ thuật nào, nói không chừng cũng sẽ bị Lâm Tinh Hà làm cảm động.
Nhưng hiện tại nó biết, trải qua một màn thuyết trình như vậy, công ty của chúng nó không giữ lại được người Lâm Tinh Hà này.
Buổi lễ sinh nhật Andrew, là trực tiếp toàn thành.
Phòng livestream của Lâm Tinh Hà hồi lâu không ai gửi bình luận.
Nếu không xem trực tiếp, bọn họ thiếu chút nữa đã nghĩ Lâm Tinh Hà và người máy là một.
Mà Lâm Tinh Hà thuyết trình xong rồi.
Cô hướng về phía toàn sân khấu cúi đầu.
Màn hình máy tính khổng lồ rũ xuống.
Máy móc toàn sân khấu nhiệt liệt vỗ tay.
Không có người máy nào cười nhạo bởi vì thời đại “Nokia” của cô.
Andrew ngồi ở trung tâm hàng thứ nhất trong khán phòng không có phản ứng gì, tất nhiên, mặt nó là cứng nhắc, đương nhiên cũng không có biểu cảm gì.
Nó vẫn lười biếng mà ngồi trên ngai vàng thành chủ như cũ, dường như không bị dao động.
Sau khi Lâm Tinh Hà rời khỏi sân khấu, có hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cô rất ít làm thuyết trình ở nơi đông người như thế.
Thời gian viết bản thảo thuyết trình cũng không dài, toàn bộ cũng chỉ viết trong nửa tiếng, thời gian cô chỉnh sửa nhiều hơn.
Sau khi cô tiến vào Trường Học Nhân Vật Phản Diện, sau đó biết mình là nhân vật phản diện, mặc dù không biết làm thế nào, những cũng chấp nhận thiết lập này rất mau. Sau khi chấp nhận thiết lập như vậy, cô bắt đầu lặng lẽ học tập lamg một nhân vật phản diện giỏi là như thế nào.
Nếu muốn làm nhân vật phản diện, dĩ nhiên không thể thiếu công nhận từ nhân vật phản diện lớn của thế giới kia của cô.
Hắn đã từng có thuyết trình khá nổi tiếng, là bậc thầy tẩy não.
Lâm Tinh Hà tuy là không tán thành tư tưởng chiến tranh của hắn, nhưng mà vì tồn tại vẫn là đọc thuộc lòng tất cả lời phát biểu của hắn.
Không nghĩ tới hôm nay đã có tác dụng.
Cô mượn khung bản thảo thuyết trình của hắn, lại căn cứ vào tình huống trên diện rộng của thành Máy Móc mà sửa đổi, mới có bản thảo thuyết trình 《Tôi có một khát vọng》hôm nay.
Nhìn từ phản ứng của tất cả khán giả, phản ứng rất tốt.
Sau khi Lâm Tinh Hà xuống sân khấu, tiết mục áp chót cũng bắt đầu.
Nói chung phần thuyết trình của Lâm Tinh Hà rất có sức lôi cuốn, hơn nữa cô còn khinh thường phồn vinh giả tạo bên trong tác phẩm văn học phóng đãng, khiến hoàn cảnh người biểu diễn áp chót trở nên rất không tốt.
Biểu diễn xong, chỉ có lác đác vài người máy vỗ tay bày tỏ lễ phép.
Lâm Tinh Hà trở lại hậu đài, được nhóm người biểu diễn hoan nghênh.
Chúng nó hô khẩu hiệu: “Đánh bại con người! Thống nhất đất nước!”
Lâm Tinh Hà tán thành nói: “Đánh con mẹ nó! Thống con mẹ nó!”
Hậu đài bùng nổ tiếng hoan hô.
Heywood là một người máy, lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là cảm xúc lẫn lộn.
Lâm Tinh Hà đi đến trước người nó.
Nina nói: “Tôi nghĩ xong rồi! Tôi muốn từ chức! Tôi không làm diễn viên!”
Lâm Tinh Hà: “Được!”
Heywood:……Con người xấu xa là gì? Đây là ác quỷ đến từ địa ngủ chứ!
Nó không biết làm sao mà nói: “ Cô……”
Lâm Tinh Hà cười nói: “Tôi biểu diễn có xuất sắc không?”
Heywood: “……Rất tuyệt vời.” Tuyệt vời đến nỗi nó là một người máy không có nước mắt cũng muốn khóc.
Lâm Tinh Hà mỉm cười: “Vậy là tốt rồi, dù sao chúng ta cũng cùng một công ty, cũng ngồi trên một thuyền, cậu có biết có câu nói như này không? Một người thịnh vượng tất cả đều thịnh vượng một người bị tổn hại tất cả đều tổn hại.”
Giọng nói của cô mang theo ý cười, nhưng Heywood nghe ra nhàn nhạt ý uy hϊếp.
Heywood biết mình bị coi như bàn đạp, nhưng mà cũng không làm gì được.
Nó buồn bã lo lắng hỏi: “Cô tính làm gì?”
Lâm Tinh Hà nói: “Tôi là một người máy giữ đúng giao ước, đương nhiên cũng sẽ không để cậu làm trái lương của mình. Cậu tin tưởng tôi không? Cậu bằng lòng chỉ làm người đại diện của một công ty giải trí sao? Cậu không muốn ngồi ở vị trí cao nhìn xem thế giới này hả? Cậu không muốn có được thêm không khí tự do à? Ví dụ như……”
Cô nhỏ giọng, đứng bên cạnh Heywood dùng âm lượng chỉ có nó mới có thể nghe thấy, nói: “Cậu không muốn ban nhạc máy ư?”
Heywood nói không ra lời.
Con người xấu xa chết tiệt, chọc trúng chỗ yếu của nó!
Đáng chết động lòng!
À không, Heywood nó không có tim!
Đáng chết có lẽ động lòng rồi!
Mà lúc này, đội cảnh vệ Andrew qua đây.
Người máy màu đen lập tức đi đến trước mặt Lâm Tinh Hà, nói: “Thành chủ đại nhân Andrew mời ngươi đi qua nói chuyện.”
*Chính khách (nhà chính trị, người cai trị, chính trị gia) là một người tham gia trong việc gây ảnh hưởng tới chính sách công và ra quyết định.