【Giáo chủ của chúng ta vẫn rất may! Đây không phải là trời cũng giúp giáo chủ sao!】
【A a a a a nước mắt Aphrodite có hiệu quả sao? Vẻ mặt của giáo chủ sao lại vi diệu như vậy!】
【Giáo chủ đến cùng có thể nghe được tiếng lòng của Tạ Vô An hay không?】
【Phòng livestream rác rưởi! Vậy mà lại không thể nghe được tiếng trong đầu streamer! Tôi muốn biết trong lòng Tạ Vô An đang nói cái gì đấy!】
【Tạ Vô An khác thường như vậy, thường ngày ít nói kiệm lời, trong lòng phỏng chừng cũng giống như vậy.】
【Cũng cảm thấy vậy, Lâm Tinh Hà có được kỹ năng này cũng giống như không có, tiếng lòng của Tạ Vô An như không có âm thanh nào.】
【Nhưng mà biểu cảm của giáo chủ thật vi diệu! Tôi cảm thấy Tạ Vô An nhất định có nói gì đó……】
【Báo cáo! Tôi đã trở lại từ phòng livestream bên cạnh, Tạ Vô An có xen lẫn trong đó, từ vẻ mặt không có biểu cảm gì của hắn, tôi cho rằng đại lão không có nói gì.】
【Cho nên, tóm lại là ống nước mắt Aphrodite này không có tác dụng gì!】
【Vò đầu bứt tai, tôi cũng muốn biết.】
……
Lâm Tinh hà đương nhiên là không nhìn thấy bình luận chạy trên màn hình livestream, nhưng mà cô ngay tại lúc này, lại có thể nghe được những bình luận trong lòng của Tạ Vô An chảy cuồn cuộn như nước sông……
【Nếu không có Thương Khung Chi Đỉnh, bổn tọa cũng không nghèo túng đến mức trốn trong cơ thể người máy.】
【Tình huống thế này, vốn nên thỏa sức chém gϊếŧ, chớ không phải xếp hàng ở đây.】
【Tên trộm già Andrew, đợi bổn tọa phá hủy Thương Khung Chi Đỉnh, chắc chắn sẽ phá đi cơ thể hắn, tiêu diệt linh hồn của hắn, khiến cho hắn muốn sống không được muốn chết cũng không xong.】
【……Tên trộm già Andrew cũng không phải là không có chỗ nào đáng khen, phong cách xây dựng nơi đây lại phù hợp để trang trí cho không gian mang theo bên mình của bổn tọa.】
【……Dù sao vẫn cảm thấy con rối nhền nhện bên hông thiếu một chút gì đó, lấy hoa trang trí nơi máy móc này mang vào, vậy cũng được.】
……
Lâm Tinh Hà nghe Tạ Vô An nói đến việc xây dựng và hoàn thiện không gian mang theo người gần 10 phút xong, cô rất cố gắng mà khống chế biểu cảm của mình, cô biết phòng livestream đang nhìn mình.
Cô không thể để cho người xem trong phòng livestream biết cô có thể nghe thấy tiếng lòng của Tạ Vô An.
Có thể nghe được tiếng lòng của Tạ Vô An, là ưu thế của cô, tốt nhất vẫn là giữ lại khả năng. Nếu người xem trong phòng livestream biết được, như vậy sau khi Tạ Vô An rời khỏi trường thi này cũng sẽ biết, nhất định sẽ nghĩ cách phá tan ưu thế này của cô.
Lâm Tinh Hà là một diễn viên.
Cô khống chế biểu cảm của mình hoàn toàn tốt, thuận tiện lộ ra biểu cảm nôn khan, sau đó liền thất vọng mà thở dài, làm cho người xem trong phòng livestream cho rằng nước mắt Nina Aphrodite không có tác dụng gì.
Đúng như dự đoán, cả phòng livestream đều nắm cổ tay thở dài.
Lâm Tinh Hà biểu diễn xong, bắt đầu suy nghĩ phải sử dụng như thế nào để tối ưu nhất ưu thế bàn tay vàng này của mình.
Người máy ở đây quá nhiều.
Cô không có cách nào biết ai là Tạ Vô An.
……Có điều thuộc tính nói lải nhải của Tạ Vô An trái lại có thể giúp đỡ bận tâm của cô, cô có thể từ đó biết được không ít manh mối. Chỉ là, Lâm Tinh Hà không xác định được giới hạn áp dụng nước mắt Aphrodite này là bao nhiêu.
Nếu Tạ Vô An ở ngoài 500km, cô còn có thể nghe thấy không?
Bây giờ cô có thể nghe thấy, có phải đại diện cho việc Tạ Vô An hiện tại đang trong phạm vi cô có thể nghe thấy hay không?
Lâm Tinh Hà tự hỏi trong lòng.
Lúc này, cô lại nghe tiếng lòng của Tạ Vô An.
【……Với sự thông minh của Lâm Tinh Hà, nhất định có thể đoán được mình đang ở tại đây, chắc chắn cô ấy sẽ đi tìm Đá Năng Lượng.】
【……Vận may trời cho của cô ấy, không thể để mặc cô ấy đi tìm, phải nghĩ một biện pháp, ngăn chặn bước tiến của cô ấy.】
【……Cuộc thi lần này, mình nhất định phải phá hủy Đá Năng Lượng trước cô ấy một bước.】
【……Cô ấy không thể thắng.】
【……Cô ấy nhìn khắp chung quanh chắc chắn là đang tìm mình, cô ấy không có cách nào biết mình người nào là mình.】
【……Nhưng mình lại biết ai là cô ấy.】
【……Mình ở trong tối cô ấy ở ngoài sáng.】
【……Lâm Tinh Hà, bổn tọa đang lặng lẽ nhìn cô.】
Lâm Tinh Hà:……Được thôi, tôi biết anh đang âm thầm quan sát tôi.
Sau khi cô nghe hết tiếng lòng Tạ Vô An, nhưng là vẫn không tính đi tìm Đá Năng Lượng.
Với thuộc tính này của Tạ Vô An, không chừng sẽ phát trực tiếp quá trình tìm Đá Năng Lượng của cô, vậy không bằng để cô gây chút phiền phức cho Tạ Vô An, khiến cho Andrew để ý đến tình hình của Tạ Vô An, chờ hai người bọn họ chém gϊếŧ nhau, cô lại ngồi không thu lợi.
Huống chi Đá Năng Lượng chưa chắc ở ngay trong lâu đài, nhưng Andrew chắc chắn là biết nó ở đâu, vẫn là phải nghĩ cách tiến công xâm lược Andrew, ở lại trong lâu đài.
Lâm Tinh hà vừa nghĩ như vậy, lại nghe thấy tiếng lòng Tạ Vô An.
【……Lâm Tinh Hà lúc trước chỉ là một con hát.】
【…...Uầy, đó là cách nói thời xưa, hiện tại gọi là diễn viên.】
【……Bổn tọa liền tặng cô ấy một sân khấu kịch đi ha, đúng, sân khấu.】
Lâm Tinh Hà hơi giật mình.
Lúc này, Lâm Tinh Hà nhìn thấy Heywood vẫy tay chào với một người máy đang đi tới, giọng nhiệt tình nói: “Lâu rồi không gặp, dầu nhờn tôi tặng ngài lần trước dùng có quen không?”
Người máy kia nói: “Cũng không tệ lắm.”
Người máy nhìn về phía Lâm Tinh Hà, nói: “Này là người máy Tinh Hà mới mà công ty các anh quảng bá gần đây hả?”
Heywood cười nói: “Đúng vậy, Nina sợ chúng tôi xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì đó, đặc biệt tuyển chọn vào làm dự phòng.
Nina có phần không hài lòng, muốn nói chút gì đó, nhưng bị Heywood liếc mắt, lại ngừng lại.
Người máy kia thở dài một tiếng, nói: “Công ty các cậu thật may mắn, công ty xảy ra một vài vấn đề, hiện tại tạm thời không có cách nào lên sân khấu biểu diễn, đoàn trưởng Tây Lăng kêu tôi đến hỏi một chút có công ty nào có tiết mục dự phòng, có thể sử dụng tạm thời. Tôi không có mối quan hệ tốt với cậu, tới hỏi cậu đầu tiên, có muốn cho nhân vật mới bên cậu xuất hiện chút không?”
Heywood được yêu mến mà lo sợ nói: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Hắn nói với Lâm Tinh Hà: “Phải không, không thành vấn đề chứ?”
Lâm Tinh Hà trả lời: “Không thành vấn đề.”
Trong lúc nói chuyện, cô đánh giá người máy trước mặt.
……Bây giờ quá ồn ào rồi, cô không thể phân biệt bên trong có người hay không. Mà nội tâm của Tạ Vô An đã yên tĩnh lại, không có phát ra một âm thanh nào.
Người máy đi rồi, Heywood phấn khích mà nói với Lâm Tinh Hà: “Cơ hội của cô tới rồi! Không phải người mới nào cũng có thể biểu diễn trước mặt thành chủ đại nhân. Cô biểu hiện cho tốt vào nha!”
Nina chua chua nói: “Còn không phải sao, tôi phải đợi một năm mới có thể tiến vào diễn xướng, cô mới vào vài ngày đã có cơ hội như vậy.”
……Nếu không có nghe được tiếng lòng Tạ Vô An, e rằng lúc này Lâm Tinh Hà đã tin tưởng là do vận may của mình, mới vừa ngủ lơ mơ đã có người đưa gối tới.
Như vậy xem ra, Tạ Vô An ẩn náu trong người máy, phạm vi ngay lập tức thu hẹp lại.
Lâm Tinh Hà cũng không cho rằng một số công ty xảy ra vấn đề là ngoài ý muốn, chắc chắn có liên quan tới Tạ Vô An, nhất định là Tạ Vô An động tay chân bên trong. Thế nhưng chỉ cần động tay chân, dựa theo sự ra vào của nhân viên trong lâu đài và còn có mức độ coi trọng tiết mục, còn đến mức tìm tiết mục mới thay thế bổ sung tạm thời, chắc chắn là những tiết mục kia đã bị xóa sạch.
Nhưng mà nếu như là Tạ Vô An ẩn náu trong người máy có chức quyền, vậy là có thể sắp xếp tất cả cái này.
Hắn định ngăn chặn bước chân của cô, để cho cô lên sân khấu biểu diễn như vậy là đủ.
Một là cô cần thời gian chuẩn bị nội dung tiết mục để biểu diễn trên sân khấu, hai là cô cần lên sân khấu, ba là sau khi cô biểu diễn trên sân khấu xong, tương đương với đã không cẩn thận lộ mặt ra trong lâu đài, nếu cô muốn đi xung quanh tìm chút gì đó, thì rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Lâm Tinh Hà nhất thời có chút khâm phục Tạ Vô An.
Không phải khâm phục hắn làm thế nào ngăn chặn bước đi của cô, mà là khâm phục hắn có thể trong mười hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi tìm được một người máy mới, mà còn là người máy có chức quyền, từ trong lời nói của người máy kia lúc nãy không khó nghe ra, là loại quyền lực không nhỏ, Heywood còn tốn công sức lấy lòng người máy cấp trên này.
Lâm Tinh Hà hỏi: “Đoàn trưởng Tây Lăng là vị nào vậy?”
Heywood nói: “Cho dù đó là vị nào, cô tính chuẩn bị tiết mục tốt nào để biểu diễn chưa? Thời gian không có nhiều lắm, cách có hai tiếng là tới lễ chúc mừng sinh nhật, tiết mục của cô chắc là xếp ở phía sau, chắc chắn không tới lượt cô áp chót, thời gian nhiều nhất cũng chỉ có 4 tiếng, cô tranh thủ suy nghĩ phải biểu diễn cái gì.”
Heywood vô cùng lo lắng.
Có thể lên sân khấu biểu diễn có chỗ tốt cũng có chỗ xấu, biểu diễn được tốt, hiển nhiên có thể được thành chủ đại nhân Andrew tán thưởng, nếu biểu diễn không tốt, con đường phát triển cũng sẽ bị hủy. Mà thành chủ đại nhân Andrew cũng không hề cảm thấy hứng thú đối với nghệ thuật, diễn tốt hay không, không nhìn vào năng lực mỗi người, mà là xem có chọc trúng chính xác sở thích của thành chủ đại nhân Andrew hay không.
Phải biết là thành Máy Móc đồng tình và tôn kính đối với thành chủ đại nhân Andrew, đóng dấu tại thứ tự số hiệu ở mỗi người máy.
Người máy xuất hiện loại ý thức của bản thân vượt qua tôn kính và đồng tình giống như Heywood và đồng chí tiểu Phổ, là con số rất ít.
Nhưng mà hiện tại ở trong đội ngũ, không thể tách khỏi đội ngũ.
Xung quanh lại đều là người máy, Heywood không thể trò chuyện đề tài này một cách kỹ lưỡng cụ thể với Lâm Tinh Hà.
Hắn chỉ có thể nhắc nhở mập mờ: “Tôi đem tiết mục đơn hôm nay cho cô, cô xem tham khảo thử, nghĩ sẽ biểu diễn cái gì, diễn tập trước mặt tôi một lần, bây giờ vào lâu đài, biểu diễn chưa hết không thể rời khỏi, nếu cô cần dụng cụ biểu diễn gì, chỉ có thể dùng đồ công ty đem tới.”
Nina nghe xong, lại chua mà nói: “Đoàn trưởng Tây Lăng có thể là vị nào? Nhìn đi, vị ở phía đông trong trung tâm vòng tròn được nhiều người tâng bốc, là trưởng đoàn Tây Lăng dàn máy trong lâu đài, tiết mục của tất cả chúng ta đều phải được bên đó xét duyệt. Cô đúng là vận may cứt chó gì, cũng không biết trưởng đoàn Tây Lăng nghĩ như thế nào, không có tiết mục thì không có, còn thêm tiết mục tạm thời, cũng không sợ có sơ xuất gì à……”
Lâm Tinh Hà nhìn qua đó.
Vị trưởng đoàn Tây Lăng cũng nhìn sang đây.
Lâm Tinh Hà nghe thế tiếng lòng Tạ Vô An.
【Cô ấy đang nhìn mình.】
【Cô ấy biết ai là mình.】
【Đầu óc quay cũng không chậm nha.】
【Lâm Tinh Hà, lần này bổn tọa muốn xem cô còn có thể nghĩ ra cách gì……】
【Tại sao vẫn còn nhìn bổn tọa?】
【Cô ấy bây giờ nhất định là hận bổn tọa thấu xương, mặc dù vỏ bọc cứng nhắc ngăn cách, bổn tọa cũng có thể cảm nhận được ý oán hận của cô ấy.】
【Thôi được, hận bổn tọa thì hận bổn tọa đi, dù sao người hận bổn tọa rất nhiều mười ngón tay cũng không đếm hết, thêm cô nữa cũng không hề gì.】
Sau một lúc lâu.
【……Nhưng cũng không phải là không hề gì.】
Lại qua chốc lát.
【……Mình thiếu chút nữa đã lấy mạng cô ấy, cô ấy hận mình vậy cũng phải.】
Lại qua thêm một lát.
Lâm Tinh Hà đang suy nghĩ biểu diễn tiết mục gì lại bị một tiếng thở dài cắt ngang, nghe thấy được dường như có một chút rầu rĩ.
Lâm Tinh Hà:……Tiên quân ngài cũng rất đa sầu đa cảm à.