Nhà cửa rất nhiều người đều bị lửa thiêu, không có cơm ăn, quan phủ liền mở lều phát cháo.
Tiếng gõ mõ cầm canh vang lên, nha dịch phụ trách phát cháo đã lục tục rời đi, chỉ còn Lục Tam vẫn đang dọn đồ.
Lúc này, từ xa có một hán tử say rượu đi tới, Lục Tam vốn đang nghi ngờ, tại sao vừa đánh giặc xong mà người này còn có tâm tư uống rượu. Đến lúc người đi vào, Lục Tam mới nhìn rõ người đến là tên du côn Vương Lão Cửu trong thành.
"Vương Lão Cửu, muộn thế này rồi còn không về nhà à? Mấy ngày nay tiểu tử nhà ngươi trốn đi đâu thế?"
Vương Lão Cửu vẫn chưa trả lời, vẫn nghiêng ngả lảo đảo đi đến chỗ Lục Tam như cũ. Lục Tam cho rằng người này đói quá, muốn đưa cho một chén cháo, liền thuận tay múc một chén đưa cho hắn.
Trên đường phố chẳng có mấy ai, chỉ có lều cháo là treo một ngọn đèn l*иg, chiếu rọi vào gương mặt trắng bệch của Vương Lão Cửu.
Vương Lão Cửu không nhận lấy chén cháo, lại vung tay bắt lấy cổ tay Lục Tam.
"Lão Cửu! Ngươi làm gì thế!"
Một cơn gió lành lạnh thổi qua, thổi tung cả đầu tóc rối loạn của Vương Lão Cửu, lúc này mới lộ ra một mảng thi ban bên sườn mặt hắn! Lục Tam còn chưa kịp phản ứng đã bị bóp chặt cổ, cái tay kia có lực lớn vô cùng, trong nháy mắt đã vặn gãy cổ Lục Tam. Rồi sau đó lại tự như chưa có gì xảy ra, Vương Lão Cửu run run rẩy rẩy đi xa mất.
Mật báo của Thái Y Viện đến tai Vương Nhất Bác rất nhanh. Người đi làm chuyện này là tâm phúc của Vương Nhất Bác, hắn cố ý đưa vị thái y năm đó đến phụng mệnh với Vương Nhất Bác.
Hai phương thuốc, có chỗ giống cũng có chỗ khác, Vương Nhất Bác nghĩ mãi cũng không thông, liền truyền vị thái y kia vào.
Mấy năm nay, chỉ cần là chuyện liên quan đến Tiên hoàng hậu, Yến đế đều hỉ nộ bất thường. Thái y quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ xem xét phương thuốc.
"Bẩm, bẩm bệ hạ, từ phương thuốc này, có thể thấy bệnh của vị quý nhân kia quả thực có phần tương tự với Tiên hoàng hậu."
Trái tim Vương Nhất Bác trong nháy mắt như treo ngược lên.
"Nhưng phương thuốc mà ngài đưa cho lão thần, một số loại thảo dược có dược tính nguy hiểm đã bớt khá nhiều so với thuốc của Tiên hoàng hậu, ngoài ra còn thêm không ít dược liệu để an thần. Có vài loại thần mới chỉ nghe nói qua, chắc hẳn là cực kì quý giá. Chứng tỏ vị quý nhân này cũng giống như Tiên hoàng hậu, sức khoẻ kém, triền miên trên giường bệnh, nhưng chứng bệnh lại nhẹ hơn Tiên hoàng hậu rất nhiều, hơn nữa bên người nhất định phải có một vị y thuật vượt xa so với thần giúp điều trị thân thể."
Vương Nhất Bác nghe xong, thật lâu không nói gì, bí ẩn trong lòng hắn chỉ sợ không những không cởi bỏ được, ngược lại biến thành bí ẩn lớn hơn. Tiêu Tán rốt cuộc có quan hệ gì với Tiêu Chiến? Vì sao mỗi lần Tạ Doãn nhắc đến người lại đều giữ kín như bưng? Điều duy nhất khiến hắn bớt sầu lo chỉ có thái y nói bệnh của Tiêu Tán không nghiêm trọng lắm, chỉ cần điều trị mấy năm sẽ khỏi hắn.
Vương Nhất Bác cảm thấy, đáp án mà mình muốn chỉ có chính mình mới giải được, xem ra, hắn lại phải đến Tương Dương lần nữa.
Vết thương của Tiêu Chiến nhìn thì đáng sợ, nhưng lại không tổn thương bên trong, có vị thần y Tạ Chiếu này ở bên chăm sóc, Quý Hướng Không và Trần Vũ ngày nào cũng đề phòng y ăn đồ cay như phòng trộm cướp, chẳng qua chỉ dăm ba ngày Tiêu Chiến đã có thể xuống giường đi lại.
Mấy ngày này tuy rằng Tiêu Chiến đau ốm, nhưng cũng không hề nhàn rỗi. Một trận chiến ở Tương Dương, đến cuối cùng viện binh Tề quốc cũng không tới. Tiêu Chiến chẳng cần nghĩ cũng biết là ai đứng giữa làm khó y. Mấy năm nay y được Tề đế tin sủng, nhưng lão cáo già này sao có thể đem toàn bộ binh quyền, chính quyền đều đưa cho Tiêu Chiến được, chuyện ở Tương Dương là một sự cảnh cáo của Tề đế. Tiêu Chiến viết tấu chương trình lên, Tề đế ngoài mặt tức giận hạ lệnh tra nghiêm, nhưng cuối cùng cũng chỉ đẩy mấy tên tiểu quan ra nhận tội. Tiêu Chiến biết Tề đế có ý gì, lão biết Tiêu Chiến sẽ không bỏ mặc bá tính Tề quốc không màng, lão muốn Tiêu Chiến tự lấy tiền của mình ra để nuôi quân đội Tề quốc, vét sạch cả tiền lẫn người của Tiêu Chiến, như vậy y sẽ không uy hϊếp đến đế vị của lão nữa.
Trong lòng Tiêu Chiến mắng lão phụ hoàng trên danh nghĩa của y đến văng đầy máu chó.
Quốc nạn lâm đầu, người này vẫn chỉ nghĩ đến vinh hoa phú quý của mình, nếu ngày đó thành Tương Dương bị phá, quân Liêu chẳng mâts bao lâu sẽ có thể đi thẳng đến kinh thành. Nhưng lão súc sinh ấy cậy vào tài trí của Tiêu Chiến và sự hỗ trợ của Đại Yến, y nhất định phải nghĩ cách ép Tề đế không thể không đưa tiền, lương thực và nhân mã cho y. Ý nghĩ chạy tới chạy lui vẫn dừng lại trên người Vương Nhất Bác. Mấy năm trước Yến quốc đánh bại Tề quốc, cho tới hôm nay, ba chữ "Vương Nhất Bác" vẫn là ác mộng của Tề đế.
Nếu Yến quốc không muốn hợp tác với Tề quốc mà lại muốn thâu tóm cả Đại Tề, như vậy nếu Tề đế muốn tự bảo vệ mình, ngoài dựa vào Tiêu Chiến thì còn dựa vào ai được nữa?
Định ra kế sách xong liền muốn cùng thương nghị với Tạ Doãn và Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến viết một phong thư bảo thuộc hạ thúc roi ngựa đưa đến An Dương, trong thư nói thẳng là bảo Tạ Doãn đưa Vương Nhất Bác đến Tương Dương một chuyến, có chuyện quan trọng phải thương lượng.
Đại chiến xong tất có đại thương, tuy rằng trong thành không đánh giặc, nhưng hoả hoạn vẫn làm cả toà thành trì bị huỷ hoại nghiêm trọng. Quách Dương bị hạ ngục xong liền mất tích, công việc trong thành Tiêu Chiến đều giao cho Quý Hướng Không.
Mấy ngày đầu còn ổn, chuyện tu sửa đều có binh lính và thợ thủ công làm, Quý Hướng Không chỉ cần quyết đoán trong một số chuyện là được, nhưng đã nhiều ngày Tiêu Chiến cảm thấy Quý Hướng Không rõ ràng trở nên gấp gáp. Chuyện một ngày ba lần nhắc mình uống thuốc cũng đổi thành Trần Vũ, thỉnh thoảng hai người gặp Quý Hướng Không, hắn cũng vội vàng tránh né. Tiêu Chiến nhạy bén nhận thấy, chẳng lẽ trong thành lại xảy ra chuyện gì mà Quý Hướng Không đang giấu mình.
Tuy rằng võ công của Tiêu Chiến không bằng Trần Vũ, nhưng y giảo hoạt như hồ ly, lừa tên Trần Vũ đầu gỗ này dễ như trở bàn tay.
Tiêu Chiến từ hậu viện chạy ra ngoài dạo phố, phát hiện bá tính không biết vì sao mà đều rất vội vã. Tiếng gõ mõ cầm canh vang lên, mọi người lại càng như thấy mãnh thú hồng thuỷ gì đó, chạy loạn như ong vỡ tổ vào nhà.
Tiêu Chiến kéo một người trẻ tuổi lại hỏi: "Tiểu ca, trong thành xảy ra chuyện gì thế?"
Vị tiểu ca kia vẻ mặt kinh hoàng, ra sức giật tay Tiêu Chiến ra, hô lớn: "Chạy mau đi! Quỷ, quỷ sắp đến ăn thịt người rồi!"
Tiêu Chiến lại kéo một người khác nữa, kết quả vẫn như thế. Y đứng ở góc tường chau mày, trên đời này làm gì có quỷ, nhất đỉnh là có kẻ giả thần giả quỷ!
Đột nhiên, có người từ phía sau vỗ vỗ bả vai Tiêu Chiến, khiến Tiêu Chiến đang đắm chìm trong thế giới của mình nhảy dựng cả lên.
"Thế nào, Tiêu thừa tướng thật sự tin trên đời này có quỷ hả?"
Người nọ đi đến trước mặt Tiêu Chiến, hắn đeo một tấm mặt nạ bộ dạng hung tợn, thoạt nhìn cũng khiến người ta có hơi sợ. Chỉ là mặt nạ chắc hẳn là kích cỡ của trẻ con, có hơi nhỏ, hai cục mỡ sữa bên sườn mặt đã làm hắn bại lộ thân phận.
"Sợ cái gì à?"
Tiêu Chiến đột nhiên nổi ý muốn trêu đùa. Y cúi người tiến lên, nửa người trên đều dựa vào người Vương Nhất Bác. Ngón tay y vân vê lọn tóc bên tai Vương Nhất Bác, hai người dán lại gần nhau, hơi thở ấm áp của Tiêu Chiến phả lên mặt Vương Nhất Bác.
Trái tim Vương Nhất Bác "bình bịch" nảy lên kịch liệt, cả người hắn cứng đờ đứng ở đó, căn bản không biết phải phản ứng thế nào. Chỉ thấy khoé môi Tiêu Chiến khơi lên nụ cười hồ ly, đôi môi đỏ như máu cơ hồ cọ qua hàm dưới Vương Nhất Bác, chuyển đến bên tai hắn, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: "Sợ diễm quỷ chứ, ngươi không sợ sao?"
__________
Diễm quỷ thì chưa chắc nhưng sợ anh thì chắc rồi =))))))))))))))