Giang Sơn Vi Sính [Bác Chiến]

Chương 52: Năm mươi sáu

Quý Hướng Không và Trần Vũ, lòng đều hướng về Tiêu Chiến. Dọc theo đường đi, Vương Nhất Bác cũng không có lý do gì để tiếp xúc với chủ tướng của đối phương, nhưng trong lòng hắn cũng không bình tĩnh được. Từ sau khi được Tạ Doãn giao phó, tất cả mọi chuyện liền bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của hắn. Có lẽ đổi lại người thường, trải qua một hồi ác chiến xong cũng sẽ chẳng đặc biệt chú ý đến sự biến hoá trong lòng như thế, nhưng Vương Nhất Bác là một vị đế vương, bất kể thứ gì có thể khiến cảm xúc của hắn dao động đều không dễ bỏ qua được. Trước kia thì có Tiêu Chiến, hiện tại lại có Tiêu Tán.

Vương Nhất Bác đã không còn là vị quân chủ chỉ luôn nhìn nhận mọi người theo hướng tiêu cực nữa. Trước kia, nỗi nghi ngờ trong lòng hắn đã khiến hắn đánh mất tình cảm chân thành cả đời mình, nói ra thì mỉa mai làm sao, Tiêu Chiến rời xa nhân thế mới khiến hắn hiểu được yêu và tín nhiệm là quan trọng cỡ nào.

Vương Nhất Bác cứ luôn cảm thấy có thứ gì rất quan trọng đã bị hắn bỏ qua, chỉ là chiến tranh chung quy cũng làm tiêu hao thể lực, hiện tại trong đầu hắn là một mảnh hỗn độn, cũng không thể nhớ lại ý niệm chạy ngang qua tâm trí kia, đành phải lo lắng sốt ruột nhìn chằm chằm xe ngựa của Tiêu Chiến đi chậm phía sau đội ngũ. Nếu lúc này có ai chú ý đến vị quân chủ Đại Yến này, nhất định sẽ phát hiện ra hắn giống như con gà trống chọi thua.

Nhưng tâm tư của mọi người hiển nhiên đều đặt trên người Tiêu Chiến đang trọng thương. Vết thương của y tuy không đến mức nguy hiểm tính mạng, nhưng từ khi y sống lại đến giờ, thân thể vẫn luôn yếu, kiếp trước uống thuốc nhiều năm đã tích độc lại thành bệnh.

Tiêu Chiến được đưa vào phủ đệ nguyên Thái thú, Tạ Chiêu đã sớm chờ trong phủ. Mọi người nâng Tiêu Chiến lên giường, Tạ Chiêu vươn tay bắt mạch, biểu tình càng thêm nặng nề.

"Tạ tiên sinh, chủ thượng thế nào rồi?"

"Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chủ thượng..." Tạ Chiêu muốn nói lại thôi, nghĩ đến chuyện Vương Nhất Bác còn ở trong phòng, lời muốn nói đảo một vòng lại thành, "Thân thể chủ thượng các ngươi cũng biết, bình thường thì không sao, nhưng lần này bị thương quá nặng, những bệnh cũ ngủ đông đã lâu liền nhân cơ hội kéo đến, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt, về sau chớ để trọng thương như vậy nữa."

Loại cảm giác bất an quen thuộc này bò vào trong lòng Vương Nhất Bác, bệnh cũ năm xưa từng đoạt đi tính mạng Tiêu Chiến đến giờ lại vây khốn Tiêu Tán. Vương Nhất Bác không biết nên cảm thấy là trời kị người hay là nên căm ghét vận mệnh trùng hợp đến thế, khiến cho hai người như long phượng giữa dòng người đến từ Tề quốc đều triền miên trên giường bệnh. Hắn đau đầu bước ra ngoài, trực giác khiến hắn cảm thấy bệnh của Tiêu Tán không đơn giản. Trong phòng đều là thân tín của Tiêu Tán, Vương Nhất Bác biết chẳng hỏi được gì liền đi thẳng đến trù phòng, hy vọng có thể tìm hiểu được gì đó từ mấy tên tiểu tư.

"Xin hỏi, ngươi có phải đồng tử sắc thuốc cho Tiêu thừa tướng không?"

Gã tiểu tư đang làm việc, nghe tiếng liền quay đầu nhìn lại, có chút cảnh giác nói: "Ngươi là người phương nào?"

"Nương tử nhà ta cũng nằm trên giường bệnh nhiều năm, bệnh trạng giống hệt như Thừa tướng đại nhân. Có thể nhìn tiểu ca báo cho phương thuốc của đại nhân, để cứu nương tử nhà ta một mạng hay không?"

Vương Nhất Bác mới từ chiến trường trở về, còn chưa thay y phục, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, tiểu tư nhìn thấy bộ dạng hắn quả thực không giống người có thể nói chuyện với Tạ tiên sinh và Thừa tướng đại nhân. Hơn nữa lời nói của Vương Nhất Bác khẩn thiết, gã tiểu tư nhất thời mềm lòng, thương cho hắn mới từ chiến trường về, còn nhớ nhung đến thê tử bị bệnh. Chẳng qua là một phương thuốc thôi, tiểu tư đồng ý chép một bản cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác phái ngưới đến chào hỏi Quý Hướng Không, nói là mình phải về An Dương phục mệnh với Tạ Doãn trước. Hắn thúc roi ngựa chạy về thành An Dương, hạ mật chỉ bảo Thái y viện báo cáo đúng sự thật bệnh tình Tiêu Chiến năm đó, phương thuốc, ghi chép, cả thảo dược và cung nữ của y từng đến xin Thái Y viện. Tim hắn đập như thể sắp nhảy từ cổ họng ra. Một suy đoán lớn mật và phi lý xoáy trong lòng hắn, bất kể là có liên quan hay không hắn cũng phải đi làm rõ.

Về việc Vương Nhất Bác lấy cớ rời đi, đám Quý Hướng Không đều biết Vương Nhất Bác là ai, đương nhiên không tin. Có vài lời tuy hắn không nói trước mặt Tiêu Chiến, nhưng trong lòng đã hạ người này thấp xuống mấy bậc nữa rồi.

Thương thế của Tiêu Chiến không nguy hiểm, ngất đi cũng chỉ vì tiêu hao thể lực quá mức, không quá một canh giờ cũng tỉnh lại. Quý Hướng Không đỡ người dậy, cho y uống nửa chén nước, thấy ánh mắt Tiêu Chiến đảo loạn khắp nơi, liền có chút hụt hẫng nói: "Chủ thượng, đừng nhìn nữa, người đã sớm đi rồi."

Tiêu Chiến bị bạn nhỏ làm cho nghẹn đỏ mặt, âm thầm nhủ mắt mình không có tiền đồ.

Trần Vũ bê thuốc mà tiểu tư đã đun vào, Tiêu Chiến vừa thấy Trần Vũ đẩy cửa, liền lảm nhảm một chút giả bộ chui vào chăn ngủ. Trần Vũ đặt thuốc lên bàn, rất quy củ nói: "Chủ công, uống thuốc thôi."

Đối với hành vi ấu trĩ trốn tránh uống thuốc của Tiêu Chiến, bọn Quý Hướng Không đã chứng kiến qua nhiều. Quý Hướng Không một bên xốc chăn của y ra, một bên vạch trần không chút lưu tình: "Chủ công, đừng giả bộ ngủ nữa."

Tiêu Chiến sờ sờ mũi, cười mỉa bò dậy, y với Quý Hướng Không không phân lớn nhỏ quen rồi, chỉ là Trần Vũ lại luôn nghiêm túc, đối với y cũng kính trọng, bị vạch trần trước mặt Trần Vũ khiến Tiêu Chiến cảm thấy rất mất mặt.

"Cái đó, ta chỉ là mệt quá thôi, muốn ngủ thêm một lúc."

Trần Vũ vẫn ít nói cười như cũ, đưa một chén thuốc đắng ngắt đến trước mặt Tiêu Chiến: "Ừm, nếu chủ công không sợ uống thuốc thì mau uống đi."

Tiêu Chiến quả thực sắp bị hai tên nhãi ranh này làm cho tức đến thổ huyết, y giận dỗi nhận lấy chén thuốc, bóp mũi một hơi uống cạn. Gương mặt phính phính, trừng mắt, rất giống một con chuột đồng.

Tiêu Chiến uống thuốc xong, Trần Vũ lập tức đưa túi mứt quả cho y. Tiêu Chiến vội vàng mở túi ném một viên vào miệng, quả mơ mật ong trung hoà vị đắng trong miệng, ngọt đến mức Tiêu Chiến nheo mắt lại. Tiêu Chiến còn muốn ăn một viên nữa, tay chưa kịp thò vào túi đã bị Trần Vũ đem hết cả mơ đi.

"Tạ tiên sinh nói rồi, không thể ăn nhiều."

Tiêu Chiến tặc lưỡi, tiếc cho y đang bệnh, chẳng còn chút uy nghiêm nào: "Ta là chủ thượng, nghe ta hay là nghe Tạ tiên sinh?"

Trần Vũ nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến nói: "Nghe Tạ tiên sinh."

Tiêu Chiến lập tức từ một con hồ ly diễu võ dương oai biến thành một con mèo mất tinh thần, lại vùi vào trong chăn, thề không bao giờ để tâm đến hai cái tên thủ hạ không để chủ thượng vào mắt này nữa.

Vương Nhất Bác quay lại An Dương, Tạ Doãn mới bảo Ngôn Băng Vân nghỉ ngơi không lâu. Nhưng Vương Nhất Bác nói là muốn báo cáo quân tình, binh lính không dám không báo. Tạ Doãn bị đánh thức, mang đầy một bụng bực tức. Ngôn Băng Vân mệt đến không nâng nổi ngón tay, nửa híp mắt khuyên hắn.

"Đừng giận dỗi bệ hạ, nói không chừng có chuyện gì quan trọng thì sao?"

Tạ Doãn đen mặt đến doanh trướng của Vương Nhất Bác, thấy vẻ mặt Vương Nhất Bác nghiêm túc, trong lòng hoài nghi không biết có phải Vương Nhất Bác đã biết chuyện gì rồi không.

Quả nhiên, Vương Nhất Bác mở miệng liền hỏi: "Ngươi và Tiêu thừa tướng là bạn cũ?"

"Đúng."

"Y thường xuyên đau ốm à? Mang bệnh gì?"

Lúc trước Tạ Doãn nghe Tiêu Chiến nói, sau khi y sống lại thân thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ là Tiêu Chiến nói không được kể chân tướng cho Vương Nhất Bác, Tạ Doãn chỉ có thể lấy bệnh tình kiếp trước của Tiêu Chiến ra nói qua loa cho có lệ: "Đại khái là khi còn nhỏ bị người ta hạ độc, sau đó tuy là giải độc rồi, nhưng thân thể vẫn không được tốt lắm. Nhưng chỉ cần dưỡng bệnh cẩn thận cũng không có nguy hiểm đến tính mạng."

Vương Nhất Bác thoáng tỉnh táo, nghĩ đến lúc trước khi Tiêu Chiến mới vào cung không lâu, hắn từng phái người điều tra vì sao thân thể Tiêu Chiến lại yếu đuối như thế, đáp án có được cũng y như tình trạng của Tiêu Tán lúc này! Nhưng ngay sau đó Vương Nhất Bác lại nghĩ đến một chuyện khác, Tạ Doãn vì sao lại biết nhiều như thế? Hắn không vui nhăn mày, hỏi: "Quan hệ của ngươi với Tiêu thừa tướng rất thân à?"

Tạ Doãn thầm mắng: Không phải chứ, lại nữa à! Cái lu giấm Vương Nhất Bác này đúng là điên!

Vì bảo vệ an toàn tính mạng, Tạ Doãn vội xua tay: "Quân tử chi giao, không thân bằng ngài, không thân bằng ngài đâu!"

________

CF đi chung rồi gáy lên tình yêu ơiiiii =))))))))))))) Hoen vừa làm xong 57 cơ đăng xong cái này đi beta 57 còn đăng tiếp. Mai Hoen thi ielts mà bâyh vẫn ngồi dịch truyện cho các chị đó 🥺 Chúc bé Hoen thi tốt nháaaa iu iu moah moah (không biết Hoen có vào đọc mấy dòng này không heheheee)