Ôn Dao nhìn vẻ mặt cô gái đầy đề phòng, có chút bất đắc dĩ, vừa muốn mở miệng, cô gái liền nhảy dựng lên, một lần nữa đánh tới Ôn Dao.
Ôn Dao đành phải dùng nước trói cả người cô gái lại, chỉ lộ ra đầu, tay chân cô gái ở trong nước không ngừng huy động, nhìn thoáng qua có chút buồn cười, nhưng ánh mắt cô gái mạnh mẽ ác liệt đầy hung ác.
Xem ra người này không cách nào có thể khai thông tốt được nha, Ôn Dao nghĩ nghĩ, con kia có thể thay đổi chủ nhân cách.
Ôn Dao dùng tinh thần lực chế trụ phó nhân cách, khiến cho cô rơi vào ngủ say. Nhìn hai mắt cô gái nhắm lại, Ôn Dao từ từ thả cô ra, thu hồi quả cầu nước.
Nghĩ nghĩ, Ôn Dao lại lấy từ trong không gian một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, đây là Hạ Uyển mua cho cô đấy, có điều cô không thích màu sắc trắng noãn như vậy, chưa từng mặc qua một lần.
Tuy cô gái cao hơn cô một chút, có điều cũng có thể mặc.
Ôn Dao lấy áo khoác trùm lên thân thể trần trụi của cô gái, sau đó kéo chiếc ghế may mắn còn nguyên vẹn, ngồi lên trên ghế bắt đầu quan sát tình huống bên ngoài các căn biệt thự khác.
Quả nhiên có thể đi đến nơi đây đều không phải người đơn giản, tuy ngay từ đầu bị động vật biến dị tập kích đánh trở tay không kịp, trong lúc bối rối có không ít người bị thương, nhưng sau khi phản ứng kịp ngược lại là có thể tiến hành công kích hữu hiệu, dần dần chiếm thế thượng phong.
"Ừm..." Ôn Dao thấy mùi ngon, chợt nghe trên mặt đất truyền đến tiếng cô gái rêи ɾỉ.
Lạc Ngữ Điệp cảm thấy mí mắt rất nặng, toàn thân rét run, cô nhịn không được rùng mình một cái, rụt rụt vào trong quần áo.
Quần áo? Ở đâu ra quần áo?
Lạc Ngữ Điệp cố sức mở mắt ra, lại phát hiện mình nằm trên sàn nhà, trên người đang đắp một chiếc áo khoác hồng nhạt. Cô miễn cưỡng nâng người dậy, đưa tay túm chặt lấy chiếc áo, bắt đầu bọc kín chính mình.
Có quần áo che chắn cơ thể khiến cho Lạc Ngữ Điệp buông lỏng rất nhiều, ngẩng đầu, liền nhìn thấy cô bé ngồi đối diện với cô.
Lạc Ngữ Điệp nhớ đến hình ảnh trước đó chứng kiến, cô vùng mạnh nhình quanh bốn phía, lại nhìn thấy Chu Đại Vĩ nằm ngửa trên mặt đất, chỗ yết hầu có một vết thương thật sâu, máu tươi chảy đầy đất, mà Chu Đại Vĩ sớm đã ngừng thở từ lâu.
Cô lại nhìn về phía Ôn Dao, trong ánh mắt mang theo ngạc nhiên đầy nghi ngờ, nhịn không được rụt rụt lại phía sau.
"Cô nhớ rõ xảy ra chuyện gì không?" Tay Ôn Dao chống cằm, nhàn nhạt hỏi.
Lạc Ngữ Điệp lắc đầu, cô thật sự cái gì cũng không biết, chỉ nhớ rõ trước mắt thoáng tối đen, sau đó chính mình lại nằm trên mặt đất, còn đang đắp quần áo.
"Vậy cô có biết là ai gϊếŧ bọn chúng không?"
Nhìn thấy đáy mắt Lạc Ngữ Điệp hoài nghi, Ôn Dao có chút im lặng, chẳng lẽ tưởng rằng cô gϊếŧ hay sao? Tuy cô rất giống gϊếŧ bọn hắn đấy, nhưng không thể vác nồi một cách oan ức thế này!
"Là cô nha ~" Ôn Dao hất cằm về phía Lạc Ngữ Điệp, giọng điệu đầy chắc chắn.
Cô gϊếŧ người? Lạc Ngữ Điệp khϊếp sợ, cô duỗi hai tay của mình ra, quả nhiên phát hiện trên tay của mình dính đầy vết máu, gấp rút kéo quần áo nhìn xuống thân thể của mình, quả nhiên trên người cũng có chút vết máu bắn tung tóe lên.
Ôn Dao nhìn sắc mặt cô gái không ngừng thay đổi, phỏng đoán cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào đây...
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Ngữ Điệp, Ôn Dao liền phát hiện cô ấy ngoại trừ có chút sợ hãi bên ngoài cũng không có quá nhiều cảm xúc, cái này cũng không phù hợp với tình cảnh một cô gái trẻ chịu khổ bị chà đạp vừa mới tỉnh táo lại, trừ phi... Cô ấy đem tất cả cảm xúc mặt trái cũng những điều không tốt đều tách ra cho phó nhân cách, chính mình chỉ là khi nhìn đến kẻ khởi xướng mới có chút phản ứng, nói như vậy, cũng không khó lý giải phó nhân cách là cái dạng kia rồi.
"Liền... Coi như là tôi gϊếŧ... Gϊếŧ, cũng thế... Cũng là quả báo của bọn hắn!" Lạc Ngữ Điệp có chút run rẩy nói, cuối cùng giọng điệu từ từ kiên định lại.
Ôn Dao gật gật đầu, lại hỏi: "Như vậy, cô muốn biết cô làm thế nào gϊếŧ chết bon hắn không?"
Lạc Ngữ Điệp thoáng do dự, nhẹ gật đầu, cô cũng không biết vì cái gì, lại rất tín nhiệm cô bé trước mắt này, tuy tuổi của cô bé nhìn còn nhỏ hơn cô rất nhiều.
"Là trong thân thể của cô có một nhân cách khác gϊếŧ chết bọn hắn."
"Nhân cách khác... Tôi?" Lạc Ngữ Điệp có chút khó hiểu.
"Đơn giản mà nói chính là nhân cách phân liệt."
Nhân cách phân liệt? Lạc Ngữ Điệp cũng không quá hiểu từ này, nhưng cô nhớ rõ mẹ mình từng xem qua một bộ phim, nhân vật chính kia ban ngày ban đêm là hai dáng vẻ khác nhau, ba còn nói hắn bị bệnh tâm thần, cho nên... cô là bị bệnh tâm thần?
Không đợi Lạc Ngữ Điệp hiểu rõ, Ôn Dao lại hỏi: "Cô có muốn đối thoại với nhân cách khác của cô không?"
Cùng nhân cách khác của chính mình nói chuyện? Có thể sao?
Nhìn thấy cô gái trẻ có chút chờ mong, ánh mắt lại dẫn theo chút hoài nghi, Ôn Dao nhẹ gật đầu. Đương nhiên có thể, hiện tại sở dĩ cô gái không thể cảm giác một nhân cách khác là vì tinh thần thể không hoàn toàn chia lìa, chúng vẫn còn có khoảng cách liên hệ, chỉ cần chặt đứt sợi tơ liên hệ này, phó nhân cách hình thành một tinh thần thể độc lập, chủ nhân cách có thể cảm giác đến nó.
Có điều...
"Tôi có thể cho các người trao đổi, nhưng nói như vậy, sau này rất có thể nhân cách khác sẽ gϊếŧ cô cướp đoạt thân thể của cô, sau đó trở thành cô, như vậy cô vẫn muốn sao?"
Sẽ gϊếŧ cô? Lạc Ngữ Điệp không nghĩ đến Ôn Dao sẽ nói như vậy, điều này sao có thể? Cô làm sao sẽ gϊếŧ chính cô ta?
Ôn Dao không có hối thúc cô ấy, chỉ ngồi ở đó chờ câu trả lời của cô ấy.
Lạc Ngữ Điệp cắn môi dưới, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: "Tôi bằng lòng!"
Cô tin tưởng trong cơ thể mình xuất hiện một nhân cách khác chính là đến bảo vệ cô đấy, cô đã không còn cha mẹ rồi, bây giờ đã có một nhân cách khác cùng cô, cô cũng không phải một mình cô đơn nữa rồi.
Nghĩ tới đây, Lạc Ngữ Điệp không khỏi nở nụ cười, tuy mặt sưng vù cười rộ lên có chút khó coi, nhưng không được xem nhẹ trong đáy mắt cô tản mát ánh sáng vui sướиɠ.
Đã như vậy Ôn Dao lại để cho Lạc Ngữ Điệp nhắm mắt lại, thân thể buông lỏng, sau đó lập tức sử dụng lưỡi dao tinh thần chặt đứt liên hệ giữa hai tinh thần thể.
"A ——" Lạc Ngữ Điệp ôm đầu la to một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh, lúc sắp ngã xuống lại lập tức mở mắt, hơn nữa đưa tay khẽ chống, trực tiếp nhảy lên.
Ôn Dao nhìn cô gái nhảy lên trong giây phút này, trực tiếp dùng cây roi nước trói cô lại. Ai, một nhân cách khác không dễ câu thông, còn có chút phản xã hội, cho nên vẫn trói lại thì tốt hơn.
Cô gái ngã xuống đất lần nữa, trên mặt đất cô dùng sức giãy dụa, ý đồ thoát khỏi cây roi nước trên người, đáng tiếc uổng phí công sức. Cô gái lạnh lùng chằm chằm Ôn Dao, trong ánh mắt tản ra lạnh lẻo thấu xương.
Ôn Dao hồn nhiên như không phát hiện ra, cô đang đợi chủ nhân cách tỉnh lại, có điều bởi vậy có thể thấy được độ ngưng thực của phó tinh thần thể xác thực cao hơn rất nhiều so với chủ tinh thần thể, chủ nhân cách đều choáng luôn, phó nhân cách không có chút gì, hơn nữa lúc phó nhân cách sử dụng thân thể, cơ thể này mới có thể bộc phát được tốc độ kinh người cùng sức mạnh, thì ra là kiểu dị năng cường hóa.
Một lát sau, phó nhân cách thu hồi ánh mắt, dường như ngưng thần nghe người nói chuyện gì đó, còn dùng ánh mắt lạnh như băng hoài nghi nhìn Ôn Dao một lúc, Ôn Dao tựa vào cái ghế ở sau lưng, có chút đong đưa hai chân của mình.
Rất nhanh, cô gái nhắm mắt lại lần nữa, lúc mở mắt lần nữa, Ôn Dao triệt bỏ cây roi nước.
Lạc Ngữ Điệp mở mắt ra, phát hiện mình lại nhẵn bóng rồi, cô vội vàng nắm áo khoác ở một bên lên, rất nhanh mặc vào trên người của mình, cẩn thận cài tốt nút áo, sau đó cười cười ngại ngùng với Ôn Dao.
"Như thế nào?"
Vừa nghe đến vấn đề Ôn Dao, Lạc Ngữ Điệp lộ ra dáng vẻ tươi cười sâu sắc, cô cao hứng bừng bừng nói với Ôn Dao: "Tiểu Ảnh thật biết điều đấy, cô ấy chỉ lo lắng tôi chịu tổn thương nên mới phản ứng kịch liệt như vậy, cô đừng nên trách cô ấy."
"Tiểu Ảnh?"
"Ừ, cô ấy gọi Lạc Ảnh điệp."
Ảnh Điệp? Là cam nguyện làm một cái bóng?
Ôn Dao lại hỏi thêm những vấn đề khác, Lạc Ngữ Điệp biết sẽ nghiêm túc trả lời, trả lời không được còn hỏi Ảnh Điệp.
Ôn Dao trước đó đối với tinh thần thể phân tách cảm thấy rất hứng thú, đáng tiếc thầy nghiêm lệnh không được nếm thử, cho nên cô cũng chỉ có thể ngẫu nhiên tách ra vài tia tinh thần lực luyện tập, không dám trực tiếp chia tách tinh thần thể.
Hiện tại thật vất vả mới thấy được một cái có sẵn đấy, cuối cùng cũng thỏa mãn lòng hiếu kỳ nhiều năm qua của cô.
Hỏi xong các vấn đề, Ôn Dao chuẩn bị trở về đi, cô nghĩ nghĩ, đứng lên, lấy một túi ba lô từ trong không gian, bỏ vào bên trong một ít thức ăn cùng nước, lại lấy ra vài bộ quần áo mới —— lúc tại trấn Hoàng Lâm lấy được. Sau đó đem những vật này một phát nhét cho Lạc Ngữ Điệp, xem như thù lao cô ấy thật thà trả lời mình.
Lạc Ngữ Điệp có chút giật mình nhìn trong tay Ôn Dao đột nhiên xuất hiện đồ vật, còn chưa lấy lại tinh thần, những vật kia đã nhét vào trong ngực của cô. Cô ôm những vật này, nhìn Ôn Dao quay người đi ra cửa, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Lạc Ngữ Điệp há to miệng, lại không có gọi ra tiếng, cô nhìn đồ vật trong tay, lại cau mày suy nghĩ, tia ý thức cuối cùng cầm quần áo nhét vào trong ba lô, đeo trên lưng, sau khi đứng lên, vẻ mặt trên mặt thay đổi, nhanh chóng chạy như bay ra ngoài, chỉ để lại từng vết tàn ảnh.
Ôn Dao đi ra biệt thự, phát hiện mưa vẫn còn rơi xuống, chỉ là nhỏ đi rất nhiều, đi trở về vài bước, mới nhớ đến Bạch Tiểu Tiểu hình như đến bây giờ còn không thấy bóng dáng, quả nhiên đồ thăm ăn không đáng tin cậy mà.
Tinh thần lực rất nhanh đã tập trung vào vị trí của Bạch Tiểu Tiểu, chạy trốn còn rất xa, rõ ràng đi ra sau núi nữa này. Chân nhỏ Ôn Dao đi một chuyến, thay đổi phương hướng, từ từ đi đến phương hướng của Bạch Tiểu Tiểu, chuẩn bị đi xem náo nhiệt. Không nhìn lầm... bên người Bạch Tiểu Tiểu còn có một con rắn biến dị.
Rất nhanh đến gần Bạch Tiểu Tiểu, dường như Tiểu Tiểu đã nhận ra hơi thở của chủ nhân mình, nó nhanh chóng chạy về phía Ôn Dao, ngay tức khắc đổi thành một rắn biến dị đuổi sát theo sau.
Còn không thấy được Tiểu Tiểu, đã nghe được tiếng nó kêu cứu:
【Chủ nhân! Cứu mạng! Có biếи ŧɦái, có lưu manh!!】
Ôn Dao thoáng một phát dừng bước, cô cảm thấy không nên đến đây, vì vậy quay người chuẩn bị rời khỏi.
Đáng tiếc chậm mấy bước, thân thể cao lớn kia của Bạch Tiểu Tiểu đã quấn đến, nó một bên cuốn lấy chân Ôn Dao không cho cô đi, một bên dùng đầu to lớn cọ lấy bả vai Ôn Dao khóc lóc kể lể:【Oa oa oa, chủ nhân, có người đùa giỡn ta ~】
Ôn Dao mặt lạnh đẩy đầu Bạch Tiểu Tiểu ra, nhấc chân vượt qua thân thể của nó, nhìn về phía một biến dị xà khác cùng đến.
Nó hơi nhỏ hơn một chút so với Tiểu Tiểu, có lẽ không tiến cấp cường đại như Bạch Tiểu Tiểu, trên người có màu đen trắng ở giữa có hoa văn, một phần cổ có màu đen, con mắt màu đen trong đêm tối dường như phát ra ánh sáng.
Ôn Dao vừa định nói ta chỉ đi ngang qua, các ngươi cứ tiếp tục, đã nhìn thấy từ bên cạnh xuất hiện lên một bóng dáng hồng nhạt, cùng rắn biến dị ngân hoàn đánh nhau!