Cô gái lăn sang bên phải, tránh qua, tránh né công kích, sau đó chậm rãi đứng lên, cả người khí thế xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Cô dùng ánh mắt sắc bén lạnh như băng nhìn Sấu Tử, dường như đang nhìn một người chết.
Sấu Tử cảm thấy tóc gáy sau lưng đều dựng lên, hắn giật mình, vội vội vàng vàng móc súng lục ra, bắt đầu bắn về phía Lạc Ngữ Điệp.
Thân thể cô gái lóe lên, dùng tốc độ cực nhanh né tránh tất cả viên đạn, tay Sấu Tử thoáng run rẩy, sau khi bắn cả buổi hắn mới phát hiện tất cả viên đạn đã hết, hắn dùng sức lắc lắc súng, cuối cùng ném nó đi, quay người chạy ra cửa.
Rầm! Sức lực cực lớn từ bên phải đánh úp đến, khiến hắn va mạnh vào vách tường, Sấu Tử văng lên tường chậm rãi trượt xuống, hắn cảm giác xương cốt cả người mình đều muốn nát, ngực có chút không thở nổi, trước mắt có những vì sao đang nhấp nháy, đầu cháng váng não căng trướng.
Hắn muốn đứng lên, lại cảm thấy không sai khiến được, hắn muốn la, muốn cầu xin tha thứ lại chỉ có thể phát ra những âm thanh "A a" ngắn ngủi.
Cô gái chậm rãi đi về hướng Sấu Tử nằm rạp trên mặt đất, chân trần dẫm nát mãnh thủy tinh nhỏ vụn, cô không có bất kỳ phản ứng, đi qua trên sàn nhà để lại từng vết máu pha tạp.
Cô cúi người, nhặt lên một mảnh thủy tinh sắc bén, giữ trong lòng bàn tay.
Góc thủy tinh vạch rách làn da của cô, có máu chảy ra, cô hồn nhiên như chưa phát hiện ra, đi thẳng đến bên người Sấu Tử.
Sấu Tử híp mắt nhìn xem bàn chân nhỏ đi đến trước mắt hắn, mạnh mẽ vươn tay, muốn kéo ngược cô lại, một trận gió xẹt qua, miếng thủy tinh bể đâm hung ác vào mu bàn tay Sấu Tử, xuyên thấu qua lòng bàn tay của hắn.
Cô gái liều chết ngăn chặn thân thể Sấu Tử, trong tay nắm thật chặc miếng thủy tinh bể, trong lòng bàn tay chảy máu hòa với máu tươi Sấu Từ không ngừng chảy ra.
Một lúc sau cô buông lỏng tay ra, đứng thẳng lên, lạnh lùng nhìn Sấu Tử lật người, tay trái nắm chặt bàn tay phải bị thương, cả người run rẩy, ánh mắt nhìn về phía cô vừa phẫn nộ mang theo sợ hãi.
Cô gái một tai tay nhấc Sấu Tử lên, kém túm hắn ném lên giường, xé rách áo của hắn cột hắn vào trên giường.
Trong lúc này Sấu Tử không ngừng phản kháng, thế nhưng cô gái vài ngày chưa ăn cơm mà lại vô cùng gấy yếu đột nhiên lại có sức lực kinh người, áp chế khiến hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Sau khi cột chắc cô gái ra cửa, Sấu Tử còn chưa kịp thở ra một hơi, đã nhìn thấy cô gái lần nữa tiến vào, trong tay cầm một cây kéo cùng một con dao phay.
Sấu Tử trừng lớn hai mắt, hắn nhìn chằm chằm vào cô gái, trong ánh mắt mang theo sợ hãi cùng cầu xin, trong miệng không ngừng phát ra tiếng "A a", dường như muốn cầu xin tha thứ.
Nhìn bóng dáng cô gái càng lúc càng đến gần, Sấu Tử run lên, lập tức trong phòng tràn ngập mùi nướ© ŧıểυ khai ngấy.
Trên mặt cô gái không chút biến hóa nào, cô trực tiếp giật xuống quần của Sấu Tử, tay phải cầm cái kéo ác liệt cắt xuống!
"A ——" bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai, dường như xảy ra chuyện gì, những chuyện này lại không khiến cô gái chú ý, cô ném cái kéo đi, nhặt lên khối thịt bị cắt đến huyết nhục mơ hồ, một phát nhét vào trong miệng Sấu Tử.
Một mùi nướ© ŧıểυ khai cùng máu tươi lập tức tỏa ra trong miệng Sấu Tử, hắn dùng sức lắc đầu, trong dạ dày dời sông lấp biển, buồn nôn muốn ói.
Thế nhưng cô gái cứng đờ chắn lấy miệng của hắn, cuối cùng vải rách cũng nhét vào trong miệng, không cho hắn nhổ ra.
Tiếp đó, cô gái dùng dao phay ở ngay động mạch chủ chân tay của hắn cắt một dao thật sâu, máu tươi bắn ra, thấm ướt ga giường dưới thân.
Cô lại đứng bên giường lẳng lặng nhìn xem, nhìn Sấu Tử nuốt xuống một hơi cuối cùng, sau đó cô nhắm lại hai mắt, liền co quắp ngã xuống mặt đất.
Lạc Ngữ Điệp chỉ cảm thấy cả người trên dưới không có chỗ nào không đau, trong lòng bàn tay phải cùng lòng bàn chân cảm nhận cơn đau càng lớn hơn.
Cô làm sao vậy? Vừa mới xảy ra chuyện gì?
Cô chịu đựng đau đớn, run rẩy bò lên.
"A!" Lòng bàn chân vừa tiếp xúc với sàn nhà, liền truyền đến từng cơn đau đớn, cô cau mày, cẩn thận từng li từng tí giở chân ra xem, trong lòng bàn chân bị ghim miểng thủy tinh, máu huyết đều đã đọng lại.
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Lạc Ngữ Điệp quỳ đứng người dậy, bắt đầu quan sát bốn phía, cả căn phòng đều lộn xộn, giống như trải qua một trận đại chiến, trên mặt đất tràn đầy đồ vật bị hư hại, còn có một vết máu kéo dài từ góc tường lan tràn đến bên giường.
Cô nhìn theo vết máu hướng bên trên, lại thấy người chết bị trói trên chiếc giường đầy máu tươi.
Lạc Ngữ Điệp la to một tiếng, thân thể vội vàng lão đão lùi về phía sau, hai tay khẽ chống về phía sau.
"Hít hà...." Cô vội vàng thu tay phải, thổi thổi vào lòng bàn tay, trong lòng bàn tay phải có hai vết thương sâu hoắc thấy xương, giống như nắm phải thứ gì đó sắc bén.
Đến cùng xảy ra chuyện gì? Lạc Ngữ Điệp mờ mịt, vì sao cô lại không có chút ký ức nào?
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, từng bước một, kiên định và chậm chạp, còn có âm thanh vật nặng kéo lê trên mặt đất, thậm chí còn không ngừng đập lên cái gì, phát ra tiếng vang bang bang.
Lạc Ngữ Điệp cả kinh, chẳng lẽ hai người kia trở về rồi hả?
Cô chẳng còn quan tâm chuyện gì xảy ra, nhịn đau, trốn dưới bàn sách, ôm hai chân của mình, chặt chẽ nhắm mắt lại, co rúc ở nơi hẻo lánh.
Ôn Dao đi vào gian phòng, tùy ý quét mắt, ánh mắt thẳng tắp quăng về phía dưới bàn đọc sách.
Tim Lạc Ngữ Điệp đập như trống trận, cô ôm chặt lấy bản thân, không biết kế tiếp sẽ xảy ra cái gì, hay vẫn giống như trước đây sao?
Vì cái gì cô không cam lòng như vậy? Tại sao đám người kia lại đối xử với cô như vậy? Cô phải làm thế nào?
Đã qua thật lâu, không có nghe bất kỳ thanh âm gì, Lạc Ngữ Điệp lặng lẽ mở mắt ra, cô cẩn thận ló ra, thấy Ôn Dao đứng ở cửa ra vào.
Là cô bé kia! Lạc Ngữ Điệp biết cô, tuy lúc đó cô phong bế nội tâm của mình, nhưng chung quanh xảy ra chuyện gì cô đều nhớ rõ, rõ mồn một trước mắt.
Lúc đó, mẹ của cô ngăn cản Sấu Tử bạo lực...
Tâm Lạc Ngữ Điệp hơi buông lỏng, nhưng cô ôm chính mình một lần nữa chui vào trong góc bàn, nhìn thấy Ôn Dao mặc quần áo chỉnh tề trên người, cô mới phản ứng kịp cả người mình bây giờ trần trụi, còn vết thương chồng chất, khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ nhanh chóng vùi đầu gục xuống. Cô không muốn nhìn thấy ánh mắt xem thường của cô gái khác.
"Hắn là cô gϊếŧ?"
Lạc Ngữ Điệp nghe cô bé kia hỏi, cô dùng sức lắc đầu, đem thân thể co lại càng chặc hơn.
Ôn Dao nhìn cô gái đang cuộn mình trốn trong góc không muốn đi ra, kéo khóe miệng một cái, không nhớ rõ sao? Chủ tinh thần thể rõ ràng không nhớ rõ phó tinh thần thể của chính mình làm chuyện gì.
Đúng vậy, chủ phó tinh thần thể, dưới tinh thần lực của Ôn Dao quan sát, trong thân thể có hai tinh thần thể hoàn toàn khác nhau, sinh mạng mới chính là phó tinh thần thể nhỏ bé kia, nhưng độ ngưng thực cao hơn nhiều so với chủ tinh thần thể.
Ở đại lục Ella, từng có một vị luyện kim sư vĩ đại, hắn không vừa ý muốn ngày đó được nghỉ ngơi, cũng không đủ thời gian để hắn tiến hành thí nghiệm luyện kim, liền dùng bí pháp phân tinh thần thể của mình ra làm hai.
Như vậy lúc đem một tinh thần thể ở minh tưởng, tinh thần thể khác có thể khống chế thân thể tiếp tục thí nghiệm.
Ngay từ đầu hiệu quả rất tốt, không chỉ tu luyện không giảm xuống, tiến độ thí nghiệm cũng nhanh hơn.
Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, cũng không lâu lắm, phó tinh thần thể bất mãn không nghe theo mệnh lệnh của chủ tinh thần thể, hơn nữa còn ở những giai đoạn thời gian đặc biệt đi ra, hắn bắt đầu muốn trở thành chủ của thân thể kia.
Rất nhanh, trong một lần chủ tinh thần thể minh tưởng, hắn công kích chủ tinh thần thể, vọng tưởng chiếm lấy thân thể chủ tinh thần thể.
Tuy nhiên cuối cùng chủ tinh thần thể chiến thắng, nhưng cũng khiến tinh thần lực của vị luyện kim sư này đại tổn, thiếu chút nữa biến thành ngu ngốc. Bởi vậy thầy của cô từng khuyên bảo cô ngàn vạn lần không nên chủ động tách nguyên vẹn tinh thần thể thành hai.
Bây giờ cô bé này dường như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tinh thần thể tự động phân liệt trở thành hai cái, nhưng không hoàn toàn chia lìa, hai tinh thần thể này có rễ nhỏ kết nối với nhau, hình như trái đất gọi hiện tượng này là nhân cách phân liệt?
Hơn nữa giống như cô ấy hoàn toàn không biết mình có nhân cách khác, cũng không biết người kia làm tất cả mọi chuyện.
Ôn Dao thoáng hưng trí đánh giá cô gái đó hồi lâu, mở miệng nói: "Tôi biết rõ ai gϊếŧ hắn."
Lạc Ngữ Điệp ngẩng đầu nhìn về Ôn Dao, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Ôn Dao không giải thích, cô đi về phía trước vài bước, kéo Chu Đại Vĩ sau lưng tiến đến.
Chu Đại Vĩ từ từ nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, trên người dính đầy máu đen cùng bùn đất, không rõ sống chết.
Vào giây phút nhìn thấy Chu Đại Vĩ, đồng tử Lạc Ngữ Điệp co rụt lại, giống như cô nhìn thấy tình cảnh hắn đè trên người mình và mẹ mình.
Ánh mắt cô gái dần dần thay đổi, trở nên thâm thúy lăng lệ ác liệt, lộ ra gϊếŧ chóc không nên có ở tuổi này.
Cô từ từ leo ra khỏi gầm bàn, đứng lên, không chút nào để ý thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của chính mình.
Cô nhặt lên dao phay trên mặt đất, đi đến bên người Chu Đại Vĩ, Ôn Dao nghiêng người tránh chỗ, cô gái không chú ý gì đến Ôn Dao, cô nhìn chằm chằm Chu Đại Vĩ, dường như muốn quan sát tỉ mỉ, tiếp đó, cô ngồi xổm xuống, quyết đoán trực tiếp cắt vỡ cổ họng của hắn.
Màu đỏ tươi của máu phun ra, bắn tung tóe khắp mặt mũi cô gái, trên gương mặt sưng tấy của cô gái không chút biểu tình, bình tỉnh nhìn xem.
Chu Đại Vĩ vào lúc bị bắt vào nhà cũng có chút thanh tỉnh, hắn muốn mở mắt nhìn xem chính mình thế nào, nhưng cả người vô lực, mí mắt dường như nặng tựa ngàn cân.
Đột nhiên, nơi yết hầu truyền đến đau đớn kịch liệt, Chu Đại Vĩ biết rõ mình nhất định bị cắt cổ rồi, hắn muốn đưa tay che cổ, muốn kêu cứu mạng, nhưng căn bản không có khí lực, hắn cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng lạnh, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, hắn đây là sắp chết rồi phải không?
Thời gian dần trôi qua, hô hấp Chu Đại Vĩ càng ngày càng yếu, cho đến khi không cam lòng chết đi.
Cô gái thẳng đến khi Chu Đại Vĩ nuốt khí, cô mới đứng lên, ánh mắt lành lạnh nhìn Ôn Dao, Ôn Dao cũng không sợ hãi, cô biết rõ cô ấy muốn hỏi cái gì.
"Chết rồi." Ôn Dao ngắn gọn trả lời. Trước đó căn dặn Bạch Tiểu Tiểu không cần giữ lại người sống, cho nên một người cuối cùng có lẽ đã đi gặp tử thần rồi nha.
Bây giờ nha, đương nhiên tinh thần thể trước mắt này khá trọng yếu.
"Cô tên gì?"
Cô gái không nói một lời, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Ôn Dao, cả người căng thẳng.
"Đây là cô đang bảo vệ cô ấy?"
"Thế nhưng cô ấy cũng không biết sự hiện hữu của cô nha."
"Thế thì... cô có nghĩ muốn trở thành chủ thể không? Mà không phải chỉ có thể sống dưới bóng tối không thể gặp phải ánh sáng?"
Ôn Dao giống như thầy mo mê hoặc nhân tâm, muốn dụ dỗ du͙© vọиɠ cùng tham lam dưới đáy lòng của cô ấy ra.
Cô gái không nói gì, mà trực tiếp đánh úp về phía Ôn Dao, Ôn Dao lui về phía sau một bước, cây roi nước trong tay vung lên, bức lui cô gái.
Sách, cô chỉ nói đùa thôi mà, muốn nhìn thử có phải tất cả phó tinh thần thể đều muốn gϊếŧ chết chủ tinh thần thể hay không, cho dù cô muốn cô ấy cũng sẽ không giúp cô à! Kích động như vậy làm gì chứ.
Cô gái nhìn chằm chằm Ôn Dao, cả người vận sức chờ phát động.
Bây giờ Ôn Dao có chút đau đầu rồi, cô không muốn gϊếŧ cô ấy, thầm nghĩ tâm sự, cô rất ngạc nhiên về hiện tượng này, nghĩ muốn tìm hiểu cho rõ ràng, nhưng bây giờ xem ra không thể không đánh một trận à..
Nên làm gì bây giờ?