Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 80: Giằng co

Chương 80: Giằng co

Đương nhiên tôi sẽ không gϊếŧ ông rồi, Ôn Dao nghĩ.

Sở trưởng Kim còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên cổ áo sau lưng bị người ta dùng lực kéo mạnh, cả người trực tiếp ngã ngược về phái sau, Phùng Kiệt túm lấy sở trưởng Kim đi đến giường trước đó Ôn Dao nằm.

"Thả tôi ra! Các người không thể đối xử với tôi như vậy! Cứu mạng, cứu mạng!" sở trưởng Kim thét chói tai, dùng sức giãy dụa, nhưng sức lực của hắn lại bị tiêm thuốc nên không đáng nhắc đến trước mặt Phùng Kiệt.

Trợ lý Cao thấy một màn như vậy, dọa đến cả người run lẩy bẩy, hắn vừa lắc đầu loạn xạ vừa xê dịch, trong miệng không ngừng niệm: "Chuyện không liên quan đến tôi, là giáo sư Kim phân phó, chuyện không liên quan đến tôi..."

Ôn Dao không để ý đến, cô đang dùng tinh thần lực quan sát động tĩnh bên ngoài sở nghiên cứu.

Bên ngoài sở nghiên cứu, Tề Cảnh Huy mang theo một đám binh sĩ đang giằng co cùng cảnh vệ sở nghiên cứu, người nhà họ Ôn cùng các đội viên của Ôn Minh cũng đều đứng ở một bên.

Ánh mắt Hạ Uyển nhìn sở nghiên cứu mang theo phẫn nộ, Ôn Trác cũng thu hồi nụ cười trước sau như một, cả người tản ra khí tức lạnh lùng nghiêm khắc.

Tay phải Ôn Minh không ngừng lóe điện quang, tựa như màu mực trong hai mắt lộ ra một cỗ lệ khí âm lãnh, bờ môi mím chặt, cả người vận sức chờ phát động, nếu không phải tay phải Cố Minh Duệ khoác lên đầu vai của cậu, chỉ sợ cậu đã sớm vọt vào trong.

"Tư lệnh Tề, ông có ý gì?!" Đội trưởng đội cảnh vệ Lý Bằng dẫn theo đội cảnh vệ ngăn ở cửa sân sở nghiên cứu, sắc mặt khó coi nhìn một nhóm người này.

Đội cảnh vệ bọn hắn đa phần đều là cảnh sát vũ trang trước tận thế tạo thành, bởi vì tận thế, nhân viên chưa đủ, rất nhiều cơ cấu đều tiến nhập đơn giản hoá, có một phần nhỏ lực lượng vũ trang nhập vào lực lượng của bọn hắn.

Bọn hắn chủ yếu chịu trách nhiệm trị an bên trong căn cứ, kể cả nơi trọng yếu nhất cũng do cảnh vệ trông coi, tuần tra trong căn cứ.

Mà tư lệnh Tề dẫn đầu quân đội chủ yếu phụ trách ngăn địch đối ngoại, cứu trợ người sống sót, nhiệm vụ căn cứ cùng tuần tra bên ngoài trụ sở.

Tuy bọn hắn cùng thuộc bộ đội quân sự, đều phải nghe theo lệnh quân đội chỉ huy, nhưng sau tận thế bọn hắn chủ yếu nghe theo lệnh của căn cứ trưởng.

Bình thường ngoại trừ liên hợp tuần tra bên ngoài, gần đây bọn hắn nước giếng không phạm nước sông, tên Tề điên này làm sao lại mang người chạy đến đây rồi hả?

Tề Cảnh Huy còn chưa mở miệng, Hạ Uyển ở một bên nhịn không được, chị tiến lên một bước, mặt lạnh quát: "Các người tránh ra cho tôi, chúng tôi muốn đi vào cứu con gái của tôi!"

Cứu con gái? Lý Bằng cau mày nói: "Vị phu nhân này, đây là sở nghiên cứu của chúng tôi, không phải nơi buôn người, cũng không phải người tùy tùy tiện tiện nào cũng có thể đi vào được, làm sao các người đến nơi này cứu người?"

"Chính là sở nghiên cứu các người!" Từ Dương ở phía sau lớn tiếng nói: "Chính là sở nghiên cứu các người bắt người tiến hành thí nghiệm trên cơ thể con người sống!"

Thí nghiệm trên cơ thể sống! Trong lòng Lý Bằng cả kinh, đây cũng không phải chuyện đùa đâu đấy!

"Người bạn này, lời nói cũng không thể nói lung tung, sở nghiên cứu của chúng tôi là chính quy, làm sao có thể phát sinh thí nghiệm trên cơ thể con người!"

"Tại sao không có? Có vài người nói chính là sở nghiên cứu của các người bắt người!"

Lý Bằng còn muốn nói gì đó, Tề Cảnh Huy đã trực tiếp rút súng: "Con mẹ nó, phí lời cái gì, mọi người cùng tôi xông thẳng vào!"

Binh sĩ phía sau hắn cùng một chỗ cầm súng trong tay, những người khác cũng ngưng tụ dị năng trong tay, Lý Bằng đồng dạng phất tay để cho người bên cạnh mình chuẩn bị cho tốt.

Tình thế hết sức căng thẳng, sau lưng truyền đến thanh âm hổn hển: "Các người đây là làm gì!"

Triệu Khải Khang mang theo mấy quan viên vội vã chạy đến đây, vừa rồi hắn đang họp cùng cấp dưới, kết quả có người chạy đến nói tư lệnh Tề mang theo một đám binh sĩ dưới trướng xông thẳng vào sở nghiên cứu sinh vật.

Triệu Khải Khang nghe xong, giận điên lên, cái tên Tề điên này, lại làm thiêu thân gì đây chứ!

"Tề Cảnh Huy! Ông làm cái gì vậy? Muốn tạo phản sao!" Triệu Khải Khang chỉ vào mũi Tề Cảnh Huy mắng.

"A." Tề Cảnh Huy cười lạnh một tiếng: "Ông đây xem như muốn tạo phản cũng muốn san bằng sở nghiên cứu này trước tiên!"

"Người ta chọc giận ông cái gì rồi! Ông cứ xằng bậy như vậy? Ông có biết sở nghiên cứu trọng yếu bao nhiêu hay không?!" Triệu Khải Khang tức giận không có chỗ phát, thằng này không thể yên tĩnh một chút hay sao.

"Như thế nào không trêu chọc! Còn có, tôi không biết sở nghiên cứu trọng yếu bao nhiêu, tôi chỉ biết là sở trưởng sở nghiên cứu này bắt cháu gái của tôi muốn làm thí nghiệm trên cơ thể con người! Tôi nói Triệu Khải Khang, chuyện này, sẽ không phải phải do quy tôn tử ông đồng ý đó chứ?"

Tề Cảnh Huy trừng mắt, dùng súng ngắn chỉ chỉ Triệu Khải Khang: "Để ông đây mà biết ông đồng ý, ông đây một phát súng bắn chết ông!"

"Ông chỉ giỏi đánh rắm! Tôi là loại người này sao?!"

Triệu Khải Khang cảm thấy cái trán mình nổi đầy gân xanh muốn nổ tung luôn rồi, hắn trực tiếp gọi đội trưởng đội cảnh vệ hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra, sau khi nghe xong nghi hoặc nhìn xem Tề Cảnh Huy.

"Ông xác định cháu gái ông bị bắt, đưa đến sở nghiên cứu rồi hả?"

"Không xác định ông đây dẫn theo nhiều người như vậy làm gì hả? Tống tiền ah!"

"Đi! Tôi dẫn các người vào, nếu không tìm được người..."

"Không tìm được người ông đây chặt đầu xuống cho ông làm bóng đá!"

"Được." Triệu Khải Khang duỗi ngón trỏ ra chỉ chỉ Tề Cảnh Huy: "Nhớ kỹ lời ông nói!"

"Ông đây lại không mất trí nhớ, đương nhiên nhớ rõ, nếu đã tìm được, ha ha, xem ông làm sao bàn giao với ông đây!" Tề Cảnh Huy liếc xéo mắt cười lạnh nói.

Triệu Khải Khang không muốn so đo cùng người đần này: "Chỉ có ông cùng người nhà của cô bé có thể vào, những người khác bên ngoài chờ."

"Thôi đi pa ơi... còn tưởng rằng ai cũng muốn vào sao. Đám ranh con!" Tề Cảnh Huy xoay người quát lớn với binh sĩ của mình: "Bao vây sở nghiên cứu quỷ quái này cho ông! Một con ruồi cũng không thể thả ra, ai để người nào chạy thoát, ông đây ném hắn vào trong đống xác chết! Nghe rõ chưa!"

"Vâng! Tư lệnh!" Tất cả mọi người đồng thanh ứng tiếng, sau đó nhanh chóng phân tán ra, bao bọc chung quanh toàn sở nghiên cứu.

Triệu Khải Khang cố gắng đè xuống cái trán đầy gân xanh của mình, phất tay bảo người khác thối lui, mang theo một đoàn người tiến vào sở nghiên cứu.

Sở nghiên cứu không thể maang vũ khí tiến vào, nhưng nhìn thấy sắc mặt đen kịt của Tề Cảnh Huy, ai cũng không dám mở miệng, cứ như vậy cho đi qua.

Một đường đi qua, đưa tới không ít bạo động, tất cả mọi người xì xào bàn tán, không biết xảy ra chuyện gì, vậy mà lại khiến hai vị đầu não của căn cứ tập trung ở sở nghiên cứu.

Một đoàn người đi thẳng đến trước cửa phòng nghiên cứu dị năng, bị một nghiên cứu viên ngăn cản.

"Ách, căn cứ trưởng, tư lệnh Tề các người đến nơi này có chuyện gì sao?" Ánh mắt hắn có chút lập loè, đề cao giọng nói hỏi.

"Sở trưởng Kim đâu?" Triệu Khải Khang đánh giá chung quanh, hỏi hắn.

"Căn cứ trưởng các người tìm giáo sư Kim à, bây giờ ông ấy đang làm nghiên cứu, nếu không các người ở chỗ này chờ một chút, tôi đi gọi ông ấy." Nghiên cứu viên vừa cười vừa nói.

"Không cần, tự tôi đi tìm." Triệu Khải Khang muốn đẩy hắn ra đi lên phía trước, ai biết nghiên cứu viên kia không nhường đường, cứng rắn nói: "Tôi dẫn các người đến phòng tiếp khách ngồi một chút, giáo sư Kim rất nhanh sẽ đến."

Ôn Minh nhịn không được, vừa rồi ở bên ngoài cậu đã muốn xông vào rồi, nếu không phải Cố Minh Duệ ngăn cản, cậu thật sự muốn trực tiếp dùng lôi điện nổ tung cửa cổng kia.

Phải biết, em gái của cậu còn ở trong sở nghiên cứu không biết sống chết thế nào đây này!

Hiện tại người nơi này còn phải trái ngăn cản ở chỗ này, vừa rồi còn đề cao âm lượng, vừa nhìn đã biết có quỷ rồi.

Ôn Minh trực tiếp dùng sét đánh choáng hắn luôn, chân dài một bước vượt qua, lướt qua mọi người, đi tới cửa ra vào phòng nghiên cứu dị năng, tay nắm chặt nắm cửa, điện quang lóe lên, trực tiếp phá hủy tay nắm, dùng sức đẩy vào trong!