Chương 79: Tôi cũng không phải kẻ sát nhân
"Em gái nhỏ, chúng tôi không có ác ý đâu." trợ lý Cao phóng nhẹ âm thanh, cố gắng muốn làm cho Ôn Dao tin tưởng, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn kéo đám người bên ngoài kia vào, đến lúc đó có thể xôi hỏng bỏng không hết.
Giọng điệu hắn ôn hòa nói với Ôn Dao: "Chúng tôi chỉ là muốn mời cô bé đến tham dự nghiên cứu hạng nhất, phải biết, nghiên cứu này mà thành công là có thể tạo phúc cho toàn bộ nhân loại đấy! Em gái nhỏ, trước kia trường học không phải đã dạy sao, phải làm người có cống hiến với xã hội, bây giờ em..."
Ôn Dao mắt điếc tai ngơ, chỉ không ngừng lật xem tư liệu trong máy vi tính, rất nhanh tìm thấy được tin tức mình muốn tìm.
Cô chăm chú nhìn từ trên xuống dưới một lần, không thể không bội phục trí tuệ cùng năng lực của người địa cầu, chỉ là một chút máu, cũng có thể phân tích ra nhiều chuyện như vậy, xem ra sau này máu cũng không thể tùy tiện lưu loạn nữa.
Ôn Dao đem tất cả tư liệu của người nhà mình đều điều tra ra, sau đó bắt đầu tiêu hủy.
"Dừng tay! Cô không thể làm như vậy!" Nhìn thấy động tác của Ôn Dao, vốn còn đang tỉnh táo sở trưởng Kim luống cuống, hắn ra sức mà giãy dụa, muốn ngăn cản.
Sau khi Ôn Dao xóa sạch, nghĩ nghĩ, lại thả chút ít nước vào bên trong máy móc, chỉ chốc lát sau toàn bộ máy móc bắt đầu đùng đùng (*không dứt) bốc lên tia lửa, trực tiếp thiêu hủy rồi.
Vì để phòng ngừa vạn nhất, Ôn Dao còn dùng tinh thần lực hủy diệt toàn bộ các tuyến đường trên bo mạch chủ, xác định trừ phi thời gian lùi ngược trở lại, nếu không bọn họ tìm đủ mọi cách cũng không thể khôi phục trở lại.
Nhìn thấy Ôn Dao phá hủy triệt để máy móc, cả người sở trưởng Kim đều chán chường... thành quả nghiên cứu nhiều ngày của bọn hắn như vậy...
Nhưng, nhìn thấy Ôn Dao, ánh mắt của hắn lại phát sáng lên, không có sao, những vật kia hủy thì cứ hủy, chỉ cần người vẫn còn trong tay bọn họ, những vật kia một lần nữa xây dựng lại chỉ mất một ngày mà thôi.
Vấn đề là, đứa bé này dị năng quá mạnh mẽ, làm sao mới có thể chế ngự được cô đây...
Sở trưởng Kim vừa nghĩ biện pháp, vừa cẩn thận quan sát động tác kế tiếp của Ôn Dao.
Chỉ thấy cô đứng lên, liếc nhìn chung quanh, sau đó trực tiếp đi về hướng thiết bị khác, dùng phương pháp đồng dạng tiêu hủy tất cả tư liệu bên trong.
Cuối cùng, cô lại đi đến trước bàn sách chất đầy tài liệu cùng báo cáo, kéo ngăn kéo ra.
Ôn Dao liếc mắt nhìn thấy phía trên cùng đặt tư liệu và một vài báo cáo liên quan đến phân tích tế bào gốc cùng máu huyết của bọn họ.
Ôn Dao đưa tay lấy tư liệu ra, dưới cái nhìn soi mói đầy đau đớn của sở trưởng Kim, đem tất cả tư liệu lần lượt xé thành từng mảnh vụn, sau đó bao bọc chúng vào quả cầu nước, dung chúng thành một đống bột nhão, cuối cùng vọt vào trong ao.
Làm xong tất cả, lúc này Ôn Dao mới xoay người, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bọn hắn.
Sở trưởng Kinh nhìm chằm chằm vào Ôn Dao, hắn không nghĩ đến cô bé này lại có thể nghĩ đến chu toàn như vậy, rõ ràng hủy sạch sẽ tất cả tư liệu, thậm chí một ít máy móc thiết bị cũng đều bị cô tiêu hủy.
"Bạn nhỏ, con có biết con hủy cái gì không?" Mặt mũi sở trưởng Kim tràn đầy bi phẫn: "Con hủy hết hy vọng của nhân loại! Con sẽ trở thành tội nhân thiên cổ! Hiện tại con thả chúng tôi còn kịp, chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Trợ lý Cao có chút lo lắng, cô bé này hoàn toàn không giống đứa bé bình thường, làm việc lão luyện, sở trưởng Kim nói cô cũng hoàn toàn không để ý, tiếp tục như vậy không được...
"Em gai nhỏ." Trên mặt trợ lý Cao cười cười: "Em xem đồ đạc cũng đều bị hủy, thế thì hãy bỏ qua chúng ta đi. Thật sự, chúng ta thật không có ác ý, chỉ là muốn mời em đến đây phối hợp làm nghiên cứu với chúng ta.
Em đã không muốn, chúng ta liền phái người đưa em trở về, hủy hoại đồ vật cũng không bắt em đền, em thấy có được không?"
Ôn Dao không trả lời, chỉ dùng tay chống cằm nhìn chằm chằm vào những người bị ngâm bên trong quả cầu nước kia.
Trợ lý Cao nhìn theo ánh mắt của Ôn Dao, bên trong quả cầu nước có hơn phân nửa người đã ngừng giãy dụa, cứ nổi trong nước như vậy, không rõ sống chết.
Còn có một nhóm người vẫn còn cố gắng giãy dụa, nhưng vẻ dữ tợn trên mặt biểu thị cũng không thể chống đỡ được bao lâu.
Trong lòng trợ lý Cao thoáng sợ hãi, hắn nhịn không được nhìn biểu lộ của Ôn Dao, lại phát hiện vẻ mặt cô bé này lạnh lùng nhìn xem tất cả, không có hưng phấn, không có sợ hãi, cũng không có đắc ý. Đáy mắt một mảnh hờ hững, lạnh nhạt nhìn người khác sống chết.
Đây là ác ma!
Ôn Dao cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, người nên đến có lẽ cũng tới.
Cô vỗ tay phát ra tiếng, bên dưới quả cầu nước mở ra cánh cửa, tất cả mọi người mất đà rơi xuống, chồng chất ngã trên mặt đất, phát ra tiếng vang liên tiếp cực lớn.
Trợ lý Cao vội vàng quay đầu nhìn lại cánh cửa, tiếng vang lớn như vậy, người ở phía ngoài có thể nghe được, như thế nào cũng phải tới hỏi một hai tiếng chứ!
Thế nhưng đợi cả buổi cũng không thấy người nào, trợ lý Cao có chút tuyệt vọng, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra!
Thả người bị vây khốn ra, nước còn lại trực tiếp tụ hợp cùng một chỗ biến thành một đầu rắn lớn, lấy tư thái người bảo vệ vây quanh chỗ Ôn Dao ngồi lại.
Lúc này, trợ lý Cao nhìn thấy nơi hẻo lánh Trương Cường, Phùng kiệt đứng dậy đi tới gần.
Hắn không cân nhắc vì sao bọn hắn có thể tỉnh, cũng đã quên mục đích chính mình mang bọn họ vào đây, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng lớn tiếng hô: "Cứu mạng! Nhanh, mau gϊếŧ cô bé kia, cô ta muốn gϊếŧ tất cả mọi người!"
Thế nhưng, dường như hai người không nghe được bất kỳ âm thanh nào, động tác ngốc trệ đi tới trước mặt Ôn Dao, sai khi đứng vững vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, như là con rối.
Ôn Dao lấy ra một ống tiêm, bên trong có một loại thuốc màu đỏ không biết tên.
Cái này vừa vặn lấy ra từ trong ngăn kéo kia đấy, còn có phần báo cáo viết về tác dụng cùng chỗ thiếu hụt của nó, giống như có thể kích phát tiềm năng của cơ thể con người, nhưng người bị tiêm vào cuối cùng đều có dấu hiệu nổi giận.
"Cô làm gì!" sở trưởng Kim nhịn không được la lên, thuốc kia lấy ra từ trong thân thể dị năng giả, vẫn còn trong giai đoạn thí nghiệm.
Ôn Dao lấy ống thuốc phân ra tiêm vào trong cơ thể của bọn hắn, sau đó theo dõi ánh mắt của bọn hắn, đồng tử màu đen như là vòng xoáy bắt đầu xoay tròn: "Bọn hắn muốn đem các ngươi làm chuột bạch, hiện tại, các người phải phản kích."
Đáy mắt hai người lóe lên ánh sáng màu đỏ, quay người đánh về đám người nghiên cứu viên nằm trên mặt đất.
Phùng Kiệt cầm con dao phẩu thuật trên bàn tham gia vào, trực tiếp đâm vào người một nghiên cứu viên thân thể, trong miệng thì thào nói nhỏ: "Đám người các người đều là súc sinh, gϊếŧ các người, gϊếŧ các người..."
Trong tay Trương Cường không ngừng xuất hiện từng khối đá lớn, dùng sức đánh tới bọn hắn, không ít đầu nghiên cứu viên trực tiếp bị đập vỡ, máu tươi óc chảy đầy đất.
Cũng không ít tảng đá đánh về phía máy móc thiết bị, vốn thiết bị nửa tàn phế phút chốc trở thành một đống phế liệu.
Nhìn toàn bộ căn phòng bị đập phá tan tành, Ôn Dao thoả mãn nhẹ gật đầu.
Ừm, cô còn ở căn cứ này nghỉ ngơi một hồi, cũng không thể gϊếŧ tất cả mọi người bên ngoài được, như vậy, trước tạo thành tất cả "Hung thủ" đi.
Hiện tại, tất cả đều rất tốt, trước đó nghiên cứu viên cũng chỉ là cơn sốc, cuối cùng vẫn bị người khác gϊếŧ chết, cô thế nhưng không có gϊếŧ người.
Về phần hai người kia...
Ôn Dao đem ánh mắt nhìn về phía sở trưởng Kim cùng trợ lý Cao.
Hai người hoảng sợ không thôi nhìn cô, không biết cô sẽ đối với bọn hắn như thế nào, cô bé này chính là ác ma!
"Cô không thể gϊếŧ tôi! Tôi là sở trưởng sở nghiên cứu này! Tôi là nhân tài quan trọng nhất! Tôi được quốc gia bảo hộ, cô không thể gϊếŧ tôi!"
Vốn sở trưởng Kim còn đang trấn định đột nhiên quát to lên, hắn không thể chết được, nghiên cứu của hắn còn chưa bắt đầu, hắn còn chưa ghi được tên tuổi vào sử sách, hắn làm sao có thể chết chứ!
Chương 80: Giằng co