Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 18: Rắn biến dị

Chương 18: Rắn biến dị

An Tử nhìn xem cặp mắt màu đỏ trong đêm tối phát ra ánh sáng quỷ dị, đầu óc trống rỗng, ngay lúc hắn cho rằng mình sắp chết, thì thứ màu đen kia đột nhiên ngưng trệ trên không, sau đó rơi xuống trước mặt An Tử, không còn tiếng động.

"An Tử, cậu không sao chứ!" Đoàn người luống cuống tay chân đỡ hắn lên, An Tử cảm thấy bản thân vẫn còn mê mẫn, tay chân đều không dùng được.

Tần Thiếu Minh rút lại bức màn che chắn đi đến phía trước, ngồi chồm hổm trên mặt đất xem vật thể màu đen kia, bây giờ mọi người mới thấy rõ trước mắt là một con Zombie mèo.

Hình thể của nó lớn gấp đôi so với con mèo bình thường, lông màu đen có nhiều chỗ đã bị bong ra từng mảnh, trên đầu đa phần đều đã hư thối, tỏa ra mùi hôi thối, răng nanh bén nhọn nổi bật nhô ra, phía trên còn dính thịt nát máu chảy đầm đìa, màu đỏ như máu nổi bật nơi hốc mắt, nhìn thấy vô cùng dữ tợn.

Toàn thân trên dưới không nhìn ra miệng vết thương của nó, nhưng đã chết rồi.

"Trời!! Động vật cũng biến thành Zombie?" Béo thoáng giật mình nói.

"Chẳng phải người cũng là động vật? Đương nhiên động vật khác cũng giống như vậy." giọng điệu chị Phỉ rất ngưng trọng: "Hơn nữa con Zombie mèo này tốc độ rất nhanh, vừa rồi nó mới lao ra cũng có thể thấy sức mạnh của nó, tốc độ đó không giống bình thường, dưới tình huống như vậy rất khó đối phó, đừng nói chi nó còn có thể đánh lén."

"Thế kia... Nó chết như thế nào?"

Mọi người liếc nhìn nhau, đều không nói chuyện, vừa rồi ai cũng không thấy rõ xảy ra chuyện gì, đợi phản ứng kịp đã thấy con Zombie mèo kia ngã trên mặt đất chết rồi.

Tần Thiếu Minh đứng lên, nhìn quanh bốn phía, dường như đang tìm cái gì. Một lúc sau mới nói với những người khác: "Vào đi thôi."

Ôn Dao đứng lên, vỗ vỗ quần áo, ung dung đi trở về, chuyện đã giải quyết không kém lắm, bọn họ cũng không có tinh lực buổi tối chạy loạn, có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi, có điều ngày mai phải kiểm tra thật kỹ xem có phải có Zombie động vật không...

Đỡ An Tử ngồi xuống ghế sa lon, Tần Thiếu Minh hỏi hắn: "Cậu có cảm giác gì không?"

"Tôi... Tôi không biết, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì..." vẻ mặt An Tử nghĩ mà sợ.

"Có phải An Tử trong giây phút sinh tử tồn vong, bùng nổ dị năng không biết nào đó, sau đó gϊếŧ chết con Zombie mèo kia không."

"Ha ha, thật đúng là có khả năng."

"An Tử, cậu mau kiểm tra xem có phải cậu có dị năng nào khác không."

Tất cả mọi người đều trêu chọc An Tử, muốn hắn nhanh chóng cảm nhận thử.

An Tử có chút bất đắc dĩ nói: "Thực không phải tôi, tự chính mình đều không có phản ứng kịp đây này."

Mọi người bảy mồm tám lưỡi bàn luận xem thử tất cả các khả năng, Tần Thiếu Minh không nói gì, chỉ cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Chị Phỉ ngồi vào xuống bên cạnh, nói với hắn: "Lão đại, thật ra trước đó tôi có cảm giác có người nhìn lén chúng ta..."

"Xác định?"

"Chỉ là cảm giác, giác quan thứ sáu của phụ nữ, lão đại, anh nói thật sự có người... "

"Không có việc gì, ít nhất bây giờ đối phương không có địch ý, còn cứu An Tử." Tần Thiếu Minh đứng lên, nói với tất cả mọi người: "Được rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, buổi sáng ngày mai liền xuất phát."

Ngày hôm sau, ngày thứ năm của tận thế, sáng sớm Ôn Dao đã đánh tiếng xin phép Hạ Uyển rồi chuẩn bị đi ra ngoài, nghĩ nghĩ, lại đi chung quanh biệt thự nhà mình rắc chút thuốc ngày hôm qua dùng, lại nói thứ này vẫn có chút tác dụng đấy.

Trong khu biệt thự lại có thêm mấy con Zombie du đãng, chắc là từ bên ngoài vào, thuận tay giải quyết xong, sau đó bắt đầu tìm kiếm Zombie động vật.

Khu biệt thự xanh hoá rất tốt, bình thường cũng có thể nhìn thấy một ít chim con, ngẫu nhiên còn có rắn, hơn nữa cũng không ít gia đình nuôi thú cưng.

Ôn Dao đi thẳng đến, lại không nhìn thấy một động vật nhỏ nào, ngay cả thi thể cũng đều không có, đang lúc Ôn Dao nghi hoặc, sau lưng truyền đến âm thanh động cơ ô tô.

"Em gái nhỏ, sao lại là em??" An Tử thò đầu từ trong xe việt dã ra, còn phất phất tay về phía cô.

Xe lái đến bên người cô thì ngừng lại, An Tử nhảy xuống xe, đi đến trước mặt cô ngồi xuống, lộ ra dáng vẻ tươi cười có chút ngốc nghếch.

"Em gái nhỏ, các người ở nơi này có người nào vô cùng lợi hại hay không, giống như là có thể sử dụng ý nghĩ để gϊếŧ chết những con quái vật kia."

Ý nghĩ... là nói tinh thần lực sao...

Ôn Dao lắc đầu.

"Thật không có? Có phải em không biết?" An Tử có chút chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn.

"Không biết..." có điều ngay trước mặt hắn có một người đây.

"Được rồi..."An Tử thoáng thất vọng đứng lên: "Có điều em gái nhỏ này, bây giờ trong thành phố đã không an toàn nữa rồi, tuy đây là vùng ngoại thành nhưng những quái vật kia sẽ càng ngày càng nhiều đấy, tốt nhất em nên tranh thủ thời gian cùng người nhà rời khỏi nơi này đi đến căn cứ. Ừ, căn cứ biết không, căn cứ là..."

"An Tử! Nhanh lên, cần phải đi."

"Ngay đây!" An Tử quay đầu lại lên tiếng, từ trong túi quần lấy ra một thanh chocolate, nhét vào trong tay Ôn Dao, nói rất nhanh: "Em gái nhỏ, anh đi đây, em về tìm nghe radio, bên trong nói rất rõ đấy, nhất định phải đi đến căn cứ, hẹn gặp lại!"

Nói xong trực tiếp lên xe, còn vươn tay quơ quơ về phía cô. Xe việt dã cùng xe bán tải khởi động rồi rời đi, về sau lại có hai chiếc xe, vốn mười người nay chỉ còn lại năm người. Cho đến khi tất cả xe đều rời khỏi khu biệt thự, Ôn Dao mới thu hồi ánh mắt, nhìn chocolate trong tay, vị hạnh nhân —— khẩu vị cô thích nhất.

Cất chocolate vào nhẫn không gian, Ôn Dao tiếp tục bước chậm trong khu biệt thự. Lúc bước qua một căn biệt thự, Ôn Dao ngừng lại, cô nhìn về lùm cây bên cạnh, chỗ đó im ắng, dường như cái gì cũng không có. Ôn Dao cũng không sốt ruột, cứ như vậy chờ ở đó, trong tay vuốt ve một quả cầu nước.

Qua một lúc lâu, đối phương kìm nén không được, lao mạnh từ trong bụi cỏ ra. Ôn Dao ném quả cầu nước trong tay qua, cái đuôi dài lớn vung qua trực tiếp làm nổ quả cầu nước.

Lúc này cũng có thể thấy toàn bộ của đối phương: thân thể lớn bằng cánh tay, lớp vảy màu trắng bao phủ dày đặc, theo thân thể du động phản chiếu ánh hào quang nhọ vụn, đồng tử màu vàng khiến cho người ta cảm thấy âm lãnh, nó phun đầu lưỡi dài nhỏ, cổ dài thẳng tắp đấy, không ngừng đong đưa qua lại, dường như đang tìm kiếm cơ hội tấn công tốt nhất.

Đây là một con rắn trắng lớn, không bị Zombie hóa, nhưng có lẽ biến dị, Ôn Dao yên lặng quan sát nó, cảm thấy tận thế này càng lúc càng giống đại lục Ella, con rắn biến dị này giống như ma thú.

Song phương lẳng lặng giằng co, ai cũng không nhúc nhích. Rắn biến dị muốn chạy trốn, nó kinh sợ, nó có thể ẩn ẩn cảm giác đối phương cường đại, chính mình thật vất vả mới khai mở được linh trí có được dị năng, lại ăn không ít những thú biến dị khác mới phát triển được bộ dạng như bây giờ, nó cũng không muốn bàn giao tại đây.

Phát giác được ý đồ của rắn, nhãn châu Ôn Dao xoay động, nghĩ đến điều gì.

"Ngươi nghe hiểu ta nói gì à." Ôn Dao hỏi: "Chúng ta nói chuyện?"

Rắn biến dị không trả lời, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm vào Ôn Dao.

Ôn Dao cũng không để ý, cô suy nghĩ, trong lòng bàn tay xuất hiện mấy viên ma hạch có thuộc tính khác nhau: "Muốn không?"

Một nữa thân thể rắn biến dị ưỡn đến càng thẳng, trong ánh mắt dường như phát ra ánh sáng.

"Ngươi đi theo ta, ta liền cho ngươi nha ~" Ôn Dao muốn lừa bán tiểu bằng hữu, giống như lấy thức ăn dụ dỗ con rắn nhỏ vừa khai mở linh trí không lâu.

Rắn biến dị đang tự hỏi, nó cảm thấy tự do vẫn quan trọng hơn, thú hai chân đối diện này chắc chắn không có lòng tốt! Vì vậy nó hé miệng về phía Ôn Dao, lộ ra răng nanh, dường như đe dọa cô.

Ôn Dao lại lấy ra một quả trái cây đỏ rừng rực, đây là quả trí tuệ ở đại lục Ella, chuyên môn cho ma thú khế ước mình nuôi ăn, có thể khai phát linh trí của bọn nó, đây là trước kia cô giữ lại để chuẩn bị cho khế ước thú sau này của mình.

Rắn biến dị không biết đây là cái gì, nhưng nó có thể cảm thấy thứ này rất có sức hấp dẫn với nó, nếu không... Theo rồi tính?

Chương 19: Bạch Tiểu Tiểu