Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 17: Xem chiến

Chương 17: Xem chiến

Buổi tối Ôn Dao không ngủ cũng không suy nghĩ, cô đang luyện tập dị năng, đồng thời thỉnh thoảng cũng phóng thích tinh thần lực sang phía tây bên cạnh quan sát, tuy nhiên khoảng cách quá xa nhìn không tới tình hình của đối phương, chẳng qua nếu như có người đến cô cũng kịp thời phát hiện.

Hiện tại Ôn Dao đang thử nghiệm biến nước thành băng hoặc sương mù, cô cảm thấy trên lý luận đã thông suốt, dù sao đều là hình thái khác của nước.

Có điều mấy lần thử nghiệm đều thất bại, hơn nữa dị năng tiêu hao cũng rất nhiều. Chẳng lẽ bởi vì đẳng cấp dị năng không đủ? Dù sao ma pháp sư vô cùng nhiều, ma pháp cũng chỉ có đạt đến đẳng cấp tương ứng mới có thể phóng xuất ra chiêu.

Trong lúc Ôn Dao đang suy nghĩ cẩn thận, cô mơ hồ cảm thấy phía tây có năng lượng chấn động, dường như có người phóng thích dị năng quy mô lớn.

Đã bắt đầu?

Ôn Dao đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài ban công nhìn ra xa, cô có thể nhìn thấy phía tây thỉnh thoảng xuất hiện một vài ánh lửa, chắc là dị năng hệ hỏa kia.

Nhìn sang gian phòng cha mẹ, Hạ Uyển không ngủ, đang ngồi ở đầu giường lắp ráp một khẩu súng.

Xác định chị không nghe được bất kỳ động tĩnh gì, Ôn Dao lặng yên không tiếng động từ trên sân thượng trèo xuống, cẩn thận từng ly từng tí mở cửa hàng rào đi ra ngoài.

Ôn Dao một mình một người đi trên con đường nhỏ lờ mờ, cảnh ban đêm thâm trầm, nhìn không thấy một chút ánh sáng, toàn bộ khu biệt thự dường như rơi vào thần bí yên tĩnh, thậm chí không nghe được tiếng côn trùng kêu vang.

Rất nhanh Ôn Dao đã đi đến gần biệt thự nơi đối phương ở lại, cô tìm chiếc ghế dài ngồi xuống, sau đó nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực bắt đầu xem cuộc chiến.

Hai nhóm người ở hai tòa nhà kế nhau trong khu biệt thự, Zombie vây công hơn hai trăm con, có điều đa phần đều tụ tâp bên nhóm có dị năng giả nhiều kia.

Chẳng lẽ thịt dị năng giả càng hấp dẫn Zombie hơn?

Có điều nhóm khác mặc dù chỉ có hai dị năng giả, cũng không dám ra ngoài đối địch chính diện, chỉ trốn ở lầu hai không đi ra.

Ôn Dao không để ý bọn hắn, chỉ là nghiêm túc quan sát những người khác chiến đấu, cô còn chưa từng thấy qua dị năng của bọn họ đây này.

Đối phương có tám người trong đó có năm dị năng giả, bọn ho đứng ở trong sân, hình thành đội hình tam giác, phân công chính xác, chiến thuật phối hợp hết sức ăn ý.

Buổi chiều nhìn thấy trong tay thiếu niên kia bay ra nguyên một đám quả cầu lửa, quả cầu lửa ném rất chính xác đập vào đầu Zombie, có điều xem ra tiêu hao rất lớn, cơ bản hắn phát ra năm sáu quả cầu lửa sẽ dừng lại, đợi khôi phục một chút rồi lại tiếp tục.

Còn có một người mập là dị năng giả hệ thổ, hắn cũng không sử dụng kỹ năng quá lớn, chỉ là trên mặt đất xuất hiện một đám gai đất làm chậm tốc độ của Zombie phía sau, quấy rầy Zombie tiến công, bởi vì dị năng tiêu hao thấp, cho nên duy trì lâu dài rất tốt.

Đứng đầu chính là một dị năng giả sức mạnh, dáng người cường tráng, cơ bắp căng cứng. Trong tay hắn cầm một cây búa sắt lớn, vung búa một cái trực tiếp làm nát đầu Zombie, óc sền sệt màu xám trắng hòa với huyết dịch bắn tung tóe lên mặt hắn, quần áo trên người cũng đầy vết máu đen nhánh tanh hôi.

Cô gái gọi là chị Phỉ đứng bên cạnh thiếu niên, hai tay cầm súng, ánh mắt ác liệt, trên cơ bản một phát súng bắn nát đầu, trong không trung tóc đuôi ngựa buột cao cao theo động tác của cô không ngừng vung ra đường cong xinh đẹp.

Bên người cô còn có một thiếu nữ dung mạo thanh tú, Ôn Dao cảm thấy cô ấy có dị năng, nhưng cô ấy cũng không dùng dị năng, mà cầm con dao trong tay không ngừng chém Zombie đến gần bọn họ, thủ pháp nhìn có chút không quen tay, có điều ánh mắt rất kiên định.

Lầu hai trên ban công có một người lẳng lặng ngắm súng, hắn không có nhiều lần nổ súng, chỉ vào lúc có Zombie đến quá gần sắp làm bị thương đồng đội, lúc này hắn mới bắn nổ đầu chúng bằng một phát đạn.

Mà đứng phía sau bọn hắn có hai người, một thanh niên trong đó có khuôn mặt bình thường, mang theo kính đen, cánh tay phải băng bó, xem ra chính là người tên Văn Bân bị cắn kia, còn người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai, thần sắc lạnh lùng, có lẽ là đầu lĩnh của bọn họ.

Hai người bọn họ đều không tham gia chiến đấu, chỉ chuyên chú nhìn xem. Đột nhiên, thiếu niên lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, được người thanh niên sau lưng kịp thời dùng tay trái bắt lấy cổ áo mới không bị ngã xuống, chắc là dị năng tiêu hao hết rồi.

Văn Bân nhìn lão đại, trực tiếp một tay kéo thiếu niên ra đằng sau: "Đi nghỉ ngơi."

"Em không sao! Thả em ra! Em còn sức, không có dị năng em có thể dùng dao chém chúng!" Thiếu niên có chút giãy dụa, chỉ là thân thể mỏi mệt khiến hắn không giãy dụa ra được.

"Thôi đi pa ơi... tôi nói An Tử, cậu xem cậu chân mềm, đứng còn không vững, muốn trổ tài cái gì?" Béo quay đầu, nhếch nhếch miệng về phía hắn: "Cậu nha, đến lúc đó đừng lãng phí đạn, ngồi xem anh cậu như thế nào đại sát tứ phương đây."

Nói xong hai tay của hắn xuống dùng sức áp xuống, đồng thời hét lớn một tiếng, trên mặt đất lập tức nổi lên rất nhiều gai đất, không ít Zombie đứng không vững trực tiếp ngã xuống.

An Tử không quản lời của Béo, hắn vẫn cố gắng giãy dụa.

"Được rồi, đừng thêm phiền." tiếng nói lạnh lùng trầm tĩnh vang lên, An Tử rụt đầu, lão Mã ra trận rồi.

Văn Bân buông hắn ra, hắn trực tiếp tê liệt ngồi dưới đất, cũng không loạn động, ngồi nghỉ ngơi đàng hoàng tử tế.

Thiếu đi một người, những người khác dần dần có chút lực bất tòng tâm, cũng may Zombie còn lại cũng không nhiều, Tần Thiếu Minh xác định phía sau không còn Zombie khác đến nữa, duỗi ra tay trái, đồng thời thét lên: "Nước!"

Thiếu nữ thanh tú ném dao trong tay, hai tay phóng trước ngực, giữa khoảng cách hai tay xuất hiện một quả cầu nước, quả cầu nước không ngừng lớn lên, thời gian dần qua, trên mặt cô gái bắt đầu đổ mồ hôi, cô ấy cắn môi dưới, cố gắng kiên trì.

Đợi đến lúc đường kính quả cầu nước đạt đến nửa mét, cô ấy dùng sức đẩy quả cầu nước về phía bầy Zombie, sau đó cả người mất hết sức lực ngã ngồi trên mặt đất, trong miệng không ngừng thở hổn hển.

Quả cầu nước nổ tung ở trên không, nước ồ ạt văng xuống Zombie bên dưới khiến chúng ướt nhẹp, ngay sau đó hơn mười dòng thiểm điện màu tím rơi vào bầy Zombie, âm thanh đùng đùng không dứt tạo thành lưới điện, tất cả Zombie lập tức mất đi năng lực hành động, nhất là mấy con Zombie ở trung tâm, cả người đều trở thành đen thui, trong không khí còn tỏa ra mùi khét khó có thể nói hết.

Những người khác tranh thủ đem những con Zombie còn chưa chết giải quyết hết, sau đó Béo thở hổn hển ngồi trên mặt đất, cũng mặc kệ bên cạnh toàn là mùi tanh tưởi của thi thể Zombie đang tỏa ra.

Vừa thở vừa hỏi: "Các người nói xem sao lại có nhiều Zombie kéo đến như vậy, còn hướng về phía chúng ta, đều không đi đến chỗ khác, cái này có phải cái mũi linh quá rồi không?"

Những người khác cũng trả lời không được, cái này có chút tà môn.

"A ——" cách đó không xa ở một tòa nhà biệt thự khác truyền đến tiếng thét chói tai, còn có tiếng la khóc tiếng kêu cứu mạng.

Thì ra bên kia có hơn mười con Zombie phá vỡ cửa vọt vào, bên trong hỗn loạn cả lên.

"Cmn, la lớn tiếng như vậy, bọn hắn còn muốn kéo đến một đám Zombie khác nữa phải không?" Béo xì một tiếng khinh miệt, hỏi: "Lão đại, có muốn hay không ——" nói xong hướng lên cổ của mình ra hiệu.

"Không cần để ý, dọn dẹp một chút đi về nghỉ ngơi, đợi lát nữa tôi gác đêm." Tần Thiếu Minh cúi đầu, có chút chậm rãi trả lời.

Chiến đấu đã xong, tất cả mọi người đều buông lỏng, đang lúc mọi người tại dọn dẹp vũ khí trêu chọc nhau, đột nhiên từ trong bụi cỏ bên cạnh nhảy ca một cái bóng đen sì, tiếp đó giống như tia chớp lao đến thiếu niên đang ngồi dưới đất!

Chương 18: Rắn biến dị