Trở Về Thời Đại Thiếu Nữ

Chương 40

Nhưng nếu như cần thiết thì đương nhiên cô cũng phải cắn răng chịu đựng.

Lúc Thư Nghi và Lý Tư Nghiên trở lại phòng học, Thư Nghi ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường phía trên bảng đen mới phát hiện ra rằng thời gian đã trôi qua bốn phút rồi, vậy mà lúc này rất nhiều các bạn học vẫn đều chưa trở về như cũ.

Giáo viên toán học nói là cho mọi người thời gian ba phút để đi nhà vệ sinh nhưng chờ đến khi tất cả bạn học ngồi xuống hết để bắt đầu tiết học một lần nữa thì cũng đã qua phải bảy phút.

Vẻ mặt của giáo viên có hơi bất lực nhưng cũng không nói thêm gì mà bắt đầu vào thẳng bài giảng. Thư Nghi có thể rõ ràng cảm giác ra được tốc độ nói của giáo viên toán học đã bắt đầu nhanh hơn.

Lúc tiếng chuông tan học vang lên giáo viên toán học cũng vừa vặn giảng bài xong. Cô/ thầy đưa tờ giấy nhỏ có ghi bài tập về nhà cho lớp trưởng sau đó yêu cầu lớp trưởng chép lên phía ngoài cùng bên trái của bảng đen, cô/ thầy mỉm cười nói với các bạn học trong lớp: “Tiết học của chúng ta kết thúc, ai muốn đi vệ sinh thì đi nhanh lên không lại đến tiết tiếp theo một đám người giơ tay muốn đi vệ sinh lại chậm trễ giờ dạy của các giáo viên khác.”

Sau khi giáo viên toán học đi ra khỏi lớp, Thư Nghi nghe thấy các bạn học bắt đầu nghị luận: “Tính tình của giáo viên toán học vẫn tốt hơn nhiều, sao giáo viên toán học không phải là giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta chứ!”

“Chủ nhiệm lớp càng ngày càng khó chịu, chẳng qua buổi sáng hôm nay mọi người nói chuyện cũng chỉ là lúc trước tiết tự học thôi mà, vậy mà còn bị mắng mấy chục phút. Rõ ràng lúc chúng ta trò chuyện là tiết tự học còn chưa bắt đầu, đó là thời gian tự do mà!”

“Đúng vậy, chủ nhiệm lớp chẳng nói đạo lý gì cả…”

Sau đó Thư Nghi lại nghe thấy được một câu nói cực kỳ quen thuộc – “Tính tình của chủ nhiệm lớp khó chịu như vậy có phải là do đang trong thời kỳ mãn kinh đúng không?”

“Có khả năng! Mọi người đều nói thời kỳ mãn kinh rất dễ tức giận!”

Thư Nghi nhịn không được lại mở miệng nói: “Chắc là chủ nhiệm lớp cũng chưa đến ba mươi tuổi đâu, cô ấy còn cách thời kỳ mãn kinh xa lắm…”

Nhưng chắc hẳn do âm lượng của Thư Nghi không đủ lớn nên lời nói của cô cũng không khiến cho bất kỳ bạn học nào bên cạnh có phản ứng gì. Mọi người lại chuyển đề tài vừa rồi sang ngày hội diễn văn nghệ quốc tế thiếu nhi vừa qua, bọn họ lại bày tỏ sự bất mãn của mình khi giáo viên chủ nhiệm không quan tâm đến tiết mục của lớp.

“Buổi biểu diễn thời trang của lớp hai gây oanh động toàn trường, một mình Tề Hồng Viễn của lớp chúng ta đi lên thổi kèn saxophone, đối lập quá rõ ràng luôn!”

“Đúng vậy, chủ nhiệm lớp lớp hai mang theo học sinh lớp mình luyện tập tiết mục suốt một tháng! Còn chủ nhiệm lớp chúng ta thì sao? Chẳng làm một cái gì cả!”

“Nếu như không phải trong lớp chúng ta còn có Tề Hồng Viễn biết thổi kèn saxophone thì đúng là không biết lớp chúng ta có thể lấy tiết mục gì ra để biểu diễn, hơn nữa Tề Hồng Viễn thổi kèn cũng không được tốt lắm. Trước tiết tự học chúng ta nói chuyện lớn giọng hơn một chút thôi mà chủ nhiệm lớp đã ngại mất mặt rồi, tiết mục của lớp chúng ta biểu diễn trong hội văn nghệ còn kém hơn lớp hai nhiều như vậy sao cô ấy không chê mất mặt đi nhỉ?”

Bạn học xung quanh đồng lòng tức giận, Thư Nghi sờ cằm yên tĩnh ở bên cạnh nghe. Bất mãn của các bạn học trong lớp đối với giáo viên chủ nhiệm lớp hình như có chút nghiêm trọng…