Trùng hợp chính là môn học đầu tiên hôm thứ tư lại cũng là môn ngữ văn của cô chủ nhiệm lớp, vì thế giữa tiếng chuông của tiết tự học và tiết vào lớp đầu tiên cô chủ nhiệm lớp cũng không có ý định dừng lại. Sau khi vào tiết học mười lăm phút cuối cùng chủ nhiệm lớp cũng phát tiết đủ, sau đó cô ấy mới bảo các bạn trong lớp cùng nhau mở sách giáo khoa ra.
Chậm trễ mười lăm phút như vậy nên nội dung soạn bài ban đầu của chủ nhiệm lớp đương nhiên không thể giảng dạy xong. Lúc sau tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, chủ nhiệm lớp vẫn tiếp tục giảng bài còn nói với tụi học sinh: “Không được rời khỏi lớp, cô còn muốn giảng nốt những phần còn lại. Bởi vì các em kỷ luật kém chậm trễ thời gian giảng bài nên cô chỉ có thể dùng thời gian nghỉ giữa giờ của các em để học bù thôi.”
Các bạn trong lớp đương nhiên không vui, Thư Nghi nghe thấy ai đó ngồi ở phía sau nhỏ giọng thì thầm: “Rõ ràng là chủ nhiệm lớp mắng chúng ta nên mới làm chậm trễ thời gian sao bây giờ lại thành chúng ta làm chậm trễ thời gian chứ…”
Thế nhưng nếu như chủ nhiệm lớp muốn dạy quá giờ thì bọn học sinh cũng không thể làm gì khác được. Mãi cho đến khi tiếng chuông tiết học thứ hai vang lên thì chủ nhiệm lớp mới vội vã nói xong nội dung trong kế hoạch, bởi vậy mười phút nghỉ giữa giờ lại thành chẳng còn một phút nào.
Chủ nhiệm lớp đi ra khỏi phòng học thì giáo viên toán học cũng đi vào lớp, hai giáo viên nối tiếp cùng nhau khiến giáo viên toán có chút khó hiểu tình hình thế nào nên mới hỏi học sinh: “Các em không nghỉ giữa giờ sao?”
“Không ạ, bọn em bị chủ nhiệm lớp mắng.”
“Chủ nhiệm lớp dạy quá giờ…”
“Một phút cũng không được nghỉ ạ.”
Giáo viên toán học nghe thấy một đám học sinh mồm năm miệng mười trả lời cũng hiểu đại khái được tình hình nhưng cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì mà mở giáo án ra nói: “Chúng ta bắt đầu tiết học nào! Mặc dù lớp học mới chưa kết thúc nên cô/ thầy không thể bắt đầu ôn tập cho các em được, nhưng hai mươi ngày sau là đã phải thi cuối kỳ rồi các em phải tự mình ôn tập sau mỗi giờ học nhé!”
Trong lớp nhanh chóng vang lên những tiếng kêu nhỏ.
Một tiết học này cũng không quá yên bình bởi vì giờ nghỉ giữa giờ bị chủ nhiệm lớp chiếm cứ cho nên trong lớp không ngừng có các học sinh giơ tay lên xin đi vệ sinh. Sau khi giáo viên toán học bị làm gián đoạn đến lần thứ ba, cô/ thầy cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài nói: “Cô/ thầy cho các em thời gian ba phút nếu như ai muốn đi nhà vệ sinh thì hiện tại đều nhanh chóng đi ngay đi, ba phút sau cô/ thầy lại tiếp tục tiết học, đến lúc đó không ai được đi vệ sinh nữa!”
Giọng nói của giáo viên toán học vừa rơi xuống thì một phần tư các bạn học sinh trong lớp đều đứng lên đi về phía nhà vệ sinh. Vốn dĩ Thư Nghi cũng không muốn đi nhưng bạn ngồi cùng bàn cô là Lý Tư Nghiên lại túm lấy quần áo cô làm cô cũng phải đứng lên đi theo.
Học sinh tiểu học đi nhà vệ sinh nhất định phải có người đi cùng…
Thư Nghi không nhớ rõ khi còn nhỏ mình có phải cũng sẽ như vậy hay không nhưng cô đoán chắc là cũng có…
Vì thế Thư Nghi cùng đi đến nhà vệ sinh với Lý Tư Nghiên sau đó đứng ở bên ngoài để chờ cô bé.
Thư Nghi đặc biệt không thể thích ứng được với nhà vệ sinh ở trường học bởi vì nhà vệ sinh ở trường tiểu học không có cửa! Chỉ có ô ngăn cách! Không có cửa!