Edit: Jinly
Chương 8: Nam thần dịu dàng x "Cô gái mù" phúc hắc (8)
Có lẽ là ảo giác của hắn......
Chính bác sĩ của gia đình họ Tư đã kiểm tra cho cô ấy, cô ấy đúng là bị mù, tuy nhiên, xét về tình trạng của cô ấy lúc đó lại trùng hợp vào thời điểm không có giác mạc phù hợp, nên cô ấy không thể phẫu thuật ngay lập tức.
Cô không cần phải nói dối hắn, bởi vì cô căn bản không biết hắn đã ngầm làm những việc gì, hiện tại cô còn xem hắn là Tư Cận Chi......
Tư Cận Trạch nghĩ như vậy, nghe tiếng nước truyền từ phòng tắm, le lưỡi liếʍ ...
Trong phòng tắm, Nhiễm Mộ Tầm xối nước, trong đầu chợt vang lên giọng nói của Tiểu Phong Tử:
"Ký chủ, Tư Cận Trạch ở bên ngoài nghe cô đi toilet...... hắn thật biếи ŧɦái!"
"......"
Nhiễm Mộ Tầm thầm rủa trong lòng.
"Hệ thống, về sau loại chuyện như thế này ngươi không cần nói với tôi đâu!!"
Cô nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Nhắc nhở ký chủ về hành vi của đối tượng công lược là trách nhiệm của một hệ thống."
Nếu giọng nói của nó không phấn khích như vậy, có lẽ cô sẽ tin rằng nó chỉ muốn nhắc nhở cô......
Tiểu Phong Tử xác thực nghiêm túc, "Hơn nữa ký chủ, tôi đã đặc biệt nhắc nhở cô sau khi xong việc."
"...... Vậy thì thật cảm ơn ngươi nhiều!!"
Nhiễm Mộ Tầm hít một hơi thật sâu, sửa lại quần.
Vốn dĩ chuẩn bị muốn đi ra ngoài ngay lập tức, nhưng đột nhiên nghe thấy trong phòng tắm có gì đó theo dõi, động tác của cô đột nhiên trở nên khó khăn, vừa đi vừa thận trọng bám chặt vào tường, đi đến cánh cửa mất hai phút, nắm lấy then cửa mở ra, nhìn thấy Tư Cận Trạch tựa bên cạnh......
Lại một lần nữa được ôm xuống dưới nhà ăn, Nhiễm Mộ Tầm đã chết lặng.
Chỉ cần ánh mắt của cô không tốt lên, thì tên biếи ŧɦái này chắc sẽ không để cô tự mình bước đi.
Dì Lưu bưng lên món cuối cùng, nhìn ông chủ của mình, thân thể đột nhiên cứng đờ, không dám nói thêm lời nào, nhanh chóng trốn vào phòng bếp.
Tư Cận Trạch đã đe dọa và dụ dỗ bà vào đêm qua.
Chỉ cần bà và người thân muốn giữ lại công việc, thậm chí là...... an toàn, thì bà không thể để Nhiễm tiểu thư biết......
Gì Lưu nghĩ đến đứa cháu trai mới sinh ra được một tháng liền cương ngạnh hạ quyết tâm, không hề nghĩ nhiều.
"Nhiễm Nhiễm, mở miệng."
Giọng nói dịu dàng của Tư Cận Trạch vang lên bên tai cô.
Ran Mu nuốt nước bọt, theo như thường lệ từ chối, "Em có thể tự ăn..."
Cô đưa tay ra muốn lấy bát đũa, lại nghĩ đến chính mình bị "mù" không lấy được chính xác nên đành phải lại giả vờ sờ soạng lung tung, sau đó, Tư Cận Trạch nắm lấy tay cô, giọng nói bất lực và sủng nịnh vang lên, "Nhiễm Nhiễm, đừng bướng bỉnh...... Hiện tại em có thể tự mình ăn ở sao? Ngoan, sau khi ăn xong tôi còn phải đi làm."
“Đi làm?” Cô sửng sốt một chút. “Cận Chi, không phải anh mới chỉ cuối cấp ba hay sao?
Nụ cười trên mặt Tư Cận Chi biến mất ngay lập tức.
Hắn thiếu chút nữa đã quên mất, bây giờ cô ấy xem mình là Tư Cận Chi......
Ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng vẫn hạ thấp âm lượng, nói: "Mấy ngày nay anh tôi đi công tác, tôi đến công ty thay anh ấy, cho nên......"
Hắn lại đưa thìa tới bên miệng cô, "Nhiễm Nhiễm, nếu em lại không ăn, tôi sẽ đến muộn."
Nếu cô không biết ánh mắt của hắn lúc này đáng sợ như thế nào, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng hắn thật sự dịu dàng......
Tuy nhiên, hắn nói rất đúng, chỉ cần ăn xong sớm một chút và tiễn hắn đi, cô mới có thể tạm thời tự do làm việc riêng của mình.
Vì vậy, chẳng sợ cảm giác như đang nhai sáp, Nhiễm Mộ Tầm vẫn cố nén để Tư Cận Trạch đút xong một bát cơm.
"Nhiễm Nhiễm, chỉ ăn một bát mà đã no rồi sao? Em có muốn ăn thêm một chút nữa không?"
“Không cần, em ăn no rồi, Cận Chi, anh mau đi làm đi!” Cô vội vàng từ chối.
Đùa sao, cô đã tiêu hóa không được rồi, nếu còn đút nữa chỉ sợ cô sẽ nôn ra mất.