Mau Xuyên Hắc Hóa: Nam Thần Bệnh Kiều

Chương 7: Nam thần dịu dàng x "Cô gái mù" phúc hắc (7)

Edit: Jinly

Chương 7: Nam thần dịu dàng x "Cô gái mù" phúc hắc (7)

"Thật sự muốn khảm em vào trong cơ thể tôi...... để máu thịt của em hòa quyện với tôi, như vậy, em không bao giờ có thể thoát ra được...... Nhiễm Nhiễm, em là của tôi, ai cũng không thể cướp đoạt em khỏi tôi, kể cả chính em ! "

Như biết cô đã tỉnh, hắn dựa vào bên tai cô nói từng câu từng chữ một, ngậm lấy vành tai của cô, nhẹ nhàng và biến thái mà liếʍ và hôn......

Nhiễm Mộ Tầm kinh hãi nổi một tầng da gà, cô cảm thấy nếu lúc này bị hắn phát hiện cô tỉnh lại, nói không chừng hắn sẽ không giả heo ăn thịt hổ nữa, mà sẽ trực tiếp lột da cừu ra và đem cô ăn vào bụng......

Cô nằm trong sự lo lắng bất an, có vẻ mệt mỏi ngủ thϊếp đi giữa chừng, nhưng không ngủ được một lúc lại tỉnh dậy ngay lập tức......

Cứ như vậy, nửa mơ nửa tỉnh mà bị tra tấn cả đêm, cho đến khi trời tờ mờ sáng, Nhiễm Mộ Tầm cuối cùng cũng thả lỏng mà ngủ......

Ngay khi vừa thư giãn, cô liền cảm thấy cơ thể mình khác thường......

Có lẽ tối hôm qua, trước khi đi ngủ cô đã uống quá nhiều nước, lúc trước do hồi hộp lâu quá không cảm nhận được, giờ thư giãn thì cô lại gấp không thể chịu nổi nữa.

Nghẹn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, vì sợ mình thật sự sẽ ra quần, Nhiễm Mộ Tầm cắn răng, giả vờ lăn lộn, mở mắt ra.

Khi cô chuyển động, Tư Cận Trạch nằm bên cạnh cô thức dậy theo ngay lập tức.

Vòng tay ôm eo trở nên cứng hơn, giọng Tư Cận Trạch khàn khàn vì buồn ngủ:

"Đi đâu?"

Nhiễm Mộ Tầm cứng ngắc nói: "Đi...... đi toilet."

Trong một giây tiếp theo, cô trực tiếp bị hắn ôm lên!

"A……"

Cô thốt lên, "Không, không cần, em có thể tự đi được......"

“Không phải rất vội sao?” Giọng nói hắn vang lên bên tai.

Nói chuyện thì nói, tại sao lại dựa gần như vậy?

Trong lòng Nhiễm Mộ Tầm tức đến muốn hộc máu.

Quên đi, dù sao thì hắn cũng đã ôm cô nhiều lần như vậy......

Nhiễm Mộ Tầm cảm thấy điểm giới hạn của côcàng ngày càng bị Tư Cận Trạch hạ thấp......

Nhưng chẳng bao lâu, cô có chút suy sụp.

Ôm thì ôm đi, dù sao ở dưới mi mắt hắn, nếu cô muốn giả mù đi vào phòng tắm, không biết đi bao lâu, hắn ôm cô thì tốc độ nhanh hơn. Tuy nhiên, sau khi hắn bế cô vào nhà vệ sinh, bước tiếp theo chính là hắn muốn cởϊ qυầи của cô!

Cũng may Nhiễm Mộ Tầm phản ứng mau, nhanh chóng cầm tay hắn lại, "Không cần, em, em có thể tự mình làm!"

Toàn bộ khuôn mặt cô đều nghẹn đến mức đỏ bừng, không phải vì xấu hổ mà là vì khó chịu.

Tên biếи ŧɦái này......

Cô chỉ đi vệ sinh thôi mà, hắn thật sự nghĩ muốn cởϊ qυầи cho cô......

Chết tiệt, nếu là trong thế giới của cô......

Tại thời điểm này, hắn sẽ bị hất tung bởi cú headshot của cô và đè đầu hắn đi vào bồn vệ sinh!

Cố tình ở trong thế giới này, vì để không kích thích người bệnh kiều biến thái, cô chỉ có thể tiếp tục giả vờ yếu đuối nhu nhược.

Tư Cận Trạch nheo mắt, liếc nhìn bàn tay đang bị nắm chặt của mình......

Động tác vừa nãy của cô ấy......

Có nhanh quá không?

Hắn trầm ngâm suy tư nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô một lúc.

Nhiễm Mộ Tầm bị hắn nhìn đến nỗi da đầu tê dại, chẳng lẽ...... Hắn đã phát hiện ra sao?

Cô đã rất cố gắng để giả vờ như đôi mắt của mình đang đờ đẫn, thậm chí tròng mắt của cô chỉ cố nhìn chằm chằm vào một chỗ có vẻ khá thờ ơ, hẳn là hắn...... sẽ không nhận thấy được, phải không?

May mắn thay, hắn chỉ hoài nghi mà thôi.

Một giây tiếp theo, hắn rút tay về, nói: "Được, em tự mình tới...... Đừng cưỡng ép, em có yêu cầu gì...... Cứ gọi tôi, tôi ở ngay ngoài cửa."

Ngay bên ngoài cửa......

Khóe miệng Nhiễm Mộ Tầm bắt đầu co giật.

Cô cố nén, cố gắng bật ra một nụ cười, "Em hiểu rồi...... anh đi ra ngoài!"

Thấy cô đỏ mặt, thẹn thùng, lúc này Tư Cận Trạch mới đi ra ngoài.