Nước trong bồn tắm đã ngả sang màu đỏ nhạt vì nhuốm máu, cũng chỉ có cô mới không để ý đến màu sắc này, đây có thể xem là chuyện tốt nhỉ.
Cô rất gầy, nhưng toàn bộ cơ thể lại có lồi có lõm. Có một sức lực khó tả mà những người phụ nữ khác của anh không thể nào sánh được.
Nhớ lại phản ứng của cô trước sự đυ.ng chạm của anh, anh vẫn luôn không thể hiểu được, tại sao một người phụ nữ đã sinh con lại sợ đàn ông chạm vào như vậy chứ?
Đưa tay nhẹ nhàng lướt trong làn nước, dẫn đến tiếng nước chảy tí tách, nhưng cô vẫn ngủ rất say.
Màu đỏ nhạt dưới nước cùng với khu rừng rậm u tối kia làm anh nuốt một ngụm nước bọt. Ngay sau đó vội vàng dời tầm mắt đi, có lẽ là sợ hãi chăng, sợ anh thật sự muốn cô, sau đó việc đầu tiên khi cô tỉnh lại nhất định là tự sát.
Anh không thiếu phụ nữ đến mức không phải cô thì không thể, cho nên không cần lấy mạng để đổi lấy một lần vui vẻ.
Đưa tay ra, Long Thiếu Ly ôm thân thể mềm mại của Lạc Hiểu Nhã trong nước lên, sau đó thuận tay lấy khăn tắm sạch sẽ bọc người cô lại. Đây là loại khăn tắm có khả năng hút nước tốt nhất, anh tin tưởng thân thể của cô sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Khi anh đặt cô lên giường, cô vẫn đang ngủ, khóe môi còn nở một nụ cười, như thể cô đang mơ thấy một điều gì đó đẹp đẽ vậy.
Nhìn cô như vậy, anh lại thấy mình một lần nữa bại trận trước cô.
Cuối cùng anh lại bị đánh bại hết lần này đến lần khác bởi một cô gái mù.
Tự cười giễu một tiếng, Long Thiếu Ly tiện tay lấy chăn bông đắp trên người cô, nhưng ngay khi tay anh vô tình chạm vào má cô, nhiệt độ nóng rực trên gương mặt cô khiến anh phải giật mình.
Dường như có điều gì đó không ổn.
Nhưng ngay sau đó, anh lại nghĩ đến lúc anh bế cô ra khỏi bồn tắm, cơ thể cô cũng nóng rực, lúc đó anh cho rằng do nước nóng, nhưng bây giờ không có nước nóng, cơ thể cô vẫn nóng như cũ.
Ngón tay anh cẩn thận chạm vào trán Lạc Hiểu Nhã, nóng như vậy. Cô sốt rồi, anh vô cùng chắc chắn.
Xem ra nước lạnh kia thực sự đã gây họa, Long Thiếu Ly nhanh chóng lấy một túi đá trong tủ lạnh, dùng khăn tắm đắp lên trán Lạc Hiểu Nhã. Sau đó từ trong hộp y tế lấy kim tiêm cùng ra. Thừa lúc cô đang ngủ, anh thuần thục tiêm vào cánh tay cô, cô bất an cử động, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục ngủ.
Trong lòng cực kỳ áy náy, Long Thiếu Ly nửa bước cũng không rời mà chăm sóc Lạc Hiểu Nhã.
Hơi mệt một chút, còn có hơi cồn sót lại trong cơ thể, làm cho Long Thiếu Ly bất giác ngủ say trên giường Lạc Hiểu Nhã…
Lạc Hiểu Nhã tỉnh dậy dưới ánh nắng ban mai ấm áp, theo thói quen vươn người, nhưng ngay sau đó lại sợ hãi kêu lên: “A…” Tay của cô dường như chạm vào một khuôn mặt, vừa mát vừa trơn, nhưng lại có góc cạnh rõ ràng, giống như khuôn mặt của một người đàn ông.
Giờ phút này tất cả ý thức đã hoàn toàn trở lại, hình ảnh tối hôm qua hiện lên trong đầu, cô bèn hỏi: “Long… Long Thiếu Ly, có phải là anh không?”
Khuôn mặt đó chắc chắn không phải của Tiểu Kỳ, cô không phải ở nhà.
Tay cô vô thức sờ soạng cơ thể mình dưới lớp chăn bông, vẫn còn tốt, trên người cô được quấn một chiếc khăn tắm. Điều này khiến cô ít nhiều cảm thấy yên lòng.
Long Thiếu Ly dụi mắt, anh đang ngủ say bỗng nhiên bị giọng nói của Lạc Hiểu Nhã làm cho tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt của cô rất tốt, xem ra thuốc anh tiêm tối hôm cho cô đã phát huy tác dụng. Anh hỏi: "Em bị sốt, cho nên tôi đành phải để em ngủ ở đây cả đêm”. Anh thẳng thắn nói với cô, đôi mắt chằm chằm nhìn vào động tác nhỏ của cô dưới chăn bông, sau đó không nhịn được cười, nói: “Yên tâm, tôi không bụng đói vơ quàng đến nỗi một người phụ nữ phát sốt cũng không tha đâu.”
Sắc mặt Lạc Hiểu Nhã đột nhiên đỏ lên, môi cô ngập ngừng, hồi lâu sau mới nói: “Anh Long… Anh Long, anh không còn muốn tự sát nữa chứ?”
Long Thiếu Ly yên lặng nhìn cô gái trước mắt, cô thật sự rất lương thiện, đến bây giờ vẫn còn tin rằng anh muốn tự sát.
Ngừng một chút, anh nhẹ giọng nói: “Tôi không biết, ông nội bảo tôi kết hôn với Thượng Quan Hồng, nhưng tôi, không thích cô ấy.”
“Vậy thì nói với ông nội của anh suy nghĩ của mình.”
“Vô dụng thôi, ông ấy rất độc tài.”
Lạc Hiểu Nhã nhíu mày, đáp: “Vậy thì tôi không giúp được gì cho anh rồi, tôi phải đi thôi.” Anh đã tỉnh táo rồi, cô cũng không thể trông chừng anh cả đời này. Bây giờ đã đến lúc cô phải rời đi rồi, nhưng khi vừa cô chuẩn bị đứng dậy, khăn tắm theo chăn bông trên người chợt tuột xuống làm cô luống cuống tay chân. Vừa kéo lên vừa vội vàng nằm lại trên giường, cô nói: “Long Thiếu Ly, phiền anh cho tôi mượn một bộ quần áo với.”
Long Thiếu Ly chỉ tập trung vào câu trước đó, trực tiếp bỏ qua câu sau, anh nói: “Hiểu Nhã, hiện tại ngoại trừ em ra không có ai có thể giúp tôi cả.”
“Tôi?” Lạc Hiểu Nhã nằm trên gối chỉ vào mũi mình, hỏi: “Muốn tôi giúp anh thế nào?”
Sau tất cả, rốt cuộc cuối cùng cũng đến chủ đề chính, Long Thiếu Ly bắt đầu cao hứng nói: “Hiểu Nhã, chỉ cần cho tôi mượn em và con trai mình vài ngày, ông nội tôi sẽ không ép tôi kết hôn nữa, vậy thì tôi cũng sẽ không cần tự sát nữa.”
“Chuyện này liên quan gì đến Tiểu Kỳ?” Lạc Hiểu Nhã mơ màng, cô vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân nào cả.
“Ông nội muốn tôi nối dõi tông đường nhà họ Long nên mới ép tôi kết hôn, nhưng nếu tôi có một đứa con trai, em nói xem, có phải tôi không cần phải kết hôn nữa rồi không”. Từng câu từng chữ một nói xong, Long Thiếu Ly đang quan sát phản ứng của Lạc Hiểu Nhã.
Lạc Hiểu Nhã nhớ Tiểu Kỳ từng nói Long Thiếu Ly trông rất giống mình, cô bèn hỏi: “Cho nên, anh cứ quấy rầy tôi, muốn tôi cùng con trai ký kế ước gì đó, hóa ra chính vì để không kết hôn, đúng không?”
Long Thiếu Ly búng tay nói: “Thông minh.”
“Như vậy thật sự có thể giúp anh sao?” Lạc Hiểu Nhã có chút hoài nghi, chuyện này cũng quá hoang đường rồi.
“Đương nhiên có thể giúp được tôi, em chỉ cần giúp tôi không kết hôn thôi. Tôi đã mời chuyên gia vài ngày nữa tới thành phố s đón em ra nước ngoài chữa mắt rồi.” Long Thiếu Ly kích động ngồi trước mặt Lạc Hiểu Nhã, đề nghị: “Nếu như em đồng ý, em có thể cứu được mạng của tôi.” Vô cùng nghiêm túc nói, ánh mắt không hề rời khỏi gương mặt Lạc Hiểu Nhã. Anh đang quan sát khẩu hình của cô, chờ cô nhẹ giọng nói với anh: “Được.”
“Nhưng nếu ông nội của anh không tin thì sao?” Lạc Hiểu Nhã hỏi ngược lại, cảm thấy chuyện này không thể dễ dàng lừa gạt để qua cửa ải của ông nội anh như vậy.
“Cái này đơn giản, tôi chỉ cần rút máu của Tiểu Kỳ cùng tôi đi xét nghiệm ADN, sau đó tôi sẽ làm giả giấy báo xét nghiệm ADN rồi gửi cho ông nội, ông ấy nhất định sẽ tin.” Ngạo mạn nghĩ đến biện pháp của mình, như vậy, anh vừa có thể thoát khỏi hôn ước này, vừa có thể thắng cược Bùi Thiệu Hằng, kiếm được không ít đâu.
Anh nheo mắt cười, hóa ra cuộc sống lại thoải mái như vậy.
Lông mi khẽ chớp, Lạc Hiểu Nhã ngửi được mùi cơ thể Long Thiếu Ly trong không khí. Nghĩ đến đêm qua anh không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của mình, có lẽ, anh thật sự chỉ muốn đào hôn mà thôi. Vào lúc này, cô động lòng hỏi: “Long Thiếu Ly, anh thật sự có thể chữa khỏi mắt cho tôi sao?”
"Ừ, cô tin tưởng tôi, tôi quen biết rất nhiều người trong giới y học. Nếu như không phải do ông nội tôi phản đối, bây giờ chắc hẳn tôi đã một bác sĩ tương đối giỏi rồi. Em xem, cơn sốt của em đêm qua hạ bớt nhờ tôi đã tiêm cho em một mũi thuốc. Em sờ cánh tay của mình đi, lỗ kim bây giờ vẫn còn đấy. "
Trái tim không ngừng mong đợi, cô rất muốn nhìn thấy thế giới này, cô muốn nhìn thấy Tiểu Kỳ, muốn nhìn thấy Phong, muốn nhìn thấy tất cả những người đã từng giúp đỡ cô. Khẽ cắn răng, lần này cô nhanh chóng đưa ra quyết định, một là có thể giúp Long Thiếu Ly thoát khỏi cuộc hôn nhân mà anh không thích, hai là có thể chữa khỏi mắt cho chính mình. Hai bên vẹn cả đôi đường như thế này cô cần gì phải từ chối chứ, liền đáp: “Được, nhưng mà…” Ngừng lại một chút, cô đang suy nghĩ làm thế nào mới hợp tình hợp lý.
“Nhưng cái gì?” Trái tim vừa mới thả lỏng vui sướиɠ của anh bỗng chốc bị chữ ‘nhưng’ của Lạc Hiểu Nhã treo lên tận cổ họng, còn treo thật cao nữa, như thể có thể làm anh rơi xuống bất cứ lúc nào, tan xương nát thịt.
“Tuy nhiên, tôi không muốn tiêu tiền của anh, tiền chữa mắt tôi sẽ trả lại cho anh từng xu một.” Cô trầm giọng nói, giọng điệu không cho phép anh cự tuyệt.
Trải qua nhiều lần đối kháng như vậy, không ai có thể hiểu rõ Lạc Hiểu Nhã hơn Long Thiếu Ly. Anh biết cô là một người phụ nữ rất tự lập, cũng biết tính tình bướng bỉnh của cô.
Nhưng làm gì có người phụ nữ nào đã tiêu tiền của anh lại còn trả lại nữa chứ?
Lạc Hiểu Nhã sẽ là người đầu tiên, nhưng dù sao anh cũng không có biện pháp nào với cô cả. Sau một hồi suy nghĩ, anh đành đáp lại: “Được, đồng ý, tôi sẽ lập một bản hợp đồng sớm nhất có thể và gửi cho em. Đến lúc đó, em chỉ cần xác nhận lại rồi ký tên là được.” Vừa nói, trong lòng vừa mừng thầm, hiện tại anh rất muốn cùng Bùi Thiệu Hằng đi uống một ly để ăn mừng.
“Vậy … bây giờ anh có thể ra ngoài được không?” Cô nên rời giường thôi, còn nằm ở trên giường của Long Thiếu Ly như thế này có chút kỳ lạ.
“À… được, được, tôi đi ra ngoài ngay bây giờ.” Tương lai còn dài, chỉ cần cô ký vào bản hợp đồng đó thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Thật ra bản hợp đồng đó anh đã sai người làm rất lâu rồi, hiện tại đang ở trong ngăn kéo phòng làm việc của anh. Nếu như không phải sợ rằng tốc độ của anh quá nhanh khiến cô sinh ra nghi ngờ thì lúc này chắc anh đã lập tức lấy ra ký tên cho cô rồi.
Bước chân của anh trên thảm lặng yên không một tiếng động, nhưng Lạc Hiểu Nhã có thể cảm giác được một cách thần kỳ. Cô nói: “Long Thiếu Ly, chờ đã.” Nhớ tới thân thể không một mảnh vải che thân, cô lại nghĩ không thể để Long Thiếu Ly rời đi như vậy được.
“Cứ gọi tôi là Thiếu Ly, bạn bè đều gọi tôi là Thiếu Ly cả, còn có chuyện gì sao?” Cẩn thận nhìn gương mặt bên ngoài chăn bông, lúc này anh thật sư sợ cô sẽ đổi ý.
Lạc Hiểu Nhã nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói: “Thiếu Lý, anh có thể cho tôi mượn một bộ quần áo được không?”
Long Thiếu Ly quay đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, không biết rằng để nói ra câu này cô đã hạ bao nhiêu quyết tâm mữa.
Nhẹ nhàng cười, anh đáp: “Mặc đồ của tôi có được không?”
Lạc Hiểu Nhã lắc đầu, mặc đồ của anh, nhất định sẽ rất kỳ lạ.
“Là một chiếc áo sơ mi mới, nếu em không muốn thì tôi sẽ nhờ người trong tiệm đưa đến vậy. Nhưng mà chắc phải đợi thêm một hoặc hai giờ nữa.” Nhớ lại chiếc váy trắng mỏng manh bị anh xé rách đêm qua, cùng hành động liều mạng của Lạc Hiểu Nhã, trong mắt Long Thiếu Ly lóe lên một chút tán thưởng. Cô thực sự là một cô gái khác biệt trong tất cả những người phụ nữ anh đã gặp, nhưng chính sự khác biệt ấy đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự hứng thú của anh dành cho cô.