“Bạn bè của tôi đều gọi tôi là Thiếu Ly, từ trước đến nay họ cũng không bao giờ gọi tôi là anh Long cả.” Anh đang kháng nghị, trong phòng tắm của anh cô lại gọi anh là anh Long, điều đó làm anh nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
“Được, vậy tôi cũng sẽ gọi anh là Thiếu Ly… Thiếu Ly, đưa cho tôi đi.” Lạc Hiểu Nhã vươn bàn tay trắng nõn của mình ra xin anh, nếu không, khi cô rời khỏi, nói không chừng anh sẽ lập tức tự sát bằng chiếc dao cạo râu đó.
“Không, tôi muốn đi tắm, tôi lạnh quá.” Long Thiếu Ly vừa nói vừa vặn mở vòi nước nóng ra, tiếng nước chảy róc rách vang lên, hơi nóng ngập tràn khắp phòng tắm, Long Thiếu Ly bắt đầu cởϊ qυầи áo.
“Anh, anh đang làm gì vậy?” Âm thanh sột soạt như tiếng cởϊ qυầи áo khiến Lạc Hiểu Nhã hoảng sợ.
“Tắm.” Đột nhiên Long Thiếu Ly đành lòng lừa gạt cô nữa, nói dối cô lâu như vậy, nhưng gương mặt của cô vẫn thuần khiết như thế, thuần khiết đến nỗi làm anh bắt đầu cảm thấy tội lỗi.
“Vậy tôi, tôi đi ra ngoài.” Giọng cô lắp bắp, như thể đã nhìn thấy một người đàn ông đang khỏa thân vậy. Nhưng chỉ mới lùi lại một bước, cô liền nhớ lại chiếc dao cạo râu khiến cô không thể yên tâm đó, cô nói: “Thiếu Ly, đưa dao cạo cho tôi.”
Chưa từng thấy người nào cố chấp đến thế, nhưng lại làm cho trái tim Long Thiếu Ly như nghẹn lại. Hóa ra trên đời này không phải không có người quan tâm đến anh, lúc này Lạc Hiểu Nhã chính là đang quan tâm anh.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đặt chiếc dao cạo râu đó vào tay Lạc Hiểu Nhã, anh muốn nhìn phản ứng của cô một chút, xem cô có thực sự quan tâm đến sống chết của anh không?
Lạc Hiểu Nhã lập tức nắm chặt dao cạo râu trong tay, sau đó vội vàng đi ra khỏi phòng tắm.
Đóng cửa phòng tắm lại, thân thể nhỏ gầy của cô co ro trong góc ngoài cửa, cô lạnh quá.
Cô muốn thay quần áo khác, nhưng nơi này lại xa lạ, đây là phòng của Long Thiếu Ly, ở đây không có quần áo cho cô.
Hai tay vòng lại ôm cơ thể, cô chỉ muốn tăng nhiệt độ lên một chút. Nhưng căn phòng này quanh năm vẫn luôn giữ ở mức nhiệt 22℃, đó là nhiệt độ điều hòa quen thuộc của Long Thiếu Ly.
“Hắc xì… hắc xì…” Cô không ngừng nhảy mũi, cô nghĩ chắc cô sắp bị cảm rồi. Cho đến bây giờ cô cũng chưa từng tắm nước lạnh, kể cả trong những ngày hè cũng vậy.
Tiếng nhảy mũi kia càng làm cho cô khó chịu hơn, thêm vào đó lòng bàn chân cô bắt đầu truyền đến cảm giác đau nhói. Hóa ra chân cô đã sớm bị thương, chỉ là lúc nãy cô còn có thể nhịn đau, nhưng bây giờ, sự ẩm ướt khiến cảm giác đau ngày một nặng hơn.
Thật là đau, thật là đau…
Cô muốn rời khỏi đây, muốn trở lại phòng khám, trở lại bên cạnh Phong, nhưng lúc này quần áo ướt đẫm khiến cô không dám làm gì cả.
Mái tóc ướt đẫm nhỏ từng giọt rơi xuống, âm thanh tí tách yếu ớt chìm vào trong tấm thảm. Nếu như đổi thành người khác chắc chắn sẽ không thể nghe thấy, nhưng tai của cô rất thính, cô có thể nghe rất rõ ràng, đếm từng giọt từng giọt…
Cô chịu đau đợi Long Thiếu Ly đi ra, lúc này chắc chắn anh đã tỉnh táo rồi, cô sẽ mượn một bộ quần áo của anh rồi rời đi.
Long Thiếu Ly đang tắm, lúc tưởng tượng đến cảm giác nước ấm kia cũng rơi trên người mình, Lạc Hiểu Nhã cũng rất muốn được tắm nước nóng.
“Hắt xì”. Một tiếng nhảy mũi vang lên, cuối cùng cửa phòng tắm cũng được mở ra. Long Thiếu Ly đứng trước phòng tắm nhìn Lạc Hiểu Nhã đang cuộn tròn như một chú mèo con trước cửa, chiếc váy trắng thủ công trên người cô đã bị nhàu nát không còn hình dáng nữa.
“Có lạnh không?”
“A …” Lạc Hiểu Nhã mờ mịt ngẩng đầu lên, hỏi: “Cái gì?”
“Em có lạnh không?”
“Không… lạnh…” Vừa cắn chặt răng vừa đáp lời anh, bây giờ cô chỉ muốn xác định anh đã tỉnh táo chưa thôi.
Ánh mắt Long Thiếu Ly tiếp tục đảo trên người Lạc Hiểu Nhã. Bất chợt, anh nhìn thấy một vũng nước dưới lòng bàn chân cô, nước làm ướt váy cô lại có màu đỏ.
Một bước dài lao đến, hỏi: “Em sao vậy?”
“Không… không có gì, Thiếu Ly, anh tỉnh rượu rồi đúng không?”
“Em đừng quan tâm nữa, nói cho anh biết em bị sao vậy?” Không nói một lời, anh ôm ngang người cô lên. Cơ thể ướŧ áŧ của cô run rẩy bất giác dựa vào người anh.
Thật ấm áp, ấm áp đến mức làm Lạc Hiểu Nhã vô thức co rúc vào lòng Long Thiếu Ly.
Long Thiếu Ly vội vàng bước đến trước giường. Khi anh đặt Lạc Hiểu Nhã xuống giường, nhìn thấy vết thương dưới chân cô, lòng anh không khỏi nhíu lại. Người phụ nữ này, rõ ràng bị thương như vậy lại không nói gì cả.
“Tại sao em không nói với tôi sớm hơn?” Giọng điệu mạnh mẽ như đang chất vấn, vết thương ở chân của cô khiến tim anh đau nhói.
“Anh… anh uống say.” Cô thì thầm nói, như bị sự dữ dội trong giọng nói của anh dọa sợ. Chưa từng có ai dùng giọng điệu như vậy để chất vấn cô cả, nghe như thể cô đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được vậy.
“Shit!” Anh đập tay vào đầu, đều do anh, lần này anh đã đùa giỡn quá lố rồi.
Đặt Lạc Hiểu Nhã xuống giường, Long Thiếu Ly nhanh chóng lấy hộp y tế tới, sau đó cầm một chiếc khăn tay sạch sẽ, cẩn thận lau đôi chân ẩm ướt của cô.
“Long… Thiếu Lý, để tôi tự làm.” Cô cố gắng muốn lấy chiếc khăn trên tay anh để tự lau cho mình.
“Đừng nhúc nhích.” Anh gầm nhẹ, vết rách trên chân cô rất sâu, lại không ngừng rỉ máu. Nếu như không phải chắc chắn rằng mình có thể xử lý tốt vết thương này, anh đã sớm đưa cô đến bệnh viện rồi.
Lau khô bàn chân kia của cô, thoa thuốc sau đó băng bó lại. Bên ngoài bọc thêm một túi ni lông, lúc này anh mới nghiêng người ôm cô lên, cả người cô vẫn luôn lạnh như băng vậy, khiến anh không ngừng trách bản thân mình.
“Hắc xì” Lạc Hiểu Nhã không kìm được mà lại nhảy mũi, lần nhảy mũi này làm cho gương mặt của Long Thiếu Ly dính đầy nước bọt. Anh còn chưa kịp lau đã bế Lạc Hiểu Nhã vào phòng tắm, vặn vòi nước bồn tắm ra, dùng tay xé chiếc váy trắng ướt nhẹp trên người cô ra.
“Thiếu… Thiếu Ly, anh muốn làm gì?” Lạc Hiểu Nhã lấy tay che cơ thể mình lại, cả người hoảng hốt.
“Tắm cho em.” Ngang ngược tuyên bố, chiếc váy trắng của Lạc Hiểu Nhã bị xé tung ra…
Cơ thể trắng như tuyết trong nháy mắt phản chiếu vào con ngươi trong mắt anh, chói mắt đến như vậy.
Cũng có thể chỉ vì cô là một người phụ nữ mù, một cô gái không thể nhìn thấy gì cả, cho nên mới khiến anh nổi lên lòng hiếu kỳ về cô.
Nghĩ đến giao hẹn giữa anh cùng Bùi Thiệu Hằng, khóe môi của Long Thiếu Ly hơi giật giật, đã quen ăn thịt cá lớn, cho nên giờ phút này cháo trắng lại hợp với khẩu vị của anh chăng.
Cúi đầu xuống, tay anh vô cùng tự nhiên đặt lên đầu vai của Lạc Hiểu Nhã. Những người phụ nữ của anh trước đây đều tìm cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ cơ thể anh trong bồn tắm, cuối cùng anh sẽ nóng lòng muốn có được họ ngay lập tức.
Nhưng ngay khi anh tự cho là đúng, thì trên mặt nước đột nhiên tràn ngập một màu đỏ, màu đỏ ấy khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
“Em… em muốn làm gì vậy?” Anh nhìn thấy chính con dao cạo râu của anh đã gây ra rắc rối này. Vào lúc này, đầu nhọn dao cạo vốn nằm trong lòng bàn tay đang được đặt lên cần cổ trắng như tuyết của Lạc Hiểu Nhã, nhưng tay của cô vẫn còn dùng sức…
Lưỡi dao đè xuống một chút, cô nói: “Anh đi ra ngoài.” Thân thể cùng giọng nói của cô run lên, khi Long Thiếu Ly vừa đặt tay lên vai cô, làm cô đột nhiên nhớ tới đêm sáu năm trước, thân thể bất chợt đau đớn như bị thiếu đốt, cô hận cơ thể mình vô lực không thể làm gì cả.
Long Thiếu Ly luống cuống, lần đầu tiên ở trước mặt một người phụ nữ anh lại hoảng sợ đến vậy, bàn tay ngoan ngoãn dời đi, anh nói: “Hiểu Nhã, đừng ầm ĩ, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ sợ vừa rồi em vừa dính nước lạnh dễ bị cảm nên mới muốn giúp em tắm thôi. Em buông tay ra đi, nếu như em không thích tôi giúp em, vậy thì bây giờ tôi sẽ đi ra ngoài ngay.” Anh vừa nói vừa lùi lại phía sau, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi dao cạo mà Lạc Hiểu Nhã đang đặt trên cổ cô.
Hối hận khôn tả, chiếc dao cạo này anh vốn định dùng để giả vờ tự sát, bây giờ lại trở thành vũ khí để Lạc Hiểu Nhã uy hϊếp anh lui ra khỏi phòng tắm.
Không sai, chính là từ “vũ khí” xuất hiện trong đầu anh lúc này.
Người phụ nữ này, luôn có cách làm cho anh phải ngạc nhiên, nhưng cũng làm anh càng lúc càng hiếu kỳ về cô.
Lời nói của anh khiến dao cạo trên tay Lạc Hiểu Nhã rốt cuộc cũng không còn đè lên cơ thể cô nữa, nhưng máu trên cổ cô lại chói mắt như vậy, khiến anh không khỏi cảm thấy xót xa.
Tối nay rốt cuộc anh đã làm cái gì vậy.
“Hiểu Nhã, để tôi băng bó cho em rồi sẽ ra ngoài, được không?” Ngay khi chuẩn bị ra khỏi cửa, anh không cam lòng nói.
Con dao cạo râu kia, anh muốn lấy nó xuống.
Nhưng anh biết dù Lạc Hiểu Nhã không thể nhìn thấy, nhưng mỗi cử động của anh đều không thể thoát khỏi cảm giác của cô, lỗ tai của cô đặc biệt nhạy bén.
Nhẹ nhàng lắc đầu, cổ họng có chút nghẹn ngào, cô khàn giọng nói: “Anh đi ra ngoài.”
Long Thiếu Ly chỉ có thể trơ mắt nhìn vệt máu trên cổ cô, sau đó lui ra ngoài.
“Đóng cửa.” Cô nghe thấy tiếng bước chân của anh, rồi một lần nữa ra lệnh ở sau lưng anh.
Ngay cả người bình thường cũng không có được tốc độ phản ứng của cô, cô thông minh hơn so với suy nghĩ của anh.
Long Thiếu Ly không dám đi vào nữa, bởi vì vệt máu vừa rồi đã nói cho anh biết Lạc Hiểu Nhã chuyện gì cũng có thể làm gì cả.
Lo lắng vô cùng, anh đi đi lại lại bên ngoài cửa, trong đầu không ngừng hiện lên vết thương đầy máu trên cổ cô.
Không được, anh phải tìm cách để cô thoát khỏi nỗi sợ hãi về anh.
Long Thiếu Ly mở tủ quần áo ra, trong đó đều là trang phục mới toanh của anh, nhưng lại không hề có một bộ quần áo nữ nào cả. Đây là lần đầu tiên anh mang phụ nữ về nhà.
Xem ra, anh không thể làm gì khác là cầm đồ ngủ của mình.
Tìm một bộ đồ ngủ bằng vải bông rồi quay lại phòng tắm, nhưng trong phòng tắm vô cùng im ắng, ngay cả tiếng nước chảy cũng không có.
“Hiểu Nhã, em sao vậy?” Lại hoảng sợ một lần nữa, Long Thiếu Ly không hề suy nghĩ đẩy mạnh cửa phòng tắm ra.
Trong khoảnh khắc đó, khung cảnh trước mắt giống như một bức tranh vẽ.
Lạc Hiểu Nhã lẳng lặng nằm trong bồn tắm ngủ say như một đứa trẻ.
Dao cạo đã làm cho Long Thiếu Ly kinh hãi đó vẫn còn nằm ở trong tay cô, nhưng cũng chỉ nằm đó mà thôi.
Long Thiếu Ly nghĩ đến việc có thể vừa rồi anh canh ở ngoài cửa quá lâu, cộng thêm thời gian tìm quần áo nữa, hoặc khả năng khác chính là nước trong bồn tắm quá ấm áp nên mới khiến Lạc Hiểu Nhã thoải mái ngủ thϊếp đi.
Anh nhẹ nhàng bước tới, trước tiên ánh mắt cẩn thận xem xét vết thương trên cổ cô, may mà chỉ là một vết thương nông. Mà vừa rồi có lẽ đã cắt vào mao mạch nên mới chảy máu như vậy.