Khương Tân Nhiễm đứng trước bồn rửa tay, mở nước tối đa, khom người cúi đầu, vỗ nước lên mặt vài phát, cuối cùng coi như ngăn được nước từ trong hốc mắt không ngừng trào ra.
Nàng đóng nước lại, ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ ướt sũng trong gương, tóc ướt dính lung tung lên trán, hai quầng thâm to xung quanh mắt, trông thật thảm hại.
Quá khó coi.
Khương Tân Nhiễm đối diện với bản thân trong gương, cười giễu cợt.
Tự oán tự trách cho ai xem? Không chừng Cố Nhược sớm đã quên nàng là ai.
Nàng hậu tri hậu giác nhận ra được, mình đối với Cố Nhược, có lẽ chẳng qua là liều thuốc vui vẻ cho thời học sinh khô khan nhàm chán, đổi thành ai cũng đều như vậy.
Khương Tân Nhiễm lắc lắc đầu, quăng suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, lấy hai tờ giấy từ hộp giấy treo trên tường bên tay phải, nhắm mắt đắp lên mặt, lau qua loa, để nước trên mặt khô.
Nàng nghe được tiếng mở cửa dày nặng phía sau lưng, sau đó nhẹ nhàng khép lại, nàng nghĩ rằng có người tiến vào, nhưng không nghe thấy tiếng chân.
Khương Tân Nhiễm vo giấy đã dùng qua, cổ tay nhẹ nhàng nhấc lên, viên giấy bay qua thành đường parabol hoàn hảo, ngay chính giữa trung tâm. Nàng hơi đắc ý, tâm tình vì vậy mà tốt hơn một chút, khóe mắt cong xuống, muốn hướng về phía gương chỉnh lại dung nhan, sau đó liền đi ra ngoài.
Lúc ánh mắt nhìn vào gương một lần nữa, nàng sửng sốt.
Trong gương, người phụ nữ tinh xảo lãnh đạm đứng phía sau Khương Tân Nhiễm.
Lông mày sắc bén, xương chân mày mảnh khảnh, lộ ra hốc mắt sâu, con ngươi giống như vực sâu nhuốm màu đen tối, bình tĩnh dưới ánh đèn, lại toát ra cảm giác áp bách, tựa như bão tố tùy thời sẽ đến.
Môi mỏng nhạt mím chặt, cằm thon gầy, cái bóng dưới cổ hiện ra vô cùng tinh tế thon dài.
Vài sợi tóc dài bị ánh đèn nhuộm lên một tầng màu ấm áp, lòa xòa mà vươn lên vai nàng.
Thì ra là Cố Nhược, lại gặp mặt nữa rồi.
Cố Nhược là một người phụ nữ mà khó có thể khiến người khác quên được dù chỉ là cái liếc mắt.
Gương mặt cao lãnh không biến sắc, nhìn vô cùng lạnh lùng. Giống như trên đời này chẳng có thứ gì khiến cô để tâm đến.
Cô khoác lên mình một bộ lễ phục chỉnh tề, đường may tỉ mỉ, áo vest cài nút theo quy củ, âu phục vừa vặn hoàn mỹ với đường cong của vòng eo, quần tây màu đen, ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp.
Tay trắng ngọc rũ xuống dưới chân, cổ tay khéo léo lộ ra một đoạn ống tay áo sơ mi màu trắng, nhìn xuống là ngón tay thon dài sạch sẽ, móng tay cắt tỉa gọn gàng, hơi cong tự nhiên, đầu ngón tay trong suốt.
Cố Nhược đứng sau lưng Khương Tân Nhiễm, xem ra ưu nhã đến từ trong xương.
Càng đặc biệt hơn khi so sánh với bộ dạng lộn xộn của Khương Tân Nhiễm hiện tại.
Khương Tân Nhiễm dường như thừ người ra, trong vô thức lỡ để răng cắn vào đầu lưỡi, đau nhói, mới hoàn hồn, vội vàng nhắm mắt lại, cúi đầu rửa tay, oán thầm, mấy năm không gặp, đúng là cô ấy đã thay đổi hoàn toàn dáng vẻ.
Quần áo đoan trang, nhân mô cẩu dạng*, khí thế hoang dã lúc học cao trung dường như kìm nén đến một giọt nước cũng không lọt.
*人模狗样: Mang ý nghĩa mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa, ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hoàn toàn mang phong thái của một người đoan chính.
Khương Tân Nhiễm không quên được năm đó Cố Nhược đánh người khác nằm trên đất không thể động. Ngay cả ngày đó cô mặc quần áo gì Khương Tân Nhiễm cũng nhớ.
Áo ba lỗ màu đen, áo khoác đồng phục màu xanh vắt lên trên vai, cánh tay trắng như tuyết xuất hiện mồ hôi mỏng, dưới ánh nắng chiều tà lau một cái, vừa ngang tàng lại xinh đẹp, khiến trái tim nhỏ bé của Khương Tân Nhiễm đập loạn nhịp.
Khi đó Khương Tân Nhiễm rất bắt mắt, thiếu nữ xinh xắn, tựa như nhụy hoa xanh mới trên cành, nhiều người ham muốn, khó tránh khỏi ra đường bị người xấu để ý tới. Tên côn đồ kia đã để ý đến nàng cả một tuần, tưởng rằng sẽ tìm được cơ hội để ra tay, chưa kịp đưa tay đến bên cạnh Khương Tân Nhiễm, đã bị Cố Nhược vặn cổ tay ngược lại ra đằng sau, nét mặt đau đớn vặn vẹo ngồi chồm hổm dưới đất.
Cố Nhược nghiêm mặt, nhấc chân đá một cước, khiến cho tên đàn ông thô bỉ này run rẩy ở trên mặt đất. Cô tiến đến vài bước, giày thể thao màu trắng không chút khách khí giẫm lên trên mặt hắn.
Cố Nhược từ trên cao nhìn xuống, trong mắt chán ghét, giống như đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu, sau đó mở miệng, "Dám đυ.ng đến em ấy, tao sẽ cắt từng ngón tay một của mày đi."
Nắng chiều tản đi, giọng nói lạnh băng chìm vào sâu thẳm trong bóng đêm, khiến đáy lòng người nghe lạnh run.
Khương Tân Nhiễm đứng phía sau lưng cô, trong lòng ôm áo khoác đồng phục mà cô ném tới, say sưa nhìn bóng lưng cao ráo của cô.
Xương quai xanh dưới lớp áo đen xinh đẹp, gợi cảm đến rối tinh rối mù.
Sau khi tên côn đồ sợ chết khϊếp bỏ chạy đi, Khương Tân Nhiễm nhướng chân mày đắc ý cười, giống như không xương tựa vào phía sau, trên tấm lưng gầy gò của cô, tinh nghịch thổi khí ở bên tai cô: "Chà, học sinh giỏi mà cũng biết đánh người sao? Ngày mai em đi mách thầy."
Sau đó nàng nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của cô, cách nhau quá gần, khiến cho Khương Tân Nhiễm suy nghĩ bậy bạ.
Mùa hè gió thổi lá cây xào xạc, tóc Khương Tân Nhiễm và Cố Nhược cuốn theo gió, trong không khí trong lành.
Cố Nhược quay đầu lại, hai đôi mắt ở trong bóng tối lộ vẻ ngạc nhiên, tim Khương Tân Nhiễm lệch một nhịp.
Qua một hồi lâu, Cố Nhược giơ tay sờ lên cổ nàng, giật giật môi: "Đau không?"
"Cái gì?"
"Chảy máu."
Khương Tân Nhiễm lúc này mới cảm nhận chỗ gần xương quai xanh có hơi đau nhói. Tám phần mười là do con dao trên tay gã côn đồ kia mới vừa rồi vô tình cắt trúng.
"Đau lắm, đau chết em." Khương Tân Nhiễm cười ngã ở trên lưng cô không chịu đứng lên, giở trò đùa giỡn: "Đau đến mức em không đi được nữa, Cố Nhược, chị cõng em đi."
Cố Nhược cho là thật nên cõng nàng một mạch.
Lỗ tai cũng đỏ hết cả lên.
Khương Tân Nhiễm nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ bừng của cô cười suốt cả quãng đường.
"Cố Nhược, chị cẩn thận một chút, đừng để em ngã."
Tay Cố Nhược nắm chặt hai bên đùi của nàng.
"Cố Nhược, vai chị thẳng thật, luyện tập như thế nào? Khi nào rảnh rỗi dạy em nha?"
Lưng của Cố Nhược bối rối cứng đờ.
"Cố Nhược, chị mệt không? Em nặng lắm hả?"
Ánh mắt Cố Nhược lóe lên, hai chữ buồn bực: "Không mệt."
Tiếng cười Khương Tân Nhiễm trong trẻo, hai cái chân treo trên cánh tay cô, không đứng đắn đung đưa.
Đèn đường làm bóng của các cô kéo ra thật dài.
Hồi ức không khống chế mà quay cuồng ở trong đầu, giống như một bộ phim thanh xuân tầm thường nhàm chán. Hốc mắt Khương Tân Nhiễm cũng bắt đầu sưng phồng đau nhức, dứt khoát quay người lại, nhìn thẳng vào Cố Nhược, cứng rắn nặn ra nụ cười giả dối, phá bỏ tình huống khó xử, nói câu:
"Đã lâu không gặp."
Cố Nhược gật đầu một cái, không lên tiếng.
Ở dưới ánh đèn u ám khuôn mặt của cô không rõ, rất khó phân biệt cảm xúc, hai mắt đen láy, vững vàng nhìn chăm chú trên người Khương Tân Nhiễm, dò xét từ đầu đến chân nàng một lần, trong ánh mắt gần như lộ ra sự tham lam tàn bạo, giống như một con mãnh thú, nhắm vào con mồi đã không còn chỗ nào để trốn, một giây tiếp theo liền nhào lên xé toạc cổ họng nàng.
Khương Tân Nhiễm bị cô nhìn đến rợn cả tóc gáy, không nhịn được lùi lại mấy bước.
Nàng quên rằng sau lưng mình chính là bồn rửa tay, sau lưng không hề phòng bị mà đập mạnh vào, bị đau, nàng hít một hơi, khẽ nhíu mày một cái.
Đồng tử Cố Nhược phút chốc co lại, ngón tay giật giật. Chân cô kích động muốn bước lên, nhưng ngừng giữa không trung một giây, sau đó từ từ thu lại, cứ như thế trầm mặc đứng tại chỗ, nhìn nàng, biểu tình dửng dưng, ánh mắt tàn nhẫn.
Tiếp theo là một khoảng im lặng dằn vặt con người ta.
Vòi nước sau lưng Khương Tân Nhiễm chưa vặn chặt, giọt nước im hơi lặng tiếng tạo thành một nhóm, rơi xuống, âm thanh thanh thúy gõ trên bồn rửa tay màu trắng.
Tí tách.
Không gian chật hẹp, tiếng vang như bị phóng đại vô số lần, rơi vào màng nhĩ của người ta.
Tí tách.
Khiến cho người khác thật phiền não.
Khương Tân Nhiễm rũ mắt, lông mi cong xuống. Nàng đột nhiên cảm thấy quái lạ không rõ.
Sao phải bận tâm, cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, còn có cái gì không nhìn ra.
Nàng cau mày xoa xoa sau lưng mình.
Thật đau.
Nếu như đó là Cố Nhược lúc trước, sớm đã xông tới.
"Cô... Mấy năm nay vẫn khỏe chứ?" Khương Tân Nhiễm hỏi.
Lời hỏi han nhạt nhẽo, muốn đánh tan bầu không khí lúng túng.
Môi Cố Nhược khẽ động, "Khỏe."
Âm thanh rất êm tai, chỉ là có chút không ổn.
Trong lòng Khương Tân Nhiễm ngổn ngang trăm mối, không có để ý. Nàng nghĩ, Cố Nhược ngày nay không thể so với năm đó, cô đường đường là Cố tổng, lời vàng ý ngọc, tích chữ như vàng, hỏi một câu đáp một chữ, cũng không muốn nói thêm chữ nào nữa.
Câu chào hỏi vừa đến bên môi, trong nháy mắt trở nên vô vị tẻ nhạt, Khương Tân Nhiễm cũng lười làm quen với cô, để tránh bị xem như muốn bò lên cô mà cố tình lấy lòng.
Nàng lại xoa xoa eo của mình, nhịn đau nói: "Cứ như vậy, không làm phiền nữa, gặp lại sau."
Chân mày Cố Nhược cau lại, cô muốn nói gì đó, nhưng Khương Tân Nhiễm không cho cô cơ hội, cúi đầu, bước chân vội vã đi ngang qua người cô.
Lúc đi ngang qua Cố Nhược, Khương Tân Nhiễm cúi đầu thấp hơn, bước chân nhanh hơn, mang theo một trận gió, hất tung tóc rối bên tai Cố Nhược.
Nàng sợ tâm tình của mình không kìm lại được, cuộc gặp gỡ bất ngờ này đã khiến nàng đủ mất mặt, không muốn trước mặt người này lại càng mất mặt hơn.
Lúc Khương Tân Nhiễm không nhìn thấy, ngón tay của Cố Nhược nắm thành quyền.
Cánh cửa sau lưng mở ra, lại đóng sầm lại.
Chờ Khương Tân Nhiễm rời đi rất lâu sau đó, Cố Nhược mới phát hiện tim mình tê dại, móng tay ngắn hằn lên vết máu ở trong lòng bàn tay.
Cố Nhược giật giật chóp mũi, ngửi trong không khí, mùi của Khương Tân Nhiễm tản ra trong không gian nhỏ hẹp chưa biến mất.
Hương thơm từng chút quen thuộc, mang theo vị ngọt nào đó không biết tên, chảy khắp toàn thân, rạo rực trong cơ thể.
Trái tim trống vắng bắt đầu nhảy lên, huyết dịch đông cứng đã lâu lại bắt đầu sôi trào, viền mắt Cố Nhược đầy sự chua xót.
Chỉ có hương thơm của Khương Tân Nhiễm, mới khiến cho Cố Nhược rốt cuộc mới cảm thấy mình sống lại lần nữa.
Trong nháy mắt, đôi mắt Cố Nhược lộ ra sự tàn nhẫn, không khỏi lạnh lùng nghĩ, còn phải kiềm chế cái gì chứ? Giờ phút này nàng đứng ở trước mặt mình, chân thực sống động như thế. Không còn là mặt mũi mơ hồ không rõ lúc nửa đêm tỉnh mộng, thậm chí còn trong tầm với, vừa nhấc tay là có thể sờ tới mặt nàng.
Căn bản không cần đợi thêm, trực tiếp dứt khoát vác nàng ấy trên vai, ném vào trong xe, nghênh ngang mà đi, tìm chỗ bí mật không người, giấu đi.
Mặc cho nàng giãy giụa như thế nào cũng không buông tay.
Ánh mắt Cố Nhược trở nên đỏ như máu.
Người kiêu ngạo như thế, nhất định sẽ sụp đổ khóc lớn.
Con mắt đỏ giống như thỏ vậy.
Cố Nhược ngăn chặn xao động trong lòng lại, trong mắt dần khôi phục lại tâm trạng.
Quên đi, đúng là không nỡ.
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Tân Nhiễm: Cút lại đây ôm em, ngay lập tức.
Cố Nhược: Không nỡ, sợ làm Nhiễm Nhiễm của chị tổn thương.
Khương Tân Nhiễm:... (Chỉ tiếc mài sắt không thành thép!)