Nhân Lúc Say Hôn Em

Chương 1: Cô còn mặt mũi mà quay trở lại?

Hôm nay, bạn thân đột nhiên gửi tin nhắn cho Khương Tân Nhiễm: Cố Nhược trở về rồi.

Nhận được cái tin này, đúng lúc Khương Tân Nhiễm còn đang mặc áo blouse trong phòng thí nghiệm, hết sức tập trung vào ống nghiệm nho nhỏ ngay trước mặt, thậm chí có chút quên mình.

Phòng thí nghiệm trống không lạnh tanh, điện thoại ở trên bàn rung rung không hề báo trước, làm nàng giật mình một cái, ống nghiệm trên tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất.

Khương Nhiễm cau mày, lấy găng tay cao su xuống, cầm điện thoại di động lên. Trong nháy mắt màn hình sáng lên, hai chữ Cố Nhược giống như vật bén nhọn đâm vào giữa hai mắt nàng.

Hô hấp của nàng chợt ngừng lại.

Ngơ ngác nhìn màn hình nửa ngày, mới trả lời hai chữ: Đã biết.

Lúc ấn nút gửi đi, ngón tay cái lại hơi run rẩy -- phải biết tay của nàng nổi danh rất vững trong toàn phòng thí nghiệm, những thí nghiệm phức tạp và tinh vi, giáo sư trong nghiên cứu sinh chỉ dám cho nàng làm -- giờ phút này lại đang phát run.

Cố Nhược.

Cái tên này đã rất lâu không ai nói đến.

Vừa tốt nghiệp cao trung tin tức của cô hoàn toàn không có, Khương Tân Nhiễm không biết bạn thân lấy được tin tức về cô từ nơi nào.

Cũng không muốn biết.

Khương Tân Nhiễm siết chặt điện thoại, đè ngay trước ngực, sững sờ một hồi lâu.

Mãi cho đến khi cửa phòng thí nghiệm bị đẩy ra từ bên ngoài, thầy giáo mang một đám học sinh ồn ào tới, nàng mới hoàn hồn, chỉnh lại tâm tình, cúi đầu giả vờ như chính mình còn đang làm thí nghiệm.

"Tân Nhiễm em cũng chịu khó quá! Tới sớm như thế? Em không cần ngủ trưa hả?" Một đàn anh khoa trương đùa giỡn.

Khương Tân Nhiễm nở nụ cười, còn chưa mở miệng, một đàn chị khác liền thay nàng bác bỏ: "Cậu cho là ai cũng như cậu sao, một học kỳ đến phòng thí nghiệm không được mấy lần?"

Mọi người cười lớn.

Khương Tân Nhiễm cũng kéo khóe miệng lên, khoanh tay tựa vào kế bên bàn làm việc, nhíu mày về phía đàn anh, "Đúng vậy."

Dáng dấp nàng xinh xắn, mắt phượng mày ngài, mái tóc màu đen để tiện làm thí nghiệm mà cột lại thành đuôi ngựa, khuôn mặt trắng nõn thanh tú ưa nhìn, cằm nhỏ hơi nâng lên, con mắt long lanh trong trẻo mang chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc về phía đàn anh.

Nhất thời mặt đàn anh kia đỏ bừng, tầm mắt lúng túng né tránh, không nói ra lời, lập tức lại gây nên một trận chế nhạo.

"Được rồi đừng ồn ào nữa." Thầy giáo vỗ xuống bàn, cười mắng: "Nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, thầy có việc muốn nói."

Tất cả mọi người thu lại trò đùa, yên lặng ngồi xuống.

Thầy giáo hài lòng gật đầu một cái, cười nói: "Hôm nay gọi mọi người tới là để thông báo một tin tốt, phòng thí nghiệm chúng ta sắp thu được một khoản đầu tư lớn!"

Vừa dứt lời, tiếng bàn luận trong phòng thí nghiệm nổi lên.

Bọn họ đang nghiên cứu hạng mục chậm chạp không có tiến triển này, trường học đã ngừng cấp vốn, để bọn họ tự mình giải quyết vấn đề tiền bạc. Thầy giáo vì vấn đề tiền bạc đã xoay xở gần một tháng, tức giận sốt ruột, khóe miệng chốc cả mép.

Bây giờ một số vốn lớn từ trên trời rơi xuống, khó trách người đàn ông trung niên đã hơn năm mươi cũng mừng tít cả mắt, khó nén nụ cười.

"Thầy Lý, thần tài nào lại tinh mắt như thế, rốt cuộc cũng chịu đưa cho thầy tiền rồi ư? Đây là miếng bánh từ trên trời! Mời khách, nhất định phải mời khách!"

Một người đề nghị, mọi người hùa theo.

Thầy giáo vỗ bàn, đè đám mồm năm miệng mười này xuống, hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: "Cái gì mà thần tài? Thô lỗ! Cái này gọi là đóng góp cho việc học thuật, hiểu không? Nhưng mà..." Hắn chuyển đề tài: "Mời khách là đương nhiên, ngay ngày mai, nhà hàng Lâm Uyên, thầy giáo tôi sẽ mang đám nhóc con các cậu va chạm xã hội."

Ngay lập tức phòng thí nghiệm nhốn nháo.

Nhà hàng Lâm Uyên là một trong những nhà hàng mở từ rất lâu, trước đây nó là tửu lầu quốc doanh, sau khi mở, liền thành cửa hiệu nổi tiếng lâu đời ở bên ngoài như mong đợi, không có cụ già nào không biết nhà hàng Lâm Uyên này, mời khách ăn cơm ở đây, đồng nghĩa với sự xa hoa.

"Được đó thầy Lý, dốc hết vốn liếng!"

"Thầy Lý, nói nhiều như vậy, thầy còn chưa nói cho em, người tiêu tiền như rác... Không đúng, người quyên tặng hào phóng này là ai thế?"

"Là ai? Hừ, nói ra sợ dọa các cậu giật mình." Thầy giáo dừng lại một chút, bưng lên bình inox giữ nhiệt uống một hớp, mới chậm rãi nói: "Là Y dược Cố thị!"

Lại là một trận xôn xao.

Cái này coi như không chỉ là chuyện ăn một bữa cơm.

Cái tên Y dược Cố thị này đối với chuyên ngành bọn hắn rất oanh liệt, mỗi một sinh viên tốt nghiệp đều rất tự hào về việc nhận được offer từ Cố thị, thầy giáo có thể đặt mối quan hệ với Cố thị, đợi tới thời điểm tốt nghiệp cho bọn hắn chút thể diện đề cử một chút, căn bản tiền đồ liền ổn, khó trách đám học sinh này hào hứng như vậy.

Trong lời nói kích động của một đám mồm năm miệng mười, Khương Tân Nhiễm có vẻ hoàn toàn xa lạ.

Nàng vẫn cúi đầu trầm mặc không nói, rũ mắt nhìn màn hình điện thoại nhỏ bé trong lòng bàn tay kia.

Màn hình di động liên tục bị tắt mở, từ đầu đến cuối đều dừng lại ở tin nhắn ngắn ngủn lạnh như băng.

Cố Nhược trở về.

Ánh mắt Khương Tân Nhiễm dần dần trở nên đáng sợ, cắn răng, muốn giễu cợt, cô ta còn có mặt mũi trở lại.

"Tân Nhiễm, sao lại một mình ngồi rầu rĩ vậy? Có chuyện gì phiền lòng sao?" Đàn chị trước kia giải vây cho Khương Tân Nhiễm từ phía sau vỗ vai nàng.

"Không có chuyện gì." Khương Tân Nhiễm ngẩng đầu mỉm cười, vẻ mặt như thường, cũng hùa theo đám người kia ồn ào, cao giọng hỏi thầy giáo: "Thầy Lý, làm sao thầy lại liên quan đến thần tài Cố thị vậy? Nói cho tụi em biết chút đi?"

"Tôi nào có bản lĩnh đó." Thầy giáo cười hì hì, đắc ý, "Là CEO Cố thị mới nhận chức Cố Nhược, cô ấy cho trợ lý đến tìm thầy."

Loảng xoảng.

Điện thoại Khương Tân Nhiễm rơi trên sàn nhà.

Con mắt nàng nheo lại, từ trong kẽ răng nặng ra một chữ: "Ai?"

"Cố Nhược." Thầy giáo phát hiện tâm tình của nàng biến hóa: "Làm sao, em quen biết?"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Khương Tân Nhiễm.

Trong đầu Khương Tân Nhiễm một mình tiêu hóa tin tức này, một lát sau, xem như không có chuyện gì xảy ra mà nở nụ cười châm chọc, "Không biết."

"Người ta quyền cao chức trọng, em chỉ là một học sinh nghèo, làm sao có thể biết cô ấy."

...

Khương Tân Nhiễm cả đêm không ngủ, lăn qua lộn lại ở trên giường như cái bánh nướng, trong miệng lẩm bẩm hai chữ Cố Nhược thối nát.

Biến mất không nói một lời nào, bây giờ bất thình lình xuất hiện, lại còn biến hóa nhanh chóng, thành thanh niên tài giỏi xinh đẹp, doanh nhân cao quý, rõ ràng là thăng chức rất nhanh.

Không, có lẽ giá trị của người ta vốn không hề thấp. Y dược Cố thị, Cố Nhược, dùng đầu ngón chân cũng có thể suy đoán ra là có liên quan, năm đó chẳng qua là cô chỉ giấu đi thân phận thật để trải nghiệm cuộc sống bình thường mà thôi, trải nghiệm đủ rồi, đương nhiên là cô quay trở lại thành thiên kim nhà giàu rồi.

Chẳng trách năm đó cô ta đột nhiên biến mất, một chút tin tức cũng không để lại.

Khương Tân Nhiễm đơn độc nằm trên chiếc giường, ôm chặt gối đầu, cái mũi cay cay, người ta sợ có người dựa trên danh nghĩa bạn học mà bám lấy cô.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, không nghĩ quan chức mới nhậm chức làm chút từ thiện, hóa ra vẫn lại có quan hệ dây dưa rễ má với bạn học cũ.

Xem ra Cố Nhược cũng không khôn khéo như vậy, thật có lỗi với những lời ca tụng mỹ miều của đám truyền thông kia đối với cô.

...

Khương Tân Nhiễm suy nghĩ lung tung, lúc trời gần sáng mới miễn cưỡng ngủ.

Nàng ngủ không đủ, đầu vô cùng đau đớn, vốn không muốn tham gia tiệc rượu của thầy giáo, bất đắc dĩ đàn chị ở cùng tầng ký túc xá với nàng, buổi chiều nhanh chóng chạy đến ký túc xá vén chăn nàng lên, kiên quyết kéo nàng xuống giường. Khương Tân Nhiễm không thể làm gì khác hơn là mang hai quầng thâm mắt mơ màng đi theo cả nhóm.

Thầy giáo đặt trước phòng riêng bên trong đại sảnh. Phòng riêng nhà hàng Lâm Uyên khá hút khách, thường phải đặt sớm hơn hai, ba tháng so với dự định, hơn nữa giá tiền không hề rẻ, người bình thường có thể đặt phòng riêng ở đại sảnh đã rất tốt, may mắn vị khách hẹn trước tạm thời không đến được, nếu không ngay cả đại sảnh bọn họ cũng không tới được.

Cho dù là tiền sảnh, cũng được sửa sang lịch sự rộng rãi, đèn thủy tinh sáng chói trên đỉnh đầu khiến người ta lóe mắt. Một đám học sinh lần đầu tiên tới chỗ cao cấp như vậy, rất câu nệ, chân không tự chủ bước nhẹ nhàng.

Sau khi dọn món xong, vừa mới động đũa, lối vào bên cạnh truyền đến huyên náo nho nhỏ, mọi người theo tiếng nói nhìn qua, thì ra là một vị khách quan trọng của nhà hàng, giám đốc nhà hàng tự mình mang theo mấy nhân viên quản lý ra đón khách.

"Thật phô trương." Có người lầm bầm.

Loại khách quý này, có thang máy riêng thẳng tới tầng cao nhất, vốn không cần đi qua đại sảnh, bị thực khách khác vây xem như khỉ. Hôm nay không biết làm sao, giám đốc nhà hàng lại một mực cung kính dẫn khách quý, đi qua từ đại sảnh, tới cầu thang.

Rất nhiều thực khách đang dùng cơm đưa cổ dài tò mò, muốn nhìn dáng dấp nhân vật lớn này ra sao.

Vốn trong đại sảnh rất yên tĩnh dần dần có rất nhiều tiếng xì xào bàn tán nhỏ vụn.

Khương Tân Nhiễm ngủ chưa đủ, tinh thần uể oải, bên tai giống như có ruồi vo ve đủ khiến cho người khác buồn bực, quả thực nàng không có hứng thú xem một con khỉ cao quý cùng với đám đông.

Nàng vùi đầu ăn cơm, lại đột nhiên cảm giác tầm mắt mãnh liệt rơi trên người mình.

Nàng cảnh giác ngẩng đầu, bất ngờ đối mặt với ánh mắt của vị khách quý này.

Khương Tân Nhiễm ngừng thở, thân thể như bị đông cứng, ánh mắt cũng không dời ra chỗ khác.

Thân hình thẳng tắp, ánh mắt lãnh đạm, khí tràng uy nghiêm.

Còn có khuôn mặt khắc cốt ghi tâm này.

Không phải Cố Nhược thì là ai?

Đã rất nhiều năm không hề gặp người này.

Người phụ nữ tự phụ trước mặt Khương Tân Nhiễm này so với thiếu nữ cô độc mà ấm áp trong trí nhớ kia không hề giống nhau.

Rất không hề giống, ngoại trừ ngũ quan bên ngoài, thật giống như một người khác.

Ngay sau đó ký ức quý giá về người này trong lòng Khương Tân Nhiễm, từ giây phút này, đã tan thành mây khói.

Hóa ra canh cánh để ở trong lòng, chỉ là một người không còn tồn tại.

Ngón tay Khương Tân Nhiễm giật giật, liên lụy đến trái tim đang vô cùng đau đớn, con mắt của nàng hơi khô khốc, buộc lòng phải nhanh chóng cúi đầu xuống, không để cho nỗi buồn của chính mình tiết lộ ra ngoài.

Khoảnh khắc ánh mắt Cố Nhược và Khương Tân Nhiễm chạm nhau bước chân dừng lại một chút, rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt, lúc đi ngang qua người nàng, mang theo một chút gió.

Lạnh đến thấu xương.

Khương Tân Nhiễm gần như đem cả khuôn mặt vùi vào trong chén, một giọt nước rơi trên đầu đũa, nàng há miệng lùa cơm, trong miệng hơi mặn.

"Tân Nhiễm, em không thoải mái?" Có người chú ý tới nàng.

"Không có." Giọng nói Khương Tân Nhiễm hơi khó chịu, để đũa xuống đứng dậy, khẩn trương nói: "Em đi toilet."

Sau đó hốt hoảng bỏ chạy.

Thật là không có tiền đồ.

Cho rằng nước mắt đã cạn, gặp lại cô, vậy mà vẫn khóc.

Trong lòng nàng rất rối, không thấy Cố Nhược một mình dừng trên lầu hai, đứng bên tay vịn chạm khắc bằng gỗ trên hành lang, ánh mắt không ngừng rơi trên người nàng từ phía xa.

Tròng mắt đen nhánh không gợn sóng, lúc Khương Tân Nhiễm cúi đầu lau khóe mắt, ánh mắt nhanh chóng nổi lên trận rét lạnh.

Môi mỏng bị dùng sức cắn xuống, năm ngón tay gần như cắm sâu vào bên trong tay vịn chạm trổ, kẽ ngón tay chảy ra máu cũng không hề biết.

"Khương Tân Nhiễm." Cổ họng Cố Nhược nhẹ nhàng chuyển động.

Đồng tử nhìn theo cũng run run.

Cái tên này phát ra trên đầu lưỡi, huyết dịch cũng bắt đầu cuồn cuộn bên trong ngũ tạng lục phủ, kêu gào, thúc giục Cố Nhược đuổi theo ôm nàng.

Ôm eo nàng, cầm lấy tay nàng, siết chặt nàng đến xương cũng vỡ vụn, hòa tan vào bên trong thân thể của mình, khiến cho nàng không thể chạy thoát.

Ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm hỗn độn, trên mu bàn tay bởi vì dùng nhiều sức mà nổi lên mạch máu màu xanh.

Cuối cùng Cố Nhược nhịn được, dùng toàn bộ lý trí, đem hai chân chôn tại chỗ.