Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 4: Ngôi Sao Nhí Nào Mà Lớn Lên Không Xấu

Bỏ điện thoại xuống, Tô Văn Bân nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

… Đúng, hắn mách lẻo đấy.

Hơn nữa còn mách lẻo một cách yên tâm thoải mái.

Không phải nói là có “Ô dù” che chở cho mình, mà là gặp phải tình huống tiến thoái lưỡng nan thế này thì tốt nhất là để người bề trên bẻ cổ tay với nhau.

Mình thấp cổ bé họng, không thể đắc tội bất cứ ai.

Tô Văn Bân rời khỏi nhà vệ sinh, trở lại trường quay, phát hiện không biết từ khi nào, một nhóm người đang vây quanh trường quay. Hắn còn tưởng là xảy ra sự cố gì nên vội vàng chen vào, sau đó thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác dài màu đen, quấn khăn quàng cổ màu đỏ đang được mọi người vây quanh.

Thấy hắn, người phụ nữ tao nhã mỉm cười, vẫy tay gọi hắn: “Văn Bân, đã lâu không gặp.”

Tô Văn Bân hơi há miệng.

… Thiệu Mộng Hoa?

Sao bà ta lại ở đây?

Bà chị này là người quản lý kim bài của Thịnh Đường Truyền Thông, từng dẫn dắt vô số ngôi sao hạng A, có thể nói là “Mẹ Già” của giới showbiz đại lục.

Tô Văn Bân với bà ta thuộc hai lĩnh vực khác nhau, cũng không có quan hệ cá nhân gì, lần trước hai người gặp nhau là trong một bữa tiệc tối từ thiện nhiều năm về trước.

Ngọn gió nào đã thổi tôn đại phật này tới đây?

“Chị Mộng, sao chị lại ở đây?” Tô Văn Bân nở nụ cười với bà ta, hỏi: “Chị có bộ phim ở gần đây à?”

Thiệu Mộng Hoa đáp: “Ừ, sáng nay tôi mới đến Hoành Châu. Nghe nói Tô đạo cũng đang quay phim ở đây nên tôi dẫn Tuyết Tùng nhà tôi ghé qua chơi.”

Nói rồi, bà ta dắt một nam sinh trẻ tuổi trắng trẻo đi tới, nói: “Tuyết Tùng, lại đây chào hỏi Tô đạo.”

Nam sinh vội gật đầu chào Tô Văn Bân, nói: “Chào Tô đạo, tên tôi là Đinh Tuyết Tùng.”

Tô Văn Bân đưa mắt nhìn hắn, trong lòng chợt hoảng hốt.

Tiểu tử này… Khoảng chừng 20 tuổi, mái tóc ngắn màu đen chỉnh chu, khí chất sạch sẽ thanh thoát. Gương mặt đẹp chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất là hắn cực kỳ phù hợp với thiết lập của nhân vật Tuyết Trúc!

… Chẳng lẽ diễn viên mà Mã tổng mới “đề cử” chính là cậu ta? Nghệ sĩ mới trong tay Thiệu Mộng Hoa?

Quan trọng là hơi bị khó giải quyết!

Tô Văn Bân đã hiểu được phần nào, nhưng mặt ngoài vẫn không biểu lộ cảm xúc. Hắn cười tủm tỉm đánh giá Đinh Tuyết Tùng, nói với Thiệu Mộng Hoa: “Thằng bé này là nghệ sĩ mới ký của chị hả?”

Thiệu Mộng Hoa gật đầu, đáp: “Ừ, sinh viên năm ba trường Thượng Hí, mới ký hai ngày trước.”

Tô Văn Bân hỏi: “Lần này tới Hoành Châu đóng phim gì?”

Thiệu Mộng Hoa đáp: “Phim của Đông Nhạc Ảnh Thị, Tuyệt Đại Song Kiêu, Tuyết Tùng đóng vai Giang Ngọc Lang.”

Tô Văn Bân khẽ nhướng mày, nói: “Ái chà chà, phim xịn đấy, vai diễn này coi như nam số ba rồi nhỉ?”

Thiệu Mộng Hoa khoát tay, khiêm tốn nói: “Chưa đến mức chưa đến mức. Chẳng qua chỉ là vai phụ thôi.”

Hai người thuận miệng hàn huyên mấy câu, Thiệu Mộng Hoa không kéo dài lâu mà nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề chính.

“Văn Bân à, nghe nói vai diễn trong cảnh quay kế tiếp của cậu còn chưa có diễn viên hả?” Bà ta cười tủm tỉm nói: “Vừa lúc Tuyết Tùng còn chưa vào đoàn làm phim, chi bằng để bọn tôi thử xem đi.”

Thấy bà ta ngang nhiên nói dối, Tô Văn Bân cũng không có cách nào vạch trần, đành phải nói có lệ: “Chị Mộng, chẳng qua là vai diễn khách mời thôi, lúc trước bọn em đã…”

“Ái chà, cậu xem thế này chẳng phải là trùng hợp sao?” Thiệu Mộng Hoa không nghe hắn nói vòng vo mà trực tiếp cầm kịch bản lên, vừa đọc vừa nói: “Cậu xem, nhân vật này tên là Tuyết Trúc, diễn viên nhà tôi tên là Tuyết Tùng, chẳng phải duyên phận thì là gì?”

Thiệu Mộng Hoa gật đầu nhìn hắn, cười tươi như hoa.

Thấy nụ cười của bà ta, Tô Văn Bân không khỏi sợ hãi.

“Chị Mộng, chị đừng làm khó thằng em…” Hắn đau khổ nói: “Chị cũng biết đấy, nhân vật này lúc trước đã có diễn viên rồi…”

Thiệu Mộng Hoa hỏi: “Ai vậy?”

Tô Văn Bân đáp: “Chị từng nghe nói ‘Diễn viên gạo cội nhí’ kia chưa? Chính là diễn viên đóng vai tiểu Minh Hiên trong bộ phim ‘Đại Giang Đông Khứ’ ấy.”

“À, là cậu ta à.” Sắc mặt Thiệu Mộng Hoa nhanh chóng trầm xuống. Bà ta khép kịch bản lại, lạnh nhạt nói: “Tôi còn tưởng là ai, không phải chỉ là ngôi sao nhí đã hết thời hay sao? Hồi nhỏ mắt to tròn, nhìn thì đáng yêu, nhưng đến khi trưởng thành, vóc dáng đã lùn còn giữ lại cái mặt già con nít, trông có ra thể thống gì không?”

Nghe vậy, Tô Văn Bân không nhịn được nhíu mày.

Con mụ già này… Nói hươu nói vượn cái gì trong trường quay của tôi đấy hả?

Hắn há miệng, đang định bác bỏ thì lại nghe thấy một tiếng cười sang sảng từ nơi xa vọng lại, lập tức cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.

“Ha ha ha ha… Mặt già con nít, cụm từ này nghe mới lạ thật đấy.”

Tô Văn Bân quay sang thì thấy người vừa lên tiếng là một người đàn ông trẻ tuổi tầm 30. Tóc uốn gợn sóng, một nhúm râu dê, vắt áo gió trên cánh tay, một bộ tây trang phẳng phiu cộng thêm giày da bóng loáng, đi đường nhanh như gió, tràn đầy khí thế.

… Đó là Kiều Phong – người quản lý của Hứa Trí Viễn!

“Khổ chủ” tới rồi!

Không chờ Tô Văn Bân lên tiếng, Thiệu Mộng Hoa đã tiến lên hai bước, vẻ mặt tự nhiên chào hỏi Kiều Phong: “Ái chà, Tiểu Kiều!”

Cứ như thể người vừa nói xấu nghệ sĩ của người ta không phải là mình ấy.

Kiều Phong cũng cười như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, nói: “Ha ha, chị Mộng, đã lâu không gặp.”

Hai người thân mật ôm nhau chào hỏi, bầu không khí thoạt nhìn cực kỳ hòa thuận.

“Nhắc tới chuyện này, hồi trước chị Mộng cũng là ngôi sao nhí đúng không?” Kiều Phong cười nói: “Năm xưa thông minh đáng yêu, bây giờ chẳng phải vẫn còn phong vận hay sao?”

Thiệu Mộng Hoa cười khổ, khoát tay nói: “Hầy, không được nữa, tôi già rồi. Ngôi sao nhí chỉ cần lớn lên thì có mấy ai không xấu chứ…”

Bà ta đang tự dìm mình không nương tay, bỗng nhiên khựng lại.

Một người trẻ tuổi đội mũ len, mặc áo bông màu gạo trắng chậm rãi tiến vào tầm mắt bà ta.

Cho dù đã lăn lộn trong showbiz nhiều năm, quen nhìn trai xinh gái đẹp trong giới, nhưng khi vừa gặp người này, Thiệu Mộng Hoa vẫn không khỏi ngơ ngác một chút.

Hắn không phải là mỹ nam tiêu chuẩn mày kiếm mắt sáng. Môi hắn hơi dày, mũi cũng hơi bè, gương mặt có vẻ không đủ tinh xảo so với kiểu mặt phẫu thuật thẩm mỹ đường nét rõ ràng.

Nhưng… Gương mặt này lại rất dễ khiến người ta rung động.

Tinh xảo thì dễ, rung động lại khó.

Mi cốt của hắn rất cao, hốc mắt rất sâu, đôi mắt đen láy, thoạt nhìn vừa thâm thúy lại vừa trong veo. Chiếc mũi cao thẳng, ngũ quan được sắp xếp một cách thỏa đáng, đường nét chiếc cằm mượt mà, cốt tướng của cả gương mặt có thể nói là hoàn hảo. Lại phối hợp với màu da trắng ngần sáng hơn người chung quanh mấy độ…

Hắn đứng ở đó, giống như một tia sáng.

Có điều dù gì Thiệu Mộng Hoa cũng là người quản lý nghệ sĩ lâu năm chứ không phải là một cô nhóc mới vào đời. Bà ta chỉ ngẩn ra trong chốc lát rồi mau chóng tỉnh táo lại, nhận ra đây là đối thủ cạnh tranh của nghệ sĩ nhà mình.

“Cậu này là…” Thiệu Mộng Hoa cười như không cười nhìn người trẻ tuổi kia, không hề che giấu ánh mắt đánh giá của mình.

Người này đương nhiên chính là Hứa Trăn.

Kiều Phong nhìn thấy vẻ kinh diễm chợt lóe lên trong mắt bà ta, không khỏi đắc ý nói: “Đây là Hứa Trí Viễn, nghệ sĩ nhà tôi.”

Nói đoạn, hắn đẩy Hứa Trăn ra đằng trước, nói: “Cậu gọi chị này là chị Mộng.”

“Hứa Trí Viễn” giả rũ mi mắt, khẽ gật đầu: “Chị Mộng.”

Nụ cười trên mặt Thiệu Mộng Hoa cứng đờ.

… Người trẻ tuổi này chẳng buồn liếc nhìn bà ta lấy một lần. Hơn nữa bất kể là giọng điệu hay thần thái đều có vẻ lạnh lùng xa cách, không có một chút lấy lòng hay kính trọng. Cứ như thể thiếu gia nhà giàu đang chào hỏi bà thím làm thuê cho nhà mình.

Thiệu Mộng Hoa bỗng nhiên cảm thấy căm tức.