Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 3: Phật Môn Cao Thủ

“Tên bộ điện ảnh này Dạ Vũ Giang Hồ, là một bộ phim võ hiệp cổ trang. Vai diễn của cậu là một cao thủ Phật Môn, pháp danh Tuyết Trúc…”

Trên đường đến sân bay, Hứa Trăn ngồi trên ghế sau trong chiếc xe thương vụ, vừa đọc kịch bản vừa nghe Kiều Phong giảng giải. Trợ lý Chu Hiểu Mạn thì ngồi hàng ghế trước làm tài xế.

… Không thể không nói câu chuyện này rất có duyên với mình.

Nhân vật chính của điện ảnh tên là Dạ Vũ, một nữ sát thủ của tổ chức sát thủ Hắc Thủy.

Sau khi cướp được võ lâm chí bảo Đạt Ma Di Thể, nàng không giao nộp cho tổ chức mà ôm bảo vật bỏ chạy, do đó bị tổ chức treo giải thưởng đuổi gϊếŧ, gây ra một hồi gió tanh mưa máu.

Phật Môn cao thủ Tuyết Trúc nghe tin này thì tìm đến Dạ Vũ, khuyên nàng từ bỏ Đạt Ma Di Thể, an táng nó.

Quan niệm hai người không hợp nhau, cho nên đã đấu với nhau ba tháng.

Trong quá trình này, Tuyết Trúc dần dần nảy sinh tình cảm với Dạ Vũ.

Cuối cùng hắn xá thân điểm hóa Dạ Vũ, hy vọng nàng có thể bỏ thanh kiếm trong tay xuống, rời xa giang hồ báo thù.

“Thế là hết rồi à?” Hứa Trăn nhìn mấy tờ kịch bản mỏng tanh trên tay, vẫn còn chưa đã thèm ngẩng đầu lên, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thấy ánh mắt lấp lánh của hắn, Kiều Phong cạn lời: “Sau đó không liên quan gì tới cậu hết.”

“Tuyết Trúc chỉ có một cảnh này, sau đó thì chết.”

“Hầy…” Hứa Trăn bỗng dưng tiếc nuối.

Nhân vật này còn rất dễ nhập tâm.

Kiều Phong nói: “Mặc dù đất diễn của Tuyết Trúc không nhiều, nhưng lời thoại không ít, hơn nữa còn cực kỳ khó đọc. Cậu tranh thủ học thuộc lòng trước khi lên máy bay, sau đó tôi sẽ dạy cậu cách diễn.”

Nghe vậy, Hứa Trăn khép kịch bản lại, nói: “Anh dạy đi, tôi học thuộc rồi.”

Kiều Phong: “…”

Hắn nhìn kịch bản bốn trang giấy rồi lại nhìn Hứa Trăn, hỏi: “Thuộc hết rồi? Phần của Dạ Vũ cũng thuộc luôn?”

Hứa Trăn gật đầu: “Ừ. Tổng cộng có vài câu chứ mấy.”

Hắn cảm thấy rất ngắn. Chẳng qua chỉ là vai diễn quần chúng, từ đầu tới cuối được có hai ba mươi câu thoại, hơn nữa đều là tiếng phổ thông. Đối với một người đã quen học thuộc kinh Phật như Hứa Trăn mà nói, học thuộc thứ này chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.

Nhưng Kiều Phong lại không bình tĩnh. Hắn liếc nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hứa Trăn.

Cái thằng này…

Từ khi tên xe tới bây giờ chỉ mới lật xem kịch bản có một lần thôi mà nhỉ?

Đọc một lần mà có thể học thuộc lòng lời thoại mấy trăm chữ ư?

Chém gió cái gì!

“Vậy thì chúng ta đối chiếu lời thoại một lần.” Kiều Phong hơi bất mãn nói: “Tôi đọc phần của Dạ Vũ.”

Hứa Trăn gật đầu, đưa kịch bản cho Kiều Phong.

“Kiếm pháp của ngươi còn chưa học hết.” Hắn nhắm mắt lại, đọc lời thoại đầu tiên của Tuyết Trúc.

Kiều Phong mở kịch bản, tìm lời thoại của Dạ Vũ, đọc: “Thế thì đã sao?”

Hứa Trăn nói: “Về sau nếu gặp phải cao thủ chân chính, một khi bị bắt được sơ hở thì tính mạng của ngươi sẽ lâm vào nguy hiểm.”

Kiều Phong nói: “Ngươi nói chuyện này với ta để làm gì? Ngươi quay lưng lại, nhìn ta!”

“…”

Hai người thay phiên nhau thuật lại nội dung kịch bản.

Đọc một lúc, Kiều Phong dần dần phát hiện có gì đó là lạ.

Không sai.

Không sai.

Vẫn không sai.

Hứa Trăn đọc liên tiếp bảy tám câu mà vẫn giống hệt kịch bản, hơn nữa không hề lắp bắp.

Thằng này… Chẳng lẽ đã thật sự thuộc lòng kịch bản rồi?

“…”

“Ta nguyện hóa thân thành cầu đá, chịu gió thổi năm trăm năm, phơi nắng năm trăm năm, mưa xối năm trăm năm.”

Mấy phút sau, Hứa Trăn đọc lời thoại cuối cùng của Tuyết Trúc.

Hắn mở mắt ra, quay sang nhìn Kiều Phong, hỏi: “Sao? Có chỗ nào sai không?”

Kiều Phong sững sờ nhìn kịch bản. Thật lâu sau, hắn lắc đầu.

Sau khi kinh ngạc một lát, hắn dần dần cảm thấy vui sướиɠ từ tận đáy lòng.

Được lắm, tiểu tử này!

Trí nhớ tốt đến mức này thì gần như có thể gọi là “Trí nhớ năng khiếu”!

Kiều Phong vốn còn lo lắng đầu óc hắn sẽ vụng về, không thể nhớ lời thoại. Bây giờ mới thấy hoàn toàn có thể dạy hắn thêm mấy thứ khác!

Nghĩ đến đây, Kiều Phong ngồi thẳng lưng, hào hứng nói: “Vậy thì tôi nói cho cậu biết thêm về vị trí camera trong trường quay. Lát nữa tới trường quay, cậu sẽ thấy.”



12 giờ trưa. Thành phố Kim Ô, phim trường Hoành Châu.

“Dừng!”

Trong một trường quay, Tô Văn Bân - đạo diễn của “Dạ Vũ Giang Hồ” nhíu mày, ngưng hẳn cảnh quay này.

“Vừa rồi A Hà sải bước ra khỏi cửa quá nhanh. Tạm thời dừng một chút, nhìn đằng trước rồi hẵng cất bước.”

“Cậu cao cao đằng sau nữa, biểu cảm đừng thả lỏng, phải nhìn chằm chằm đằng trước.”

“…”

Tô Văn Bân bước ra từ đằng sau màn hình theo dõi, vung tay hướng dẫn mấy cái, chuyên chú giảng cách diễn cho các diễn viên. Tranh thủ khoảng thời gian này, người chỉ đạo ánh sáng, người quay phim vội vàng kiểm tra máy móc của mình, bảo đảm mọi thiết bị đều vận hành bình thường.

Cảnh quay này có khá đông diễn viên, rất dễ xảy ra sơ suất.

Đạo diễn Tô Văn Bân lại là người không cẩu thả, tính cách cầu toàn, chỉ riêng cảnh quay này đã ép buộc khoảng ba tiếng.

Các nhân viên làm việc tại hiện trường không dám thở mạnh một tiếng, chỉ lo cúi đầu làm việc, bầu không khí có vẻ căng thẳng.

“Toàn thể nhân viên chú ý, chúng ta làm lại lần nữa!” Tô Văn Bân vỗ tay, cất cao giọng nói: “Các nhóm chuẩn bị!”

“Tách!” Theo tiếng dập clapper board vang lên, cảnh quay lại bắt đầu một lần nữa.

Tô đạo năm nay hơn 30 tuổi, vóc dáng không cao, đeo kính mắt gọng đen, thoạt nhìn cũng hào hoa phong nhã như tên mình. Hiện nay hắn đang trong lứa tuổi trẻ trung khỏe mạnh, bộ điện ảnh này lại là “Đứa con ruột” do chính hắn tự làm biên kịch, tự làm đạo diễn, cho nên cực kỳ dụng tâm.

Nhưng tiếc nuối là rất nhiều lúc, Tô Văn Bân cũng không thể tự quyết định mọi thứ cho “đứa con ruột” của mình.

“Dạ Vũ Giang Hồ” là bộ điện ảnh do nhiều công ty hợp sức sản xuất.

Ưu điểm của loại điện ảnh này là: nhà đầu tư nhiều, tài chính dồi dào, mạo hiểm thấp.

Nhưng khuyết điểm ở chỗ: có quá nhiều người nắm giữ quyền phát ngôn.

Hôm nay lãnh đạo công ty A an bài cháu gái của mình vào phim chạy chân, ngày mai công ty B nhét nghệ sĩ mới của mình đóng vai phụ trong phim, hôm sau công ty C lại yêu cầu thêm đất diễn cho nghệ sĩ của họ.

Tô Văn Bân cực kỳ nhức đầu với vấn đề này.

Hắn vai vế thấp, địa vị thấp, không thể từ chối với rất nhiều “lời đề cử”, chỉ có thể kiên trì quay phim. Đôi khi diễn viên được đề cử thực sự không phù hợp với thiết lập nhân vật, các bố kim chủ thậm chí sẽ yêu cầu hắn sửa kịch bản.

Chính vì thế nên theo kế hoạch, đáng nhẽ Dạ Vũ Giang Hồ sẽ đóng máy vào cuối năm ngoái, nhưng lại bị kéo dài thêm một tháng, tới nay vẫn chưa quay xong.

Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, Tô Văn Bân cảm thấy mình như già thêm mười tuổi.

“Được rồi, qua!”

Sau khi ép buộc hai lần, cảnh quay vừa rồi cuối cùng cũng đạt tiêu chuẩn.

Tô Văn Bân khích lệ mọi người mấy câu rồi tuyên bố công việc buổi sáng kết thúc, cho mọi người đi nghỉ ngơi ăn cơm.

“Reng reng reng…” Đúng lúc này, di động trong túi quần chợt đổ chuông.

Tô Văn Bân lấy di động ra thì thấy là cuộc gọi từ một lãnh đạo cấp cao của bên nhà làm phim. Hắn vội vàng tìm một góc yên lặng để nghe điện thoại.

“A lô, Mã tổng.”

“Vâng, cảnh quay buổi sáng rất thuận lợi, Mã tổng phí tâm.”

“Diễn viên hả? Chiều nay diễn viên sẽ vào đoàn làm phim, trước tiên cho chỉ đạo võ thuận…”

“Cái gì? Casting?”

Trò chuyện một lát, sắc mặt Tô Văn Bân chợt thay đổi.

“Mã tổng, diễn viên đóng vai Tuyết Trúc đã được quyết định từ lâu rồi.” Hắn cố kìm nén sự bất mãn trong lòng, cố gắng nói bằng giọng điệu ôn hòa: “Sáng nay tôi còn mới liên lạc với bên Tinh Quang Giải Trí, họ…”

Tô Văn Bân còn chưa dứt lời, đầu dây bên kia lập tức ngắt lời hắn: “Đã ký hợp đồng chưa?”

Tô Văn Bân nhất thời nghẹn họng. Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Lúc trước đã thỏa thuận là hữu tình khách mời, Hứa Trí Viễn với người quay phim của chúng ta…”

Đầu dây bên kia tiếp tục ngắt lời: “Ý là chưa ký chứ gì?”

Tô Văn Bân bị chặn họng nói không nên lời.

Thấy hắn không trả lời, đối phương khuyên nhủ: “Văn Bân à, cậu nghe anh nói một câu. Chúng ta đương nhiên sẽ không làm trái với hiệp ước, cũng không đáng để làm thế. Nhưng nếu chỉ hứa hẹn bằng mồm thì không quan trọng. Nếu cậu ta có việc bận không đến được, mà chúng ta lại có người phù hợp hơn thì có thể đổi diễn viên. Thằng bé mà lần này tôi đề cử cho cậu thật sự rất xuất sắc, ngoại hình đẹp, diễn cũng hay. Lát nữa cậu kêu thằng bé casting cho cậu, cậu đánh giá xem thế nào. Nếu thực sự diễn dở quá không chịu được thì tôi cũng không thể nào trái lương tâm dùng nó được, cậu thấy đúng không? Suy cho cùng thì tôi đều là vì điện ảnh…”

Nghe người trong điện thoại nghiêm trang nói bậy, Tô Văn Bân mặt ngoài cười hì hì, trong lòng chửi thề.

Casting? Ha ha ha.

… Tôi nhổ vào!

Chiều nay tôi sẽ quay cảnh này, đạo cụ, bối cảnh đã chuẩn bị sẵn sàng, ông còn bắt tôi lâm thời tổ chức buổi casting cho người mà ông cài vào nữa hả?

Người ta vì vai diễn mà giảm 10 kg, luyện võ non nửa năm, từ kinh thành xa xôi chạy tới đây, bây giờ ông bảo tôi thất hứa với người ta sao?

Ông thật sự cho rằng tôi không cần thể diện nữa hả?

Tô Văn Bân cúp điện thoại, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác không dừng lại được. Sau một lúc lâu, hắn thật sự không thể nuốt trôi cục tức này, thấy chung quanh không có ai, bèn lén lút chạy vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho lão đại của mình.

“A lô? Ngô đạo, em là Văn Bân đây. Mã tổng mới gọi điện cho em, bảo là muốn đề cử một diễn viễn đóng vai Tuyết Trúc. Anh sẽ tới ngay đúng không? Vâng, thế thì em chờ anh!”