Ái Nhĩ: Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ!

Chương 49: Cô ta tên gì?

(49)

Bệnh viện tư nhân Lưu Phong.

Xe dừng lại trước cổng, Tần Dụ cùng Ái Nhĩ đồng loạt quay về phía đối phương, cả hai mắt đối mắt, lại vội ngượng ngùng rời đi.

Tài xế hơi liếc nhìn kính chiếu hậu của xe, khuôn mặt liền nhíu lại như cái bánh bao.

Cái không khí màu hồng phấn này, hình như không hợp với khí thế lạnh băng của ông chủ nhà mình một chút nào. Nhưng mà, hắn cũng không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của ông chủ, haizz, thật không biết cô gái này là nhân vật phương nào, lại có thể thuần hóa một con sói điên như ông chủ, biến ông chủ thành bộ dáng cừu con ngoan ngoãn như thế này.

Da gà vị tài xế nổi lên, càng không biết hắn đã ăn phải gan hùm mật gấu gì mà dám đem ông chủ cao quý của mình so sánh!

Tài xế kìm nén không nổi tính nhiều chuyện của mình, lại vội híp mắt nhìn lén, khi thấy Tần Dụ nhếch môi cười lộ ra một góc răng nanh sáng bóng, mặt hắn lập tức thịch một tiếng, trong lòng như có hàng trăm con ngựa chạy qua.

Nhìn đi, ông chủ của hắn biết cười kìa!!! Tin này quả thực gây chấn động cả công ty cũng không ngoa đâu trời ạ!

Tài xế chìm trong suy nghĩ lung tung, đến khi giật mình, hai người kia đã nhanh chóng ra khỏi xe.

“Cậu đem xe đỗ vào bãi trước, khi nào có lệnh, lập tức chạy về đây.”

Tài xế vội vâng vâng dạ dạ, Tần Dụ cũng lười nói thêm với hắn, y vừa vươn tay chạm vào vành lăn, người phía sau liền trước một bước đẩy hắn đi.

Tần Dụ thu tay, y lắng nghe âm thanh lọc cọc nho nhỏ của bánh xe, liền tùy ý ngã người, mặc cho cô tùy ý đẩy đi.

Y nhìn bầu trời xa xa, tự cảm thấy thời tiết hôm nay thật không tệ.

Rất ấm áp, rất vừa lòng người.

Phòng bệnh.

Ái Nhĩ cầm tờ bệnh án của Tần Dụ trong tay, vừa muốn hỏi bác sĩ điều trị xem bệnh tình của Tần Dụ còn có thể chữa không, nhưng chỉ cần cô ngẩng mặt lên, liền chạm phải ánh mắt ngắm nghía mang theo tò mò rõ rệt của Lưu Vũ, như thể hắn đang nghiên cứu một công trình nào đó, chỉ hận không thể kéo cô vào phòng, hỏi han lý lịch 18 đời trước của cô.

“Lưu Vũ.”

Tần Dụ quả thật không chịu được cảnh này, không còn cách nào khác bèn vờ ho nhẹ, sau đó gọi hắn, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.

Lưu Vũ bị y lườm một cái, liền vội vã thu tầm mắt, nhưng tò mò với Ái Nhĩ thì không hề có xu hướng giảm bớt.

“Chân của ngài Tần…có thể chữa khỏi được, đúng không?”

Ái Nhĩ sau khi đọc một mạch kết quả bệnh án, miễn miễn cưỡng cưỡng mới nặn ra được một câu.

Lại không biết chạm phải chỗ nào không vui của Tần Dụ, ánh mắt y khẽ tối lại.

Lưu Vũ nghe được câu này, trong lòng á à hai tiếng, đôi mắt nhìn Tần Dụ vừa lóe qua một tia thương cảm cùng niềm vui sướиɠ trên nổi đau của người khác.

Hóa ra, Tần Dụ còn chưa thu được người vào lưới!

“Hừm, chuyện này rất khó nói.”

“Sao…sao lại rất khó nói?”

Lưu Vũ lia mắt thu hết biểu cảm rối rắm cùng lo lắng của Ái Nhĩ, liền muốn làm người tốt một phen, dù gì Tần Dụ như bây giờ cũng không thể nói không tốt ở chỗ nào, so với cái tính lạnh băng thối hoắc lúc trước còn dễ chịu hơn rất nhiều.

“ Loại bệnh này, 3 phần thuốc 7 phần là phải xem chính bản thân người bệnh cô gắng bao nhiêu. Cô nhìn cậu ấy xem, một người 24 giờ đều là công việc với bận rộn, ngay cả vật lý trị liệu cậu ấy cũng muốn không tập, các bài xoa bóp chống teo cơ cậu ấy cũng không thường xuyên làm, cho nên dù tôi có cô gắng dùng phương thuốc tốt như thế nào chỉ e đến cùng là công cóc mà thôi!”

Ánh mắt Tần Dụ lóe qua tia sửng sốt, y còn cho rằng Lưu Vũ là đang mắng một kẻ khác. Không phải tối nào y cũng xoa bóp chân trước khi ngủ sao, mỗi lần tập vật lý trị liệu, bộ dáng nhếch nhác ướt đẫm mồ hôi của hắn đều khiến Lưu Vũ đỏ mắt, không nhịn được mà mắng tục vài câu? Sao bây giờ trong miệng Lưu Vũ, y lại trở thành kẻ lười biếng, tham công tiếc việc bỏ mặc sức khỏe của mình rồi?

“Lưu Vũ!Tôi…”

“Vậy theo như lời anh, nếu bây giờ ngài Tần cố gắng luyện tập, chuyện đi lại không phải là vấn đề viễn vông, phải không? ”

Tần Dụ chưa kịp nói hết câu liền bị cô cắt ngang, còn nhận lại ánh mắt mang đầy trách cứ của cô, nếu Ái Nhĩ không phải là Ái Nhĩ, có lẽ đây là hành động xấc xược bất kính nhất mà y từng đón nhận, chỉ tiếc, đây quả thật là Ái Nhĩ, y không có cách nào nổi giận với cô, chỉ đành dỡ khóc dỡ cười mà im miệng.

“Đúng, ý của tôi chính xác là như vậy! Nhưng mà tính khí của lão Tần quá đỗi ngang bướng, ai nói cũng không để lọt vào tai, nếu…có người chịu được cái đức hạnh thối nát này của cậu ấy, cố gắng chăm sóc trong khoảng thời gian tiếp theo, e là chuyện đi lại bình thường cũng không là vấn đề lớn.”

Ái Nhĩ nghe được một ít ý tứ trong lời nói kia, trong lòng vừa dâng lên một tư vị vui sướиɠ liền bị thấp thỏm, lo lắng lấn áp.

Người mà vị bác sĩ này ám chỉ rốt cuộc có phải mình hay không, cô không dám đoán chắc, dù sao cho dù cô có tự tin đến bao nhiêu, cũng không thể vỗ ngực đảm bảo Tần Dụ sẽ vì lời nói của cô mà thay đổi, huống hồ họ chỉ quen nhau chưa đầy một tháng.

Khoảng thời gian này, thực sự không đủ lớn để khiến đối phương thay đổi vì chính mình.

Ái Nhĩ ngập ngừng một lúc, lâu đến mức Lưu Vũ tưởng chừng kế hoạch của mình sắp hỏng bét, chỉ lo một giây sau cô gái này sẽ sợ hãi mà chạy mất, vội muốn bỏ qua chuyện này.

“Chuyện này cũng không cần gấp gáp suy nghĩ, dù sao…”

Tiếng chuông điện thoại trong tú xách Ái Nhĩ vang lên, đầu mục hiển thị hai chữ “Anh trai” khiến da đầu Ái Nhĩ có chút tê dại, cô vội vàng nói xin lỗi, sau đó liền đi ra ngoài nghe máy.

“Đừng dọa sợ cô ấy.”

Tần Dụ nhìn bóng lưng Ái Nhĩ, có chút lưu luyến mà không nỡ rời mắt.

“Còn không phải là vì cậu xem trọng người ta sao, làm sao tôi lại không gấp gáp cho được.”

Lưu Vũ đẩy đẩy gọng kính trắng bạc của mình, có chút nghi hoặc hỏi.

“Nhưng mà, cô gái này, hình như có chút quen mắt, giống như tôi đả từng gặp qua. A…thật là, tôi vẫn chưa biết tên cô ấy…”

Hắn ảo não vỗ đầu, bộ dáng ngốc nghếch này khác hoàn toàn với danh hào bác sĩ giỏi nhất khoa chỉnh hình của bệnh viện.

“Cô ấy tên Trịnh Ái Nhĩ.”

Cái tên này như một loại ma chướng, vừa rơi vào tai Lưu Vũ liền khiến hắn run lẩy bẩy, bàn tay nắm lấy bệnh án của Tần Dụ cũng buông thõng.

Từng tờ giấy mất điểm níu bay lả tả xuống sàn nhà, không gian trong phòng bệnh lặng ngắc như tờ, chỉ còn nghe được tiếng thở phì phò, cùng khuôn mặt gần như kìm nén của Lưu Vũ.

“Cậu lập lại một lần nữa xem, cô ta tên gì?”

Giọng nói Lưu Vũ giờ đây đã có chút trầm trọng.

“Trịnh Ái Nhĩ.”