Ái Nhĩ: Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ!

Chương 48: Lũ cuốn trong tim

(48)

“Ngày mai tôi có một cuộc kiểm tra trước khi tiến hành đợt trị liệu cuối cùng, tôi cảm thấy hơi lo lắng khi đi kiểm tra một mình, không biết em có nguyện ý đi cùng tôi đến đó không?”

Âm thanh trầm thấp đầy từ tính xuyên qua vành tai, khiến cả người Ái Nhĩ ở bên đầu dây có chút thất thần.

Giọng điệu này dịu dàng đến mức trái tim cô run rẩy liên tục, cả cơ thể như tan ra giữa tình triều mênh mông vô định, dường như trong khoảnh khắc này, l*иg ngực đang nảy lên liên tục của cô mang theo một cảm giác vừa ấm áp lại quen thuộc đến kì lạ.

Ái Nhĩ không biết người đàn ông này rốt cuộc là muốn gì từ phía cô, càng không phân rõ vì sao hết lần này đến lần khác y lại nguyện ý cho cô bước từng bước một vào lãnh địa của mình.

Cô chỉ biết, mình luôn không muốn đưa ra lời từ chối với y.

“Được.”

Ái Nhĩ khẽ đáp, câu trả lời hệt như mong đợi của Tần Dụ.

Khóe môi y liền nâng lên một đường cung, cười nhẹ một tiếng.

“Tốt lắm, ngày mai tôi sẽ đợi em.”

Điện thoại vừa ngắt kết nối, cả hai người đều không biết, đối phương bởi vì cuộc hẹn này mà trằn trọc không ngủ suốt cả một đêm.

Sáng hôm sau.

Ái Nhĩ nhìn người đàn ông đứng trước cửa nhà mình, ánh mắt trong veo khẽ nheo lại khi bị nắng sớm chiếu vào, dường như không kìm được mà toát lên vẻ sửng sốt.

“Anh…”

Ái Nhĩ nhìn đến vết nước đọng lại trên bánh xe cùng ngón tay đỏ ửng của Tần Dụ, lời đang muốn nói như mắc nghẹn lại cổ họng.

Tần Dụ chờ cô ở đây, cũng chẳng biết là đã đợi bao lâu rồi…

Anh ta ngốc sao? Lại không chịu bấm chuông cửa ? Nếu không phải cô xuống đây, anh ta còn muốn đợi đến khi nào.

Tần Dụ nhìn hết được mọi biến hóa trên khuôn mặt của Ái Nhĩ, không những không cảm thấy phiền, trong lòng còn có chút vui vẻ ác tâm. Y đối diện với tầm mắt của cô, chỉ mỉm cười, dịu dàng gọi.

“Ái Nhĩ, lên xe thôi.”

Ái Nhĩ bị gọi tên liền hoàn hồn, máy móc đi sau lưng Tần Dụ như một bé ngoan, mãi cho đến khi không khí trong xe ấm lên, Ái Nhĩ vẫn nhìn chăm chăm vào Tần Dụ không rời một giây nào.

“Nhìn đủ chưa?”

Ái Nhĩ giật thót mình, còn chưa kịp phản ứng với câu nói kia, cái trán trơn bóng liền bị bao phủ bởi một bàn tay vừa dày, vừa ấm áp.

Trong lòng cô liền oanh một tiếng, hai bên gò má đỏ bừng như phát sốt.

“Có phải là sốt rồi không, sao mặt lại nóng thế? Hay là chỉnh điều hòa xuống thấp một chút.”

Rặng mây đỏ trên mặt Ái Nhĩ không hề có dấu hiệu nhạt dần, mà càng ngày càng sậm hơn, giống như chỉ cần véo nhẹ má của cô, gò má liền nhỏ ra máu đỏ.

“Tôi…không sốt…vẫn ổn, tay…”

Tần Dụ chỉ trêu người tới đây liền thả tay xuống, y nhìn cô ngượng nghịu sờ mặt mình, bộ dáng như cố trấn tĩnh lại, nhưng khóe môi đang cắn chặt lại đang bán đứng bản thân.

Tần Dụ vui vẻ trong lòng, ngón tay không tự chủ mà xoa nhẹ, lòng bàn tay này dường nhu còn lưu lại nhiệt độ cùng sự mềm mại trơn mịn của da thịt người bên cạnh, thật khiến y lưu luyến không thôi.

Dư quang khóe mắt y lướt nhìn Ái Nhĩ thêm một lượt từ đầu đến chân, từ đường nét trên khuôn mặt đến cánh tay trắng noãn, cùng vòng eo bé xíu kia.

Cả người của cô, trong mắt y thật sự chỉ có một chữ : Mềm!

Tựa như viên kẹo sữa hình thỏ con ngày hôm ấy, trắng mềm thơm ngọt, chỉ muốn…

Tần Dụ ho khẽ một tiếng, kìm lại cơn xúc động đen tối ngự trị trong lòng mình, nhìn thấy cả người Ái Nhĩ không được tự nhiên mà co lại, bèn thở thài trong lòng, cẩn trọng chạm vào vai Ái Nhĩ, lại bị cô cứng ngắc tránh né, y liền hoảng, ngay lập tức nhẹ gọng dỗ dành.

“Xin lỗi, là tôi tự tiện, em đừng giận.”

“Không, không phải…”

Ái Nhĩ vẫn còn xấu hổ, cứ rụt đầu nói lí nhí với Tần Dụ, ngón tay chui vài trong áo khoác nắm chặt lại, có chút ảo não với chính mình.

Cô…cô lại tự nhiên sinh ra vài phần lưu luyến với cảm xúc ấm nóng trên trán ban nãy, thậm chí…còn cầu mong Tần Dụ đừng vội rút tay.

Quả thực suy nghĩ này quá dọa người, đầu óc cô trong giây phút đó đều trắng xóa, không biết phải đối mặt với y sao cho phải, chỉ biết cúi đầu che giấu hoảng hốt trong người.

Ái Nhĩ đáp lại một tiếng như muỗi kêu, sau đó chỉ dám khẽ nâng mắt, len lén nhìn cánh tay lúc nãy mới sờ trán mình, sau đó liền đỏ mặt rút về, bên tai liền vươn lại âm thanh thở dài của Tần Dụ.

Một bàn tay Ái Nhĩ bấu lấy mép váy, khóe môi không tự chủ cong lên.

Mà ở phía bên cạnh, ánh mắt Tần Dụ khi nhìn vào vành tai trắng trẻo của cô, liền chảy qua một thoáng dịu dàng.

Xe chạy đến một đoạn đường gập ghềnh, bả vai hai người sẽ có lúc chạm nhẹ vào nhau, cả hai liền cứng ngắc trong giây lát, sau đó đờ đẫn rồi lén nhìn chỗ vừa đυ.ng chạm kia, như những đứa trẻ nghịch ngợm vô tình có được hũ mật ngọt nhất trên đời, niềm vui sướиɠ vụиɠ ŧяộʍ ấy, như lũ chảy trong tim, cuốn không đi, hút không cạn, càng không có cách nào khiến chúng ngừng lại.