Bình Nhi ở khách điếm nghỉ ngơi hai ngày. Sau đó Trương Đại Pháo đã chiến thắng trở về. Nhưng nàng lại không gặp được hắn trước, mà lại thấy Tôn hồ ly đến đây.
Tôn hồ ly bị Trương Đại Pháo mang theo trên người, phòng ngừa hắn truyền tin cho Lý Đại Hồ Tử. Chờ khi Trương Đại Pháo vây bắt xong đám thổ phỉ. Hắn mới được phép tự do đi lại, ngay lập tức đánh ngựa đi đến khách điếm nơi Bình Nhi đang ở. Mục đích là muốn giành nàng về tay hắn trước khi Trương Đại Pháo trở về. Suy cho cùng hắn vẫn tự tin về cái miệng đầy mật ngọt của mình.
Ai ngờ Bình Nhi không hề để ý chút nào đến hắn. Đối với đồ ăn thức uống hảo hạng, lăng la tơ lụa đẹp đẽ mà hắn đưa đến, nàng đều làm như không thấy. Đến khi hắn gõ cửa phòng muốn gặp mặt, nàng cũng giả vờ như không nghe.
Tôn Quỳnh bám riết không tha, cả ngày đều luẩn quẩn trước cửa phòng của Bình Nhi. Hắn nghĩ rằng chỉ cần nàng mở cửa. Hắn liền có lòng tin sẽ bắt được tiểu yêu tinh này.
Ngày ấy, khi thấy Trương Đại Pháo ném cây dươиɠ ѵậŧ giả vào đống lửa trại. Hắn đã loáng thoáng đoán ra được nữ nhân này gặp phải chuyện gì. Nàng đã bị thổ phỉ chơi hỏng rồi, hắn không tin Vương Tử Đoan và Trịnh Hằng có thể bỏ qua mà vẫn tiếp tục nâng niu nàng như bảo bối giống như trước kia.
Thù hận của Bình Nhi đối với Tôn hồ ly vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ. Trịnh Hằng cũng từng nói với nàng, Tôn Quỳnh này cũng thường hạ thuốc kí©ɧ ɖụ© cho các nữ nhân uống. Nên nàng rất sợ mình sẽ rơi vào bẫy của hắn. Cả một ngày đều không mở cửa ra. Đa số thời gian nàng chỉ nằm trên giường tĩnh dưỡng, đối với sự quầy rầy của Tôn hồ ly, nàng giả vờ ngủ say không nghe được.
Đến buổi tối ngày thứ ba, Trương Đại Pháo cuối cùng cũng diệt trừ xong xuôi nhóm thổ phỉ, đem bọn chúng giao cho quan phủ địa phương xử trí.
Lúc trở về đến khách điếm, liền nghe thân binh của mình báo cáo lại việc Tôn hồ ly cả ngày ở trước cửa phòng Bình Nhi. Lại nghe nói Bình Nhi căn bản coi Tôn hồ ly như không khí. Hắn liền tăng thêm niềm yêu thích với tiểu nữ nhân này.
Trương Đại Pháo tắm rửa xong xuôi, thay đổi xiêm y sạch sẽ, lại cẩn thận cạo đi chòm râu. Lúc này mới đi đến phòng Bình Nhi. Ai ngờ nửa đường lại gặp Tôn hồ ly.
Hắn đang muốn tìm họ Tôn này nói chuyện. Ai ngờ Tôn hồ ly lôi kéo hắn qua một bên trước, nói nhỏ, “Huynh đệ, còn muốn ngủ với Bình Nhi không?”.
Trương Đại Pháo xoa eo, cất giọng thô khàn nói, “Vô nghĩa! Lão tử đời này chính là muốn ngủ, muốn thao nàng nhất!”.
Tôn hồ ly cười nịnh nọt vô cùng, “Vậy sao không thừa cơ hội này, đem nàng đoạt lấy, cất giấu trong phủ tướng quân của ngươi, về sau muốn như thế nào thì liền làm như thế đó, không đúng sao?”.
“Sao có thể làm vậy được?” Trương Đại Pháo nhướng mày nói, “Như vậy Vương Tử Đoan và Trịnh Hằng nhất định sẽ trở mặt với chúng ta! Với lại việc đoạt nữ nhân của huynh đệ cũng là một việc không trượng nghĩa!”.
Tôn hồ ly nói, “Ngươi không thấy rõ tình hình lúc này sao? Hiện giờ Cửu vương gia đã chết. Trịnh Hằng do một ngoại thất ở bên ngoài sinh ra thì liệu có thể thuận lợi kế thừa tước vị được sao? Không chừng vừa mới trở về kinh thành đã bị Cửu vương phi và đám con cháu họ hàng âm thầm gϊếŧ chết rồi. Còn Vương Tử Đoan, nếu không có Trịnh Hằng chống lưng, thì hắn cũng chỉ là một thương hộ không quyền không thế, còn ngươi đường đường là tướng quân của một thành, sao còn phải sợ hắn?”
Trương Đại Pháo nhíu mày trầm tư do dự. Tôn hồ ly nói, “Huynh đệ ngươi ngẫm lại xem, Bình Nhi kia chính là một vưu vật trên đời. Chỉ thao nàng năm ba ngày, ngươi có thể đã ghiền sao? Chúng ta chỉ cần nói với Vương Tử Đoan rằng Bình Nhi bị thổ phỉ luân gian đến chết, thi thể cũng không tìm được. Hắn còn có thể không tin sao? Còn về phía Bình Nhi, ngươi chỉ cần giấu trong phủ đệ nhà mình. Ai biết người thϊếp ngươi mới nạp là ai chứ?”.
Thật là một kế sách hoàn hảo, có thể thuận lý thành chương đem Bình Nhi nắm trong tay, Trương Đại Pháo cũng đã động tâm. Suy tư thêm chút nữa, hắn nói với Tôn hồ ly, “Vậy ngươi liền chạy đi một chuyến đến Minh Châu, nói với Tử Đoan rằng Bình Nhi đã không còn trên đời nữa.”.
Tôn hồ ly ngay lập tức đáp ứng, chỉ cần làm tốt việc này, về sau hắn muốn Trương Đại Pháo đưa Bình Nhi cho hắn chơi thì họ Trương này cũng không thể từ chối. Vội vàng đồng ý, sáng sớm ngày hôm sau hắn mang theo một số tùy tùng đi về nơi ở của Vương Tử Đoan để báo tin cho hắn.
Trương Đại Pháo sai phái Tôn hồ ly xong rồi, liền lập tức đi đến trước cửa phòng Bình Nhi, gõ cửa, thông báo tên. Bình Nhi liền mở cửa.
Trương Đại Pháo đem chuyện hắn đã đánh vào hang ổ của bọn thổ phỉ, tiêu diệt những tên đó, cứu các cô nương bị hại, còn đem mấy tên đại đương gia đã khi dễ Bình Nhi xử lý hết, toàn bộ sự việc kể lại cho Bình Nhi nghe. Trong lòng Bình Nhi lúc này vô cùng cảm kích hắn. Đứng dậy nhún người hành lễ với hắn, “Đa tạ Trương tướng quân ra tay tương trợ.”.
Trương Đại Pháo vội vàng nâng Bình Nhi đứng dậy, ôn nhu hỏi, “Đây đều là việc nên làm. Tiểu Tẩu tẩu không cần khách khí như vậy. Còn Tiểu Tẩu tẩu, hai ngày này, thân mình đã dưỡng tốt không?”.
Bình Nhi vốn dĩ không thân quen với hắn, giờ nghe hắn hỏi như vậy, đột nhiên nhớ tới ngày ấy hắn giúp mình rút dươиɠ ѵậŧ giả kia ra, lại nhìn nàng tiết ra một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, ở trước mặt hắn coi như đã mất hết sự riêng tư. Sắc mặt đỏ bừng lên, thấp giọng nói, “Đã tốt được bảy tám phần rồi. Làm phiền Trương tướng quân hỏi thăm.”.
“Vậy thì tốt rồi.” Trương Đại Pháo cũng có chút không được tự nhiên, hai người nhớ đến tình huống xấu hổ ngày đó, nên đều trầm mặc không nói. Trương Đại Pháo sợ chính mình xúc động lại dọa đến Bình Nhi, vậy sẽ đem cảm giác thân cận khó khăn lắm mới có thể xây dựng này, phá hủy hết. Nên hắn xoay người, tìm cớ rời đi.
Bên này, Bình Nhi dưới sự che chở cẩn thận của của Trương Đại Pháo, mà mơ hồ quay trở về Hàn Châu.
Bên kia ở Minh Châu, Vương Tử Đoan nhận được tin tức rằng Bình Nhi đã qua đời do Tôn hồ ly mang đến. Hắn thương tâm một hồi, đến sơn cốc nơi hai người gặp nạn, đốt giấy cầu mong nàng có thể siêu thoát, đồng thời cũng muốn thể hiện niềm thương tiếc với nàng. Sau đó âm thầm đau thương trở về quê nhà.
Mãi đến khi Bình Nhi thấy cửa thành Hàn Châu ở xa xa, mới hiểu được Trương Đại Pháo muốn bắt cóc nàng.
Nàng lập tức đại náo một trận, nhưng thân gái lẻ loi làm sao đấu lại một đại nam nhân. Bị hắn mạnh mẽ mang về phủ đệ, an bài trong một tiểu viện tinh xảo, phân phó bốn nha đầu chăm sóc trông chừng nàng.
Khi nàng tuyệt thực. Tôn hồ ly lại chạy tới nói dối với nàng, Vương Tử Đoan biết nàng bị bọn thổ phỉ xâm hại, hắn cảm thấy dơ bẩn nên không cần nàng nữa. Bây giờ nàng tuyệt thực cũng vô ích, không bằng tiếp thu sự thật này, làm thϊếp của Trương tướng quân. Như vậy thì so ra cũng không kém khi nàng ở bên người Vương Tử Đoan.
Bình Nhi khóc một hồi, ngẫm lại từ trước đến nay, thân nàng như cây lục bình, bây giờ ngoài việc dựa vào Trương Đại Pháo, còn có thể làm được gì nữa? Mà nàng cũng không trách Vương Tử Đoan từ bỏ nàng. Một nữ nhân bị nhiều tên thổ phỉ gian da^ʍ qua, thì còn ai muốn xem như bảo bối nữa?.
Sau bao nỗ lực, cuối cùng Trương Đại Pháo cũng có được Bình Nhi. Hắn cũng không lập tức lên giường với nàng, mà vẫn kiên nhẫn chờ Bình Nhi nhìn rõ hắn, đặt hắn ở trong lòng nàng.
Ngày hôm nay đến tối muộn, hắn vừa từ quân doanh trở về, nhìn thấy nha đầu Lan Hương ở trong viện của Bình Nhi đang đứng trước cửa phủ nôn nóng dậm chân đi qua đi lại. Nhìn thấy hắn như nhìn thấy cứu tinh, nàng ta chạy như bay đến nói với hắn, “Tướng quân mau đi cứu Bình di nương đi! Chiều nay phu nhân kêu di nương đến, nói nàng bất kính với phu nhân nên bắt di nương phạt quỳ, hiện giờ đã quỳ ở trong sân hai canh giờ rồi!”.
Trương Đại Pháo vừa nghe vậy, liền cất bước hướng thẳng đến viện của phu nhân hắn. Đến nơi, quả nhiên nhìn thấy giữa mùa đông lạnh lẽo, Bình Nhi chỉ mặc một lớp áo choàng mỏng, quỳ gối ngay giữa cửa chính. Lúc này thể lực của nàng cũng đã cạn, lung lay sắp ngả đổ người. Hắn nhanh chóng chạy qua, tiếp được nàng và bế lên tay. Thấy Bình Nhi đông lạnh đến mức cả người phát run, sắc mặt trắng bệch, môi xanh tím, khiến hắn đau lòng hết sức.
Trương phu nhân thấy Trương Đại Pháo vừa trở về, đã chạy tới đây cứu tiểu hồ ly tinh này, liền giận sôi máu, nàng ta nói, “Trương Đại Pháo ngươi giỏi thật, ta muốn giáo huấn hạ nhân trong nhà, ngươi ở bên cạnh làm loạn cái gì?”.
Trương Đại Pháo sốt ruột, chỉ muốn ôm Bình Nhi tìm chỗ sưởi ấm, liền quát lớn với Trương phu nhân, “Về sau nếu ngươi còn dám nhân lúc ta không ở nhà mà tìm nàng tra tấn, ta liền đem ngươi ném tới quân doanh làm quân kỹ, để ngàn người, vạn người ở đó thao lộng ngươi!”.
Trương phu nhân bị cơn giận lôi đình của hắn dọa đến mất cả khí thế ban đầu, khuôn mặt trở nên xám xịt mà về phòng.
Trương Đại Pháo mang theo Bình Nhi về lại tiểu viện của nàng, vội vàng sai người mời đại phu đến bắt mạch cho Bình Nhi, xem nàng có bị cảm mạo đông lạnh hay không.
Đại phu tới, cẩn thận nghe mạch cho Bình Nhi, bỗng nhiên đứng dậy chúc mừng Trương Đại Pháo, “Chúc mừng tướng quân, tiểu phu nhân có hỉ.”.
Trương Đại Pháo sửng sốt, hoài nghi chính mình nghe lầm, hỏi, “Ngươi lặp lại lần nữa?”.
Đại phu nói, “Tiểu phu nhân đã mang thai. Với y thuật của lão phu, thì đoán chừng thai nhi đã hơn hai tháng.”.
Trương Đại Pháo nghe như sét đánh ngang tai. Trong lòng không biết nên có tư vị gì. Hắn mạnh mẽ trấn định trở lại, cả giận nói, “Lão tử muốn ngươi xem thử nàng có bị nhiễm bệnh cảm mạo hay không, ngươi lại nói với ta mấy lời lung tung rối loạn đó làm gì, rốt cuộc có thể xem bệnh hay không?”.
Đại phu bị hắn dọa, lập tức nói, “Phu nhân thân thể rất tốt, tuy chịu lạnh suốt hai canh giờ, nhưng theo mạch tượng như hiện tại thì cũng không đáng lo ngại. Chỉ cần giữ ấm tĩnh dưỡng hai ngày thì sẽ tốt trở lại. Quan trọng nhất đó là thai tượng của phu nhân vẫn vững vàng, đứa bé không bị ảnh hưởng gì cả.”
Trương Đại Pháo đem tên đại phu chỉ biết nói chuyện về thai nhi, đuổi ra ngoài. Sau đó nhìn lại thì thấy Bình Nhi đã tỉnh, nằm ở trên giường, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Ánh mắt Bình Nhi dần dần trở nên kiên quyết, chậm rãi nhẹ giọng nói, “Đứa nhỏ này thϊếp muốn sinh ra. Cầu Trương tướng quân buông tha thϊếp cùng với đứa nhỏ này.”.
Trương Đại Pháo trầm mặc một lát, gật đầu nói, “Đứa nhỏ này nếu nàng thiệt tình muốn, thì giữ lại đi!”.
Đứa nhỏ này chắc chắc là do Vương Tử Đoan hoặc Trịnh Hằng gieo giống. Hắn đã làm chuyện có lỗi với bọn họ, lưu lại hài tử của bọn họ, coi như là bồi thường.
Đảo mắt đã đến mùa xuân đâm chồi nảy lộc, Bình Nhi hiện giờ đã đã mang thai được năm tháng. Bụng đã lộ ra rõ ràng. Thân mình nhờ tỉ mỉ bảo dưỡng, càng trở nên mượt mà. Càng thêm nhiều phần phong tình quyến rũ của thiếu phụ.
Lúc này nàng đang nghiêng người nằm ở trên giường, hạ thân trần trụi, bầu vυ' vì mang thai mà to hơn trước rất nhiều, giờ cũng đang lộ ra không mảnh vải che lại, nó còn đang được một bàn tay ngăm đen bắt lấy vuốt ve, một chân của nàng bị một bàn tay khác nâng lên. Thân hình nam nhân cường tráng hữu lực ở phía sau, chậm rãi đẩy đưa ở vùng mông nàng, một côn ŧᏂịŧ thô to đen bóng thoắt ẩn thoắt hiện.
“Ân. Thật thô. Đại dươиɠ ѵậŧ của ca ca cắm vào Bình Nhi thật thoải mái a. Mau lên chút đi, thai nhi không sao đâu.” Thanh âm kiều mỵ của Bình Nhi, theo sự đưa đẩy của hắn, từ trong cổ họng chậm rì rì phát ra.
Trương Đại Pháo lại không nghe theo nàng, vẫn duy trì tốc độ như cũ, thô suyễn nói, “Tiểu tao hóa! Vì hài tử, ca ca cũng không thể hung hăng thao nàng. Miễn cho xong việc rồi lại oán ta không thương nàng. Ngoan, đại dươиɠ ѵậŧ này của ca ca quá thô, chỉ có thể chậm rãi cắm nàng, mới khiến nàng được sung sướиɠ. Nếu không, chỉ sợ nàng sẽ chịu không nổi. Chờ đứa trẻ được sinh ra, tiểu huyệt căng lớn, đến lúc đó ta lại dùng sức thao nàng.”.
Bởi vì dươиɠ ѵậŧ của hắn vô cùng thô dài, nên những thiếu nữ chưa trải chuyện tìиɧ ɖu͙© không phải là niềm yêu thích của hắn. Hắn cắm mấy nữ nhân đó chưa được hai cái thì bọn họ đã kêu la thảm thiết rồi, khiến hắn mất hết của hứng thú. Bởi vậy hắn chỉ có thể tìm những nữ nhân có tiểu huyệt rộng rãi, mới miễn cưỡng có được chút lạc thú khi làʍ t̠ìиɦ.
Riêng Bình Nhi, nàng lại có tao huyệt trời cho, dù cho dươиɠ ѵậŧ to bao nhiêu nàng vẫn có thể ăn vào. Vậy làm sao mà bảo hắn không đem nàng trở thành bảo bối cho được? Hắn cũng sẽ tự nhiên chậm rãi hưởng thụ.
Bình Nhi xoay đầu lại, cùng hắn thân mật hôn môi, trong lòng lại phá lệ ấm áp. Người nam nhân này, nhìn thô bỉ, nhưng đối với nàng thật sự tốt.
Nàng nói muốn giữ lại hài tử mà không biết cha là ai này. Hắn liền đem nàng mang ra khỏi phủ, đưa nàng đến một phủ đệ khác mà hắn mới mua. Miễn cho nàng khỏi bị phu nhân của hắn hành hạ. Còn quan tâm nàng mọi lúc mọi nơi. Nếu không phải vì khe l*и của nàng suốt ba tháng đầu mang thai quá trống trải, phải chủ động câu dẫn hắn lên giường. Chỉ sợ hắn còn có thể nhẫn nhịn đến khi hài tử sinh ra.
“Nga. Ca ca thao thϊếp cực kỳ thoải mái. Ân a. Về sau mỗi ngày đều tới xem Bình Nhi được không. Bình Nhi thích đại dươиɠ ѵậŧ của ca ca. Thích được ca ca cắm. Ân. Sờ vυ' thϊếp đi. Ân nha. Hảo trướng.”.
Trương Đại Pháo nhẫn nại vô cùng vất vả, chỉ sợ làm ra động tác mạnh mẽ sẽ làm bị thương hài tử của nàng, nghe nàng nói những từ ngữ dâʍ đãиɠ đó, nhịn không được mà đem dươиɠ ѵậŧ hướng thật sâu vào trong hoa huyệt nàng, giữ im lại trong đó, ma sát một trận, cắn răng nói, “Tiểu dâʍ đãиɠ, Tiểu tao huyệt! Nàng chính là muốn mạng của gia mà! Chờ nàng sinh xong, gia mỗi ngày phải thao hỏng cái âʍ ɦộ này!”.
Bình Nhi bị hắn ma sát khiến cả người mềm mại, phóng đãng kêu lên, “Thật tốt nha, đại dươиɠ ѵậŧ của ca ca, Bình Nhi chờ người đến lúc đó mỗi ngày sẽ thao hỏng thϊếp, bắn đầy trong âʍ ɦộ da^ʍ này, thϊếp cũng sẽ sinh hài tử cho người a. Ân a. Ca ca. Thao thϊếp. Đừng có ngừng a. Nga.”.
Nàng vừa nói lời dâʍ đãиɠ, khe l*и cũng phối hợp hút hắn gắt gao, làm Trương Đại Pháo sảng khoái muốn thăng thiên. Ma sát nghiền ngoáy hoa tâm kia trong chốc lát, lại đưa đẩy thêm chục cái, liền gắt gao chống trong nàng, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Bắn xong rồi hắn cũng luyến tiếc rút ra. Côn ŧᏂịŧ mềm xuống nhưng vẫn có kích cỡ rất lớn, vẫn có thể cắm được trong khe l*и của Bình Nhi, trải qua cao trào, hai người ôm nhau ngủ thêm nửa canh giờ.
Về sau bụng Bình Nhi càng lúc càng lớn, Trương Đại Pháo dù cho thèm khát cách mấy, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sợ nàng xảy ra sơ xuất. Chỉ có thể ngóng trông Bình Nhi mau mau sinh con, sau đó có thể hung hăng thao lộng nàng.
Nhìn nàng mặc dù đã có một cái bụng rất to, thân mình mập mạp giống như một trái bóng, nhưng thứ đồ vật ở đũng quần hắn vẫn hưng phấn không thôi, cứng đến mức khiến cả người hắn phát đau. Lúc này hắn chỉ có thể mang theo lính đi ra ngoài tiêu diệt thổ phỉ.
Mục đích chính là chờ sau khi Bình Nhi sinh xong, thì cũng sẽ không bị công việc này trong quân phiền tới hắn, lúc đó hắn có thể tận tình hưởng thụ thân thể mỹ diệu của Bình Nhi một phen tới bến.
Mùa hạ đến, Trương Đại Pháo diệt giặc cướp trở về, Bình Nhi rốt cuộc cũng lâm bồn, sinh hạ một tiểu tử béo mập. Vừa ra đời nhìn thấy khuôn mặt rất tương tự với Trịnh Hằng, như vậy có thể xác định đứa nhỏ này là con của Trịnh Hằng.