Lý Đại Hồ Tử thấy nàng bị dọa đến khóc lóc lệ rơi đầy mặt, khe l*и cũng sợ tới mức co chặt lại, kẹp hắn sảng khoái kinh khủng. Tâm tình tốt trở lại, hắn nói, “Lá gan của ngươi sao nhỏ như vậy! Hoa huyệt thật là thiếu thao. Tối qua được chúng ta thao một đêm, hôm nay nghỉ ngơi một ngày rồi thì tối nay có thể tiếp tục thao. Năm huynh đệ chúng ta đều trở thành bại tướng dưới thân ngươi. Đồ yêu tinh dâʍ đãиɠ!”
Lý Đại Hồ Tử nói muốn cùng bốn người còn lại thao nàng suốt đêm, quả nhiên bọn họ đã làm nàng ròng rã cả đêm. Mãi đến khi năm tên này không thể bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ được nữa, mới dừng lại.
Khe l*и và c̠úc̠ Ꮒσα của Bình Nhi bị bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đến rối tinh rối mù. Tên Nhị đương gia vào lần cuối cùng bắn tinh, sau khi rút ra, hắn còn tàn nhẫn nhét vào một dươиɠ ѵậŧ giả được làm bằng gỗ, vào trong khe l*и của Bình Nhi. Hắn nói muốn để Bình Nhi trở về với một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ như thế này, rồi để xem mấy tên nam nhân của nàng thấy vậy có còn muốn chơi nữ nhân hư hỏng này nữa không.
Bình Nhi chỉ còn nửa cái mạng, mang theo một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, mà được đưa xuống núi. Cùng rời đi với nàng còn có mấy rương vàng bạc lúc trước của Vương Tử Đoan.
Trên đường đi, mông nàng cũng không thoát khỏi việc chơi đùa của tên thổ phỉ áp giải nàng.
Tới nơi gặp mặt, Bình Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy hàng ngũ binh lính chỉnh tề. Lúc này nàng mới hiểu rõ tại sao bọn Lý Đại Hồ Tử có thể nghe lời mà thả nàng và tài sản của Vương Tử Đoan trở lại.
Nam nhân đang cưỡi con hắc mã to lớn, đứng trước dàn bình lính, chính là tên mặt đen nàng coi thường, Trương Đại Pháo. Bên cạnh lại là tên đầu sỏ khiến nàng và Vương Tử Đoan gặp nạn, Tôn Quỳnh.
Giờ phút này hắn ta đang cẩn thận quan sát sắc mặt của Trương Đại Pháo. Phía sau còn có mười mấy nữ nhân. Nàng không biết bọn họ đang có ý định gì.
Tên thổ phỉ cưỡi ngựa chậm rãi đến trước mặt Trương Đại Pháo, sau đó dùng lực ném Bình Nhi từ trên lưng ngựa của hắn sang cho Trương Đại Pháo.
Trương Đại Pháo vội duỗi tay tiếp được Bình Nhi, thuận thế đem nàng ôm vào ngực. Lạnh lùng nói, “Các ngươi xem ra vẫn còn giữ được chữ tín, bản tướng quân lần này tha cho các ngươi.”
Tên kia cũng không tỏ vẻ sợ hãi, hắn ngồi trên lưng ngựa ngạo mạn mở miệng nói, “Nữ nhân này vẫn còn sống tốt, vậy số nữ nhân mà chúng ta muốn, các người đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”
Tôn Quỳnh lập tức phất tay, có người áp giải những nữ nhân kia tới trước, nói “Có khi nào Lý đại ca muốn thứ gì mà ta không cấp đủ cơ chứ? Tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, đều là những nữ nhân đàng hoàng do ta dùng tiền mua được.”
Bình Nhi cả kinh nhìn các cô nương đang run bần bật, nàng nhìn lại phía Tôn Quỳnh, không nhịn được nâng ngón tay chỉ thẳng vào hắn mà mắng, “Họ Tôn kia! Nếu không phải do ngươi thông đồng giúp đám thổ phỉ, ta và phu quân sao có thể gặp kiếp nạn này. Bây giờ ngươi còn có thể làm chuyện tán tận lương tâm hại các cô gái như vầy sao! Ngươi không sợ sẽ bị đày vào địa ngục chịu mọi kiếp cực hình sao!”
Tôn Quỳnh nịnh nọt cười nói, “Tiểu tẩu tẩu đừng nóng giận, đừng nóng giận. Ta biết ta làm sai rồi, bây giờ không phải ta đang đền bù đó sao!”
Bình Nhi nghĩ đến bản thân mình bị mấy tên thổ phỉ đó đùa bỡn suốt hai đêm liền, nếu không phải nhờ lúc trước có sự dạy dỗ chơi đùa của Tử Đoan và Trịnh Hằng cộng thêm thể chất bẩm sinh của nàng thì chắc chắn cái mạng nhỏ này đã sớm chết oan uổng rồi. Mà bây giờ lại có những tiểu cô nương xấp xỉ tuổi nàng, lại sắp phải chịu cảnh bị luân gian đùa bỡn, thật sự không thể không khiến nàng cảm thấy đau lòng cho các nữ nhân này. Nàng nhịn không được, ngẩng đầu khóc lóc với Trương Đại Pháo, “Ngươi mà cũng xứng làm tướng quân của một thành sao, ngươi nỡ lòng nào cấu kết với thổ phỉ, trơ mắt nhìn nữ tữ đàng hoàng bị đưa đi chà đạp như vậy!”
Trương Đại Pháo bị chỉ trích mà đỏ bừng cả mặt, “Này chỉ là do bất đắc dĩ thôi!”
Tên thổ phỉ có nhiệm vụ đưa Bình Nhi xuống núi không thèm quan tâm bọn họ nói cái gì, hắn phái mấy tên lâu la đến vây đám nữ nhân lại, la hét đẩy bọn họ đưa đi lên núi.
Trương Đại Pháo chờ nhóm thổ phỉ đi xa rồi, mới nói khẽ với Bình Nhi, “Tiểu tẩu tẩu không cần lo lắng, lão tử sớm muộn gì cũng phải diệt trừ đám thổ phỉ này, trả thù cho nàng.”
Bình Nhi cười lạnh nói, “Muốn báo thù cho ta? Vậy ngươi gϊếŧ tên họ Tôn khốn kiếp này trước đi! Trả thù cho phu quân của ta!”
Trương Đại Pháo nhìn thoáng qua Tôn Quỳnh, ánh mắt sung sướиɠ khi thấy huynh đệ bị tiểu mỹ nhân thù ghét, hắn trấn an Bình Nhi, nói “Trước mắt đừng bàn về việc này. Bây giờ ta mang tiểu tẩu tẩu về nhà, nàng yên tâm, Tử Đoan hiện tại bình an không có việc gì.”
Nữ nhân mà mình mơ ước một năm nay, rốt cuộc cũng đã có thể ôm vào lòng. Lại thấy bộ dạng thảm hại của nàng khi bị nhóm thổ phỉ đùa bỡn, Trương Đại Pháo thật hận lúc này không thể xuất ngựa chạy như bay, tìm một nơi không người, thao nàng một phen thật sung sướиɠ.
Bình Nhi lúc này biết được thân thể Vương Tử Đoan an toàn, trong lòng nàng cũng không khổ sở nữa. Dù nàng chán ghét Trương Đại Pháo và Tôn Quỳnh, nhưng sau hai đêm bị đùa bỡn, trong bụng còn chất đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, khe l*и vẫn đang cắm côn dươиɠ ѵậŧ giả, chỉ cần Trương Đại Pháo ôm hơi chặt một chút thì cây dươиɠ ѵậŧ giả sẽ đυ.ng đậy trong nàng, khiến cả người nàng trở nên vô lực. Chỉ có thể ghé vào lòng nam nhân mà nghỉ ngơi, để hắn cưỡi ngựa mang nàng rời đi.
Vì muốn nhanh chóng cứu Bình Nhi ra và lấy bạc của Vương Tử Đoan về, nên từ lúc nhận được tin cầu cứu, Trương Đại Pháo liền mang theo đội quân mà chạy nhanh đến đây, suốt chặng đường chưa từng dừng lại nghỉ ngơi. Bây giờ khi đã rời khỏi địa bàn của nhóm thổ phỉ, Trương Đại Pháo truyền lệnh nghỉ ngơi nửa ngày rồi mới lên đường tiếp.
Bình Nhi được hắn ôm vào một căn lều dựng tạm ngoài trời, hắn còn phân phó binh lính làm vài món ăn tinh tế mang đến đây.
Bình Nhi bị một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ và căn dươиɠ ѵậŧ giả tra tấn nửa ngày, lúc này chỉ muốn né tránh Trương Đại Pháo để nàng có thể rút dươиɠ ѵậŧ giả ra khỏi người. Ai ngờ nam nhân này, ở trước mặt nàng cởϊ áσ giáp và đôi ủng ra, đổi một bộ đồ mới rồi tiếp tục ngồi với nàng.
Nàng đợi hồi lâu, xác định hắn hoàn toàn không có ý đi ra khỏi lều, liền lạnh mặt nói, “Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn tắm rửa, thay đổi quần áo.”
Trương Đại Pháo thấy tiểu mỹ nhân khuôn mặt lạnh lùng, thể hiện thái độ chán ghét với hắn, vậy mà càng câu dẫn linh hồn nhỏ bé của hắn. Hắn dùng thanh âm thô trầm cười ha hả, nói “Lão tử tuy không thao nàng, nhưng cũng từng thấy qua thân hình của nàng rồi, nàng cứ tùy tiện tắm rửa và thay đồ đi, ta tuyệt đối không chạm vào một đầu ngón tay của nàng.”
Bình Nhi hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Nhưng nghĩ lại, hiện giờ bản thân mình đã bị mấy tên thổ phỉ luân gian qua rồi, đã sớm là tàn hoa bại liễu, cũng không biết Vương Tử Đoan có còn muốn nàng nữa không. Bây giờ nàng làm gì còn tư cách để kiêu ngạo, chỉ có thể chấp nhận tất cả.
Hắn không đi ra, thì nàng chỉ có thể thản nhiên cởi đồ. Nghĩ như vậy nên nàng liền cởi xiêm y, kéo váy xuống, thoát đi quần ngoài và qυầи ɭóŧ, lộ ra nơi riêng tư ướt đẫm kia. Nàng nằm xuống nghiêng người, bàn tay tiến vào giữa hai chân, thử đem dươиɠ ѵậŧ giả rút ra ngoài.
Chỉ là cánh tay nàng đêm qua bị bọn họ bóp nắn đến rút cả gân cốt, nên giờ không còn sức để chống đỡ, nàng ai da một tiếng, ngã ra mặt đất.
Trương Đại Pháo vì muốn nhìn ngắm thân thể nàng nên hắn ngồi ngay phía trước, bây giờ nàng ngã ra như vậy, hắn liền có thể nhìn rõ phong cảnh giữa hai chân nàng. Hắn thấy hình như ở khe l*и ướt đẫm của nàng có thứ đồ vật gì đó lúc ẩn lúc hiện. Lúc này hắn chợt hiểu ra, vì sao khi nàng ngồi trên lưng ngựa với hắn, tư thế của nàng trông không được tự nhiên.
Hóa ra bọn thổ phỉ này không chỉ chơi đủ tiểu mỹ nhân, mà còn cắm một cái dươиɠ ѵậŧ giả trong nàng để làm kỷ niệm!
Bình Nhi lại ngồi dậy, cố hết sức để lấy ra thứ đồ vật đang tra tấn người nàng, thế nhưng thể lực lúc này thật sự không đủ, nàng lại tiếp tục ngã người xuống đất, thất bại trong việc rút dươиɠ ѵậŧ ra.
Trương Đại Pháo nuốt nước miếng ừng ực, hắn nói giọng khàn khàn, “Tiểu tẩu tẩu, hay người để ta giúp người nhé. Mấy tên thổ phỉ đó thật đều là đám súc vật mà! Lại dám nhét dươиɠ ѵậŧ giả vào nơi kiều nộn của tiểu tẩu tẩu như vậy.”
Khóe mắt Bình Nhi đã phiếm lệ, sau vài lần nỗ lực nhưng vẫn không thành công rút được dươиɠ ѵậŧ ra, ngược lại còn khiến nó đẩy sâu vào trong mình, khiến nàng càng khó chịu thêm. Nghe thấy lời hắn, liền nói “Vậy ngươi..Ân nhanh lên một chút...Nhanh đem nó rút ra khỏi người của ta.”
Trương Đại Pháo nghe được lệnh của nàng, lập tức đi tới, quỳ gối giữa hai chân nàng, vươn tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ chỉ còn lộ ra một nửa ở bên ngoài, hắn còn phát hiện ra khe l*и của nàng vô cùng căng chặt, nếu lập tức rút ra thì nàng sẽ bị đau đớn, hắn liền ôn nhu dỗ dành nói, “Tiểu tẩu tẩu, người thả lòng khe l*и đi, đừng hút chặt như vậy, ta sẽ từ từ rút nó ra.”
Bình Nhi nhíu mày lại, sắc mặt đỏ bừng, thống khổ nói, “Ta không có hút! Là do vật này to quá!”
“Mấy tên đó nhất định phải bị ta chiếm cho ngàn đao!” Trương Đại Pháo mắng, “Ta sẽ rút từ từ, tẩu tẩu người ráng nhịn một chút.”
“Ừ.” Bình Nhi gật đầu, nằm trên mặt đất, nỗ lực thả lỏng. Trương Đại Pháo thì cố gắng chậm rãi rút ra.
Dươиɠ ѵậŧ giả thô to kia dần dần rời khỏi huyệt nhỏ. Nó nằm trong khe l*и nửa ngày, đã sớm được khe l*и ủ đến ấm áp. Trương Đại Pháo nắm dươиɠ ѵậŧ giả ướp nhẹp trong tay, cảm thấy thật là bỏng rát.
Khe l*и dần dần hư không, Bình Nhi thoải mái rêи ɾỉ hai tiếng. “Phụt” một tiếng, dươиɠ ѵậŧ giả đã được rút ra hoàn toàn. Hoa huyệt đang căng tròn, lúc này cứ mở mở khép khép như đang hít thở. Trương Đại Pháo cảm thấy máu huyết cả người hắn hiện giờ như được dồn hết vào thứ nằm giữa hai chân. Côn ŧᏂịŧ thẳng tắp đã nhiều ngày không được phát tiết, hiện giờ đã dựng lên cao, sưng to khó chịu, đẩy đũng quần lên.
“Tiểu tẩu tẩu tốt bụng ơi...” Trương Đại Pháo mở miệng chưa kịp nói, liền thấy Bình Nhi xoay đầu, cắn ngón tay rên lên một tiếng, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c từ trong khe l*и róc rách chảy ra.
Dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn chưa tràn ra hết, mà khắp lều trại đã nồng nặc mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Trương Đại Pháo thấy như vậy, trong lòng thầm mắng mấy tên thổ phỉ này thật quá may mắn. Hắn biết tiểu yêu tinh này đã được một năm, không tính hôm nay, thì trước đó đến tay nàng còn chưa được sờ qua. Bọn chúng vậy mà có cơ hội tùy ý đùa bỡn thao lộng nàng.
Bình Nhi ngượng ngùng vẫy vẫy tay xua hắn đi, “Ngươi đi ra ngoài đi! Thân mình ta bị người luân gian, rồi bị bắn một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, có cái gì đẹp để mà nhìn cơ chứ!”
Trương Đại Pháo lại nghiêm mặt nói, “Nàng cho dù như thế nào thì vẫn đẹp. Hơn nữa tẩu tẩu yên tâm, chờ có cơ hội, ta nhất định sẽ báo mối thù ngày hôm nay cho nàng!”
Bình Nhi nhìn hắn một cái, cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng nàng cũng không quản lời hắn nói có phải thiệt tình hay không, miễn cưỡng cười nói, “Vậy làm phiền tướng quân, đưa Tôn Quỳnh cho phu quân của ta để chàng tự mình xử trí.”
Trương Đại Pháo biết trong lòng nàng vẫn còn ghi hận Tôn Quỳnh đã làm hại nàng và Vương Tử Đoan bị bọn thổ phỉ cướp bóc. Hắn liền giải thích, “Ngày hôm trước thu được tin tức cầu cứu của Vương Tử Đoan, ta liền mang theo bình lính đuổi tới đây. Tôn hồ ly cũng mới biết được chuyện mình trong lúc say rượu đã lắm mồm nói nhiều với Lý Đại Hồ Tử nên mới gây ra đại họa cho nàng và Tử Đoan. Hắn cũng đã vội vàng mang ngân lượng đến đây hỗ trợ. Chiều hôm qua đàm phán cùng với Lý Đại Hồ Tử, hắn muốn Tôn hồ ly tìm cho hắn 20 nữ nhân thì hắn mới bằng lòng thả nàng ra. Tôn hồ ly không nói hai lời lập tức cho người đi tìm mua. Như vậy cũng đủ thấy hắn thiệt tình ăn năn hối cải. Hơn nữa hắn cũng giúp đỡ tìm người chữa trị vết thương cho Tử Đoan. Nàng tốt bụng bỏ qua lỗi lầm của hắn đi nha.”
Trương Đại Pháo nghĩ nghĩ, lại sợ nàng ghi hận Tôn hồ ly rồi tiện thể lan qua tới hắn, lại nói tiếp, “Tiểu tẩu tẩu, nàng quen biết Trịnh Hằng và Vương Tử Đoan đều là những người tài ba tuấn tú, ắt sẽ chướng mắt kẻ thô lỗ như ta. Nhưng ta đối với nàng chính là yêu thích đến tâm can xương tủy! Ta không giống như Tôn hồ ly, không chiếm được nàng liền uống say rồi kể lể với người khác, hại nàng gặp nạn. Lần này nàng gặp chuyện, làm ta sầu lo mắt ăn mất ngủ, chỉ sợ... chỉ sợ nàng...Cũng may tất cả đều đã qua. Chỉ cần nàng bình an là ta có thể an tâm rồi.”
Bình Nhi thấy người nam nhân cao lớn hùng dũng như hắn, vậy mà giờ lại quỳ gối trước mặt mình, từng câu từng chữ nói với mình đều thể hiện thành ý và hổ thẹn tràn ngập, khiến nàng thật quá bối rối.
Nếu không nhờ hắn kịp thời mang quân đến đây, chỉ sợ mình sẽ không nhanh chóng thoát ra khỏi hang ổ thổ phỉ chỉ trong vòng hai ngày. Vừa rồi lại còn giúp nàng rút cái dươиɠ ѵậŧ giả ra. Sự chán ghét của nàng với Tôn Quỳnh không thay đổi, nhưng với tên đại hán mặt đen này thật ra đã có sự chuyển biến tích cực hơn rồi.
Lúc trước khi còn ở với Trịnh Hằng, nàng chỉ thấy hắn hoang da^ʍ và lỗ mãng. Không ngờ còn có một mặt ôn nhu cẩn thận như vậy.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng đã chảy xong, Bình Nhi cảm thấy dưới mông ướt dầm dề, vô cùng khó chịu, liền nói, “Mang một chút nước tới cho ta đi, ta muốn tắm rửa tẩy sạch cơ thể.”
Trương Đại Pháo lúc này mới nhìn lại, hoa huyệt của nàng đã chảy hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài, cửa l*и cũng đã khép lại hoàn toàn. Hai cánh thịt đã hoàn toàn che đậy cái động câu hồn người ở bên trong. Chỉ còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy trên đất, là bằng chứng chứng minh tình huống hai ngày trước đây của nàng.
Nghe được lời của Bình Nhi, hắn đứng lên, trong tay vẫn cầm căn dươиɠ ѵậŧ giả, gật đầu nói, “Để ta đi sai người mang nước đến cho tẩu tẩu.”
Ra khỏi lều, liền thấy Tôn hồ ly đang cũng đám binh lính sưởi ấm ở đống lửa cách đây không xa. Hắn đi đến, đem dươиɠ ѵậŧ giả ném vào đống lửa, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng nói với Tôn hồ ly, “Ta chuẩn bị sẽ xử lý triệt để nhóm thổ phỉ Lý Đại Hồ Tử, ngươi nếu dám mật báo cho hắn, ta liền cắt “tiểu đệ” của ngươi cho chó ăn!”
Tôn Quỳnh lúc này sao còn dám lỗ mãng nữa, vội vàng gật đầu nói, “Huynh đệ, ngươi yên tâm. Tuy rằng ta và Lý Đại Hồ Tử có giao tình, nhưng đạo lý khác nhau thì khó lòng hợp tác, ta cũng làm sao mà dám bán đứng ngươi!”
“Ngươi biết như vậy là tốt!”
Trương Đại Pháo tuy là người thô lỗ, nhưng đối với việc lãnh binh gϊếŧ giặc thì vẫn có chút ban lãnh, bản thân hắn cũng từng lớn lên trong núi, đối với việc tấn công xử lý đám thổ phỉ trong núi, hắn cũng rất có kinh nghiệm.
Bởi vậy kế hoạch ban đầu của hắn vốn chỉ là mang được Bình Nhi và ngân lượng của Tử Đoan về, buông tha cho đám thổ phỉ kia. Nhưng nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Bình Nhi, hắn đã thay đổi lại kế hoạch, cũng xem như là nổi giận trả thù vì người đẹp.
Trưa hôm đó, Bình Nhi được nhóm binh lính thân tín của Trương Đại Pháo đưa đi trước. Còn hắn và 300 người khác ở lại, triệu tập những bá tánh quen thuộc đường đi trong núi ở đây để dẫn đường cho hắn và quân đội. Trong đêm khuya bí mật bao vây ổ của nhóm người Lý Đại Hồ Tử, sau đó ập vào bắt hết toàn bộ nhóm thổ phỉ, lúc này bọn chúng đang thực hiện hành vi phóng đãng với nhóm nữ nhân vừa bắt được sáng nay. Trương Đại Pháo chỉ lưu lại Lý Đại Hồ Tử để giao cho quan huyện xử lý, còn 4 tên đại đương gia còn lại thì hắn chém đầu ngay tại chỗ, để trả thù cho Bình Nhi.