Bình Nhi vẫn lắc đầu, không thể lý giải tại sao Vương Tử Đoan có thể nói như vậy, nàng nói, “Không cần, thϊếp chỉ cần Đoan Lang. Thân thể của thϊếp là của một mình Đoan Lang”.
Vương Tử Đoan cười nhẹ, vỗ vỗ mông nàng nói, “Vậy nằm xuống, tách chân, bẻ tiểu huyệt ra, để gia thao!”.
Bình Nhi theo lời nằm xuống, gập hai chân lên, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn tách ra hai cánh huyệt ướt nhẹp, quyến rũ mà nhìn Vương Tử Đoan, mị hoặc nói, “Đoan Lang, mau tiến vào đi. Bên trong thϊếp thật ngứa, mau cắm thϊếp đi.”.
“Tới đây, tao hóa.” Vương Tử Đoan đỉnh côn ŧᏂịŧ nhắm ngay lỗ l*и của nàng, hung hăng cắm đi vào.
“A a. Đại dươиɠ ѵậŧ cứng quá. Muốn căng hỏng rồi. Đoan Lang muốn làm chết tiểu tao hóa.”.
Vương Tử Đoan ở trong nhà thêm nửa tháng, phân phó với Tô Phượng các sự việc kinh doanh trong nhà. Sau đó mang theo Bình Nhi xuất phát đi Hàn Châu.
Hàn Châu ven biển, Vương gia am hiểu kinh doanh các ngành nghề trên biển. Thương thuyền lớn nhất cũng ngừng ở chỗ này.
Tới Hàn Châu sắp xếp xong xuôi mọi việc, Vương Tử Đoan liền được mấy vị bạn tốt mời đi gặp mặt uống rượu. Vương Tử Đoan cố ý cho Bình Nhi trang điểm long trọng một phen để đi giới thiệu cho mấy người bạn tốt của mình.
Những người này khi ra cửa gặp nhau, sẽ mang theo ca cơ tiểu thϊếp sủng ái để gia tăng lạc thú là chuyện bình thường. Bình Nhi vốn không muốn đi, chỉ nghĩ yên phận làm tiểu nữ nhân ở hậu trạch, chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của hắn, thỏa mãn yêu cầu cho thân thể hắn. Nhưng vì nghe theo lời của Vương Tử Đoan, nên vẫn nghiêm túc trang điểm.
Nàng nguyên bản đã có vẻ đẹp diễm lệ đoạt mắt, chỉ là khi ở Vương gia phải giả xấu xí, không dám để hiển lộ. Hiện giờ có nam nhân thương yêu sủng ái, càng thêm trở nên yêu diễm. Lại mặc vào sa mỏng áo váy dùng chỉ vàng thêu hoa văn yên chi sắc hoa lệ tú mỹ, hơn phân nửa bộ ngực tuyết trắng lộ ra ở cổ áo. Lại thêm châu ngọc đầy đầu, tóc đen mày đẹp, da trắng môi đỏ, liền càng thêm giống một nỗi tai họa trên nhân gian, yêu cơ mỹ nhân, hồ ly tinh.
Chờ nàng trang điểm xong, Vương Tử Đoan thật sửng sốt, nhìn chằm chằm vào nàng. Thầm nghĩ quả nhiên là hắn sáng suốt nhìn trúng tiểu yêu tinh này. Có nàng bên người, chỉ sợ những vương tôn quý tộc mắt cao hơn đỉnh đó đều sẽ phải đến chắp nối giao tình với hắn.
Xe ngựa chở Bình Nhi và Vương Tử Đoan đến ngoại thành Hàn Châu. Nơi đó có một chỗ thế ngoại đào nguyên, quanh năm cảnh sắc như xuân, hoa thơm chim hót. Chính là biệt uyển của đệ nhất công tử Trịnh Hằng tại Hàn Châu.
Nghe đồn vị đệ nhất công tử này chính là con trai của Cửu vương gia đương triều khi vi hành tới Hàn Châu đã cùng với một cô nương đầu bảng ở thanh lâu sinh ra. Nhưng vì Cửu vương phi ương ngạnh, không cho phép nữ tử có xuất thân thấp kém được nhập phủ. Cửu vương gia bất đắc dĩ, liền đem đôi mẹ con này dàn xếp ở Hàn Châu. Hai ba năm lại đây thăm nom một lần.
Cửu vương gia vốn đã khôi ngô tuấn tú. Này Trịnh Hằng còn lấy được tinh hoa của cha mẹ, càng trở nên phong lưu phóng khoáng, tuấn mỹ vô song. Trong thành Hàn Châu, các nữ khuê tú đều trong tối ngoài sáng ái mộ hắn. Lại thêm hắn vẫn thường ngâm thơ vẽ tranh, liền được tiếng khen “Hàn Châu đệ nhất công tử”.
Đã vậy thê thϊếp của Cửu vương gia ở kinh thành chỉ sinh ba người nữ nhi, dưới gối ông không có con trai, liền đối với hắn thập phần sủng ái. Quý nhân lớn nhỏ trong thành Hàn Châu cũng đều thích kết giao cùng hắn. Vương Tử Đoan và hắn, hai người tính tình hợp nhau, quen biết đã mười năm, đối với hắn càng thêm coi trọng.
Dọc theo đường đi, Vương Tử Đoan đều đem Bình Nhi ôm vào trong ngực, đôi tay xoa vυ' nàng, hôn miệng nhỏ của nàng. Côn ŧᏂịŧ thô to cứng ngắc ở đũng quần, cách một tầng qυầи ɭóŧ đỉnh trước khe l*и nàng. Nếu không phải kế tiếp còn có chuyện quan trọng, nghĩ muốn Bình Nhi cho hắn tranh đủ thể diện, hắn lúc này sẽ ở trong xe đem tiểu mỹ nhân này lột sạch hung hăng thao lộng. Giống như khi bọn họ từ nhà tới Hàn Châu, mỗi lần phát sinh hứng thú, cũng mặc kệ bên ngoài có thể nghe được hay không. Liền ở trong xe tận tình thao làm.
“Nhìn thân hình nàng thật câu nhân tâm quá đi.” Hắn ôm eo Bình Nhi, cùng nàng hôn một hồi, mông hướng lên trên đỉnh đỉnh, làm côn ŧᏂịŧ đã dựng đứng kia cách vải dệt đỉnh nhẹ vào hoa huyệt của nàng, “Dươиɠ ѵậŧ của gia từ lúc thấy bộ dạng trang điểm xinh đẹp của nàng, liền không mềm xuống được. Chờ lát nữa ở trong yến hội, nàng phải biểu hiện thật tốt cho ta, ngoan ngoãn nghe ta phân phó, biết chưa?”.
Bình Nhi dọc theo đường đi bị hắn cắи ʍút̼, lại còn vuốt ve huyệt nhỏ của nàng, lúc này côn ŧᏂịŧ khiến nàng mất hồn kia còn mè nheo trước lỗ l*и của nàng, linh hồn nàng đã sớm tâm viên ý mã, hận không thể kéo quần hắn xuống, đỡ côn ŧᏂịŧ kia cắm vào trong khe l*и của chính mình, để trải nghiệm kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ khi khe l*и hư không được lấp đầy thật sâu.
Nghe hắn nói như vậy, không khỏi mị thanh nói, “Ân, hết thảy đều nghe theo Đoan Lang.”.
“Bảo bối dâʍ đãиɠ muốn sao?” Vương Tử Đoan nhìn nàng mị nhãn như tơ, tát nhẹ lên mông nhỏ không an phận vặn vẹo cọ xát trên người hắn, “Trước chịu đựng, đêm nay khẳng định sẽ cho nàng ăn no.”.
“Đoan Lang.” Bình Nhi hai mắt đẫm nước giận dỗi nhìn về phía Vương Tử Đoan, đôi tay ôm lấy cổ hắn, ở bên tai hắn thổi khí, “Hiện tại cho ta một lần được không. Thật muốn.”.
Vương Tử Đoan hít sâu một hơi, áp xuống nỗi xúc động mãnh liệt trong lòng muốn lột sạch nàng hung hăng thao, kéo nàng ra nói, “Bảo bối nhịn một chút. Lát nữa đến nơi, nàng muốn để người khác thấy quần áo rối loạn, tiểu huyệt chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ không?”.
Bình Nhi lúc này mới ai oán ngả vào trong lòng ngực hắn, vuốt ve căn côn ŧᏂịŧ đang hướng lên trời kia, không tình nguyện nói, “Vậy Đoan Lang tối nay nhất định phải yêu thương thϊếp thật tốt.”.
“Yên tâm, nhất định sẽ thao nàng tới không rời giường được.” Vương Tử Đoan trầm giọng cười, ôn nhu vuốt ve gương mặt của Bình Nhi, “Tham ăn như vậy, còn nói không cần dươиɠ ѵậŧ của nam nhân khác? Kẻ lừa đảo.”.
Bình Nhi chui vào trong lòng ngực hắn, kiều thanh nói, “Thật không cần mà.”.
Vương Tử Đoan cười mà không nói.
Xe ngựa tới nơi. Vương Tử Đoan ôm Bình Nhi xuống xe. Một gã sai vặt chờ ở một bên cạnh vội đem hai người đưa đi vào.
Biệt uyển này xung quanh là cây trúc thủy, nước chảy róc rách, mái đình thanh tĩnh, Trịnh Hằng cùng hai người khác đã mang theo nữ nhân đang chè chén bên trong.
Ngoài Trịnh Hằng, hai người còn lại, một người tên là Trương Đạt Nguyên, người kia kêu Tôn Quỳnh. Đều là phú quý công tử trong thành Hàn Châu này.
Trịnh Hằng tất nhiên là người tiêu sái tuấn dật nhất. Chẳng những mỹ mạo, dáng người xuất chúng, lại mặc một thân bạch y, thần thái lười biếng cao nhã, càng giống như một vị trích tiên phong lưu.
Trương Đạt Nguyên thì khác, dáng người cường tráng, màu da ngăm đen, nhìn thập phần hữu lực. Các cô nương ở thanh lâu thích kêu hắn là Trương Đại Pháo. Vì căn côn ŧᏂịŧ thô to lại thêm thêm khả năng kéo dài bắn tinh, không phải nữ nhân nào cũng có thể chịu được hắn.
Tôn Quỳnh gầy hơn một chút nhưng rắn chắc, thân hình không cao. Đôi mắt xoay tròn, vô cùng linh hoạt. Ngoại hiệu kêu Tôn hồ ly. Là người giảo hoặc nhất trong bốn người bọn hắn. Khi đối mặt với nữ nhân miệng như bôi mật. Thủ đoạn tán gái cao siêu, trong thành Hàn Châu, chỉ cần hắn nhìn trúng ai, thì đều không thoát được tay hắn.
Vương Tử Đoan cùng này ba người này giao hảo. Tự nhiên là bởi vì có tương quan về lợi ích. Còn có một chút đó là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Bọn họ đều thích thao nữ nhân xinh đẹp, thích tụ tập chơi trò dâʍ ɭσạи.
Bình Nhi vừa theo Vương Tử Đoan tiến vào, liền phát giác Tôn Quỳnh nhìn nàng với ánh mắt trần trụi không chút nào che giấu. Giống như chỉ cần Vương Tử Đoan gật đầu một cái, hắn có thể lập tức đem nàng lột sạch, ngay tại chỗ thao nàng.
Bởi vì ánh mắt của hắn, Bình Nhi theo bản năng hướng ra sau Vương Tử Đoan né tránh. Vương Tử Đoan lại đem nàng lôi đến trước mặt, hướng về ba người đó cười nói, “Đây là ái thϊếp ta mới nạp, Bình Nhi.” Dứt lời liền để Bình Nhi cùng ba người bọn họ chào hỏi.
Bình Nhi lần đầu tiên đối mặt với nhiều nam nhân vây xem nhìn chăm chú như vậy. Tức khắc cảm thấy thẹn thùng không thôi. Miễn cưỡng chính mình hạ người chào hỏi với họ.
Tôn Quỳnh đã gấp không chờ nổi mà đi lên giữ chặt tay nàng, lấm la lấm lét cười nói, “Ai da, Vương đại ca thật là diễm phúc không cạn, Bình Nhi cô nương quả thực là thiên tiên! Mau để ca ca nhìn một cái.”.
Bình Nhi ngượng ngùng mà từ trong tay hắn rút tay mình về. Hướng sự cầu cứu về phía Vương Tử Đoan, Vương Tử Đoan giúp nàng ngăn Tôn Quỳnh, cười nói, “Tôn lão đệ, ngươi đừng làm nàng sợ hãi. Người tiểu thϊếp này của ta chưa đi xa nhà bao giờ, đây là lần đầu ta đem nàng mang ra ngoài, chính là để giới thiệu cho các huynh đệ nhận thức một phen. Các ngươi hôm nay đừng nháo quá mức, dọa hư nàng, về sau lại không cùng ta tới nữa.”.
Tôn Quỳnh thấy Vương Tử Đoan ngăn cản, liền trở về chỗ ngồi. Vương Tử Đoan nắm tay Bình Nhi kéo đến chỗ ngồi vốn dĩ của hắn.
Bạch sam trên người Trịnh Hằng hơi nhăn, vẫn luôn lười biếng mà dựa vào cạnh bàn, trên tay bưng rượu, câu được câu không mà nhìn Bình Nhi, đợi Vương Tử Đoan cùng nàng ngồi xuống, mới nhàn nhạt cười nói, “Tử Đoan tìm được nữ nhân vừa ý như vậy khi nào?”.
“Vốn là thị nữ trong nhà, vừa nhìn liền thích nên nạp nàng ấy.” Vương Tử Đoan nói.
“À há, thị nữ trong nhà cũng không buông tha. Vương lão đệ ngươi cũng đủ tham.” Mặt đen hán tử Trương Đại Pháo nói.
Mọi người cười ha ha.
Thừa dịp Vương Tử Đoan cùng bọn họ nói chuyện với nhau. Bình Nhi dùng dư quang đánh giá ba người. Chỉ thấy bên người họ đều mang theo nữ nhân. Còn đều là dung mạo không tầm thường, oanh ca yến ngữ thật náo nhiệt. Nàng nhận ra loại tụ hội này chắc cũng hình thành từ lâu rồi.
Vương Tử Đoan kêu nàng tới, chắc là cũng muốn nàng hầu hạ hắn trong lúc tụ hội phải không? Hiện giờ việc này với nàng cũng không tính là khó.
Bốn người đến đông đủ, liền bắt đầu ăn tiệc, đưa ca cơ lên múa trợ hứng. Trong đó xuất sắc nhất phải kể tới vũ cơ Ba Tư múa đầu tiên, biên vũ thanh thoát, đợi múa xong một khúc, vũ cơ kia cũng đem toàn bộ váy áo trên người cởi sạch sẽ, vòng eo trần trụi vặn vẹo, câu dẫn tất cả ánh nhìn. Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Bình Nhi kinh ngạc nhìn đôi chân sạch sẽ của nàng kia. Một chút lông mao cũng không có. Làn da còn trắng hơn so với mình. Đang cảm thán bản thân mình không đẹp bằng nàng ấy. Liền thấy Tôn Quỳnh đã đẩy nữ tử bên người ra, đem vũ cơ kia kéo vào trong lòng ngực, xoa nắn kiều vυ' no đủ trập trùng kia, trong miệng nói, “Tiểu tao hóa, gia đã gấp chờ không nổi muốn nếm thử tư vị thân mình của nàng.”.
Mọi người lúc này đã uống không ít rượu, Tôn Quỳnh mở màn, Trương Đại Pháo cũng lập tức động thủ, đem nữ tử bên người Tôn Quỳnh kéo qua bên hắn. Sau đó xé rách váy nàng, kéo yếm nàng ra, bắt lấy nhũ thịt kia, thả ra côn ŧᏂịŧ lớn thô hắc của chính mình, cắm đi vào khe l*и của nàng, đỉnh động cơ bắp vùng mông rắn chắc bắt đầu nhanh chóng thọc vào rút ra. Nàng kia lập tức cao giọng dâʍ đãиɠ kêu lên, không biết là thống khổ hay là sung sướиɠ. Nữ tử do Trương Đại Pháo mang đến không cam lòng, vội tiến đến trước mặt hắn, muốn hắn sờ vυ' hôn môi nàng. Hai nữ một nam làm chuyện ân ái với nhau, thật náo nhiệt.
Tôn Quỳnh cũng đã đem vũ cơ kia đè xuống thảm, kéo cao hai chân nàng, động thân thao làm. Trong lúc nhất thời, trừ bỏ Bình Nhi cùng nữ tử bên người Trịnh Hằng, ba nữ nhân còn lại đã vang lên tiếng rêи ɾỉ không dứt, dường như thi đấu với nhau.
Vương Tử Đoan lúc này đem Bình Nhi ôm vào trong lòng ngực, bàn tay tiến giữa hai chân Bình Nhi, nghiền nát khe l*и nàng, thấy nàng ngượng ngùng lại kinh ngạc mà nhìn hình ảnh dâʍ ɭσạи đối diện, vẻ mặt ngu si không biết làm sao. Liền tiến đến nàng bên tai, hô hấp nóng rực nói, “Bảo bối, thích xem người khác hoan ái như vậy?”.
Bình Nhi hoảng loạn mà lắc đầu, tim đập như muốn từ trong ngực nhảy ra ngoài, mặt đỏ tai hồng nói, “Đoan Lang, như thế này không tốt.”.
“Đừng sợ, nàng sẽ thích.” Vương Tử Đoan nói liền hôn lên nàng. Bình Nhi cùng hắn hôn hôn, trong lòng lại lộn xộn, sợ hắn đem nàng đẩy cho ba người nam nhân còn lại.
Bởi vì đã uống vài chén rượu, lại bị Vương Tử Đoan hôn vuốt động tình, chỉ chốc lát sau, Bình Nhi liền cảm thấy cả người khô nóng lên, hai mắt đã không thấy rõ người trước mắt, chỉ nghĩ muốn cởi bỏ quần áo của mình, càng muốn nam nhân vuốt ve cắm vào. Hai vυ' ngứa, lỗ nhỏ đang chảy nước ở hạ thân càng ngứa hơn.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, nàng cảm giác Vương Tử Đoan bế nàng lên, rời khỏi nơi dâʍ ɭσạи đó. Đi không bao lâu, chính mình được đặt lên một vùng mềm mại. Hình như là một cái giường lớn.
Quần áo trên người bị cởi ra, tiếp theo có người ghé vào trên người nàng, một bàn tay to xoa nắn vυ' nàng, tùy ý vuốt ve, không bao lâu, núʍ ѵú bị người ngậm lấy dùng sức liếʍ mυ'ŧ niết cắn. Hơi hơi đau đớn làm nàng cảm thấy thân mình thoải mái.
Nàng nhịn không được nhỏ giọng rêи ɾỉ, “A. Thật thoải mái. Dùng sức a. Dùng sức xoa vυ' thϊếp. Dùng sức. Ân a.”.
Hai chân bị người tách ra, có một đồ vật cứng nóng lửa đi lên cọ xát ở khe l*и chảy nước của nàng. Thẳng đến khi tiểu thịt mẫn cảm của nàng chui ra khỏi cánh môi âʍ ɦộ, thẳng tắp bại lộ ở trong không khí. Bên trong hoa huyệt càng ngứa khó chịu. Nàng không tự chủ được vặn vẹo thân thể, nâng mông muốn thúc dục căn côn ŧᏂịŧ lớn mê người mà vẫn chậm chạp không chịu tiến vào kia.
“Ân a. Đoan Lang mau cho ta, đừng ở bên ngoài nữa. Thật ngứa, mau tiến vào. Mau tiến vào thao Tiểu huyệt da^ʍ đi. Tiểu huyệt da^ʍ muốn chàng.”.
Nàng mới vừa nói xong, liền cảm thấy thứ đồ vật lớn nóng kinh người kia mang theo lực đạo như chẻ tre hung hăng cắm tiến vào. Nàng sợ hãi kêu một tiếng, cả người đều cảm thấy thoải mái đến mất hồn, vách trong của khe l*и bao vây lấy căn côn ŧᏂịŧ nóng hầm hập, hai chân quấn lên eo nam nhân, không để hắn rút ra, hoa huyệt co rút ma sát vài cái, liền tới cao trào. Cả khuôn mặt ửng hồng dâʍ đãиɠ kêu lên.
Chỉ nghe nam nhân cười nhẹ một tiếng, nói, “Thật là tiểu tao hóa cực phẩm. Mới cắm vào liền tiết dâʍ ɖị©ɧ.”.
Nói xong liền đại khai đại hợp mà thao lộng, Bình Nhi bị hắn cắm mà đong đưa thân mình, cặρ √υ' bự cũng theo đó lay động. Nam nhân đỉnh động hạ thân, giơ tay đánh một lên nhũ hoa đang dập dờn bồng bềnh, nói, “Thật quá ư dâʍ đãиɠ, là muốn ta làm nàng đến chết đúng không?”