Bình Nhi lúc này đã không biết bản thân ở nơi nào, tất cả các giác quan trên người đều tập trung vào côn ŧᏂịŧ lớn đang thọc vào rút ra hoa huyệt của mình kia. Nghe được hắn nói như vậy, liền co rút da^ʍ huyệt, vặn vẹo eo, “Ân a, lang quân, thao hư Bình Nhi. Bình Nhi là tiểu tao hóa của người. Thao hư thϊếp đi. Thϊếp muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lang quân. Cho thϊếp đi. Lang quân bắn vào cho thϊếp đi.”.
Nam nhân lại bỗng nhiên ngừng lại, nhìn khe l*и dâʍ đãиɠ tham ăn kia, lôиɠ ʍυ mềm mại chỉnh tề, hai mảnh âʍ ɦộ phấn nộn bị gậy sắt cực đại đỏ đậm của hắn làm căng ra, giống như chỉ cần gậy sắt phình to thêm một chút, liền sẽ vỡ ra. Một giọt dâʍ ŧᏂủy̠ đọng ở trên cánh môi âʍ ɦộ, lung lay sắp rơi xuống.
Hắn đem dươиɠ ѵậŧ thọc thật sâu vào khe l*и, vang lên tiếng động òm ọp. Vừa kéo ra ngoài, cánh hoa liền tách ra như bị xé rách. Bên trong khe l*и còn khiến hắn mất hồn hơn, nó vẫn luôn gắt gao bao vây lấy hắn, thịt mềm ướŧ áŧ còn không ngừng mấp máy, phảng phất như muốn đem cả người hắn đều cuốn đi vào.
“Nga. Thật sướиɠ!” Hắn cảm thán nói, cúi người ôm lấy Bình Nhi, hôn lên miệng nhỏ khẽ nhếch của nàng, cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ, dùng sức liếʍ mυ'ŧ ngậm vào. Côn ŧᏂịŧ đỉnh vào chỗ sâu trong khe l*и, hung hăng mà nghiền nát vách thịt. Bình Nhi bị hắn tra tấn như vậy, cảm thấy cả người tê dại như bị điện giật, nàng xoay mặt qua một bên, cao giọng kêu to, “Thật thoải mái a. Đoan Lang Đoan Lang. A, tiểu tao hóa muốn tiết ra, tiết ra. Ân ân a. Ân a.”.
Nam nhân cũng bị huyệt thịt đang cao trào không ngừng của Bình Nhi hút chặt, cắn răng gầm nhẹ dùng sức đĩnh động vài cái, buông ra tinh quan, phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, “Nga nga. Bắn bắn. Cho nàng. Đều cho nàng.”.
Nam nhân bắn xong, liền rút côn ŧᏂịŧ ra, nhìn khe l*и khiến người khác tiêu hồn của Bình Nhi, lỗ l*и bị côn ŧᏂịŧ căng thành một lỗ động nhỏ, trong động mơ hồ có thể thấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c sềnh sệch, hắn vươn ngón tay vói vào nhục động chưa kịp co rút lại, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ móc ra ngoài, nhìn chất lỏng kia chảy về hậu huyệt của Bình Nhi, dính đầy trên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nàng.
Trên giường hai chân của nữ nhân vô lực mà tách ra, khe l*и chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, hình ảnh dâʍ đãиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Lúc sau hắn lười biếng mà xuống giường, đi qua một lớp màn lụa, ngồi xuống nói, “Tiểu thϊếp lần này của Tử Đoan quả thực là khác biệt so với những người trước. Là một tiểu nữ nhân ngon miệng.”.
“Nếu ngươi thích, thì để nàng lưu lại, bồi ngươi thêm hai ngày.” Vương Tử Đoan nói.
“Tiểu phụ nhân e lệ ngượng ngùng như vậy, vẫn là vụиɠ ŧяộʍ ăn mới thú vị. Giống như hôm nay vậy. Ngươi cứ mang nàng trở về đi. Ta muốn nàng, tự mình sẽ đi qua. Chỉ mong lần sau, không cần lại dùng xuân dược.”.
Bình Nhi ngủ say thật lâu mới tỉnh lại, phân không rõ là ban ngày hay đêm tối. Chỉ nhìn thấy trong phòng đã sáng đèn, Vương Tử Đoan ghé vào trên người nàng, hạ thân bị côn ŧᏂịŧ của hắn lấp đầy. Nàng nhu mì cười ôm lấy cổ hắn, nhục huyệt kẹp côn ŧᏂịŧ, kiều thanh nói, “Đoan Lang, ngươi thật là lợi hại nga. Mới vừa rồi thao thϊếp thật thoải mái.”.
Vương Tử Đoan cúi đầu thân thân cái miệng nhỏ của nàng, không nhanh không chậm mà thọc vào rút ra, nói, “Bảo bối nhỏ thích thì tốt rồi.”.
“Thích. Thực thích. Đại dươиɠ ѵậŧ của Đoan Lang hôm nay cứng quá nga.” Bình Nhi kiều thanh nói.
“Còn không phải bởi vì nàng quá da^ʍ?” Vương Tử Đoan đỉnh thật mạnh vài cái, “Sớm muộn gì cũng bị tiểu yêu tinh là nàng hút khô!”.
Bình Nhi phối hợp mà dâʍ đãиɠ kêu hai tiếng. Vương Tử Đoan liền tiếp tục vùi đầu mạnh mẽ thao làm. Trong phòng chỉ chốc lát sau liền tràn ngập âm thanh phóng đãng.
Trương Đại Pháo ở phòng cách vách đang thao cô vũ cơ múa thoát y, nghe được tiếng rêи ɾỉ của Bình Nhi, dừng lại cái mông đang đỉnh động, nghe xong âm thanh này, hung hăng mắng một tiếng, “Thao, thật là cái âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ! Ở trên giường kêu dễ nghe đến như vậy!”.
Vũ cơ đang nằm dưới thân hắn nghe vậy liền không vui, nàng ta vặn vẹo thân mình, “Trương lang, chẳng lẽ nô gia không da^ʍ sao? Nô gia cũng sẽ kêu. Nô gia một lòng hầu hạ chàng, chàng cũng không thể vì người mới, liền đã quên nô gia nha.”.
Trương Đại Pháo hung hăng mà thọc vào rút ra vài cái, nói, “Tiểu huyệt của nàng cũng rất tao. Nếu không tao sao có thể nuốt trôi cây gậy lớn này của gia? Có thể để Tôn hồ ly thao quá, rồi lại tiếp tục để ta thao? Giờ vẫn còn sức lực để ghen, xem ra gia đã làm nàng chưa đủ mạnh đúng không. Được rồi, để gia lại bắn nàng hai phát! Rót đầy âʍ ɦộ phóng đãng của nàng!”.
“A ân. Tha cho nô gia đi đại gia. A quá thô. Ân ân.”.
Bình Nhi từ khi thấy qua hình ảnh dâʍ ɭσạи ở biệt uyển. Trong lòng tất nhiên là đã có một ấn tượng thật sâu. Nàng chưa từng nghĩ đến, trên đời còn có chuyện không thể tưởng tượng như vậy.
Lại tự biết bản thân cũng chỉ là một thϊếp thất. Không có thân phận hoặc địa vị gì. Nếu Vương Tử Đoan không thích nàng nữa, liền có thể tùy tiện đem nàng bán đi. Bán cho người như Trương Đại Pháo hoặc là Tôn Quỳnh để nam nhân tùy ý đùa bỡn. Nên vào những lúc không người, nàng sẽ có chút buồn bực không vui, tâm sinh sầu lo.
Vương Tử Đoan bận rộn công việc giao thương ở cảng, thường xuyên ba năm ngày mới có thể trở về một lần. Sợ Bình Nhi mới tới Hàn Châu không có người làm bạn mà phải chịu cảnh tịch mịch cô đơn, liền đem Vương Thuận lưu lại trong nhà để làm bạn với nàng.
Bình Nhi mặt ủ mày chau, Vương Thuận xem ở trong mắt. Hắn là thiệt tình thích Bình Nhi phong tình vạn chủng, tình sắc dâʍ đãиɠ. Bởi vậy trong lòng cũng âm thầm sốt ruột. Sợ nàng không vui, dẫn đến sinh bệnh.
Bởi vậy khi Vương Tử Đoan từ cảng trở về, chờ hắn cùng Bình Nhi ân ái xong, Vương Thuận liền đem tình hình của Bình Nhi trong khoảng thời gian vừa rồi nói cho Vương Tử Đoan.
Vương Tử Đoan nghe xong, trong lòng cũng nhận ra Bình Nhi khi nãy cũng không giống như lúc trước, tựa hồ trầm tĩnh hơn rất nhiều, đối với hắn cũng không quá nhiệt tình. Không khỏi nhíu mày, phân phó Vương Thuận, “Đi đưa thiệp mời đến phủ Trịnh công tử, nói ta mời hắn tới nhà uống rượu.”.
Đại thiếu gia đã đem Bình Nhi đưa cho Trịnh Hằng chơi đùa, Vương Thuận tất nhiên là biết. Vừa nghe Vương Tử Đoan phân phó như vậy, trong lòng liền minh bạch. Đây là tìm cho Bình Nhi một chuyện để nàng giải buồn.
Hắn từ lúc bảy tuổi đã đi theo hầu hạ bên người Vương Tử Đoan, mấy năm nay, đã sớm biết sở thích của chủ nhân. Hắn dưỡng tiểu thϊếp, không có ngoại lệ, đều sẽ đưa cho nam nhân khác đùa bỡn. Cũng không để ý trên đầu mình có bao nhiêu nón xanh. Đây là niềm yêu thích đặc biệt của hắn. Nữ nhân của mình bị càng nhiều nam nhân chơi đùa, hắn mới càng cảm thấy có lạc thú.
Vương Thuận đưa tin qua. Trịnh Hằng liền vui vẻ đồng ý sẽ đến. Mấy ngày này Cửu vương gia đã từ kinh thành đến đây ở lại. Hắn không thể chơi đùa phóng túng giống như bình thường, mà còn phải giả vờ thành bộ dáng con trai hiếu thảo, hiểu chuyện, luôn lắng nghe lời dạy dỗ trước mặt Cửu vương gia.
Bởi vậy khi Vương Tử Đoan mời đến nhà chơi, như là sự cứu tinh cho hắn có thể thả lỏng mình.
Bình Nhi đã theo lời Vương Tử Đoan phân phó mà tỉ mỉ trang điểm. Còn tự mình xuống bếp làm vài món ăn. Vương Tử Đoan đã nói qua với nàng, chờ lát nữa Trịnh Hằng sẽ tới nhà viếng thăm. Trong ấn tượng của Bình Nhi, chỉ nhớ Trịnh Hằng mặc một thân bạch y, dung mạo tuấn mỹ không thua nữ tử.
Cũng nhớ rõ ngày đó trong yến tiệc dâʍ ɭσạи, hắn vẫn có điểm khắc chế hơn nhiều so với hai người kia, cũng không tùy tiện kéo nữ nhân để thao lộng tại chỗ.
Hôm nay Trịnh Hằng như cũ vẫn là một thân bạch y thanh nhã. Tầng tầng lớp lớp, theo gió phất phới, vô cùng phong lưu phóng khoáng.
Vương Tử Đoan dung mạo cũng xuất chúng, chỉ là so với Trịnh Hằng, lại có một hương vị hoàn toàn khác. Trịnh Hằng phong độ nhẹ nhàng, ưu nhã tự nhiên, có chút rời xa thế nhân.
Trịnh Hằng như vị trích tiên, còn Vương Tử Đoan thì mang khí chất tà đạo.
Ba người sau khi ngồi xuống, sóng mắt của Trịnh Hằng đều đặt lên người Bình Nhi, thản nhiên nở nụ cười nói, “Mấy ngày không thấy, Tiểu Tẩu tẩu tựa hồ gầy đi không ít. Là không hợp khí hậu, hay là nhớ nhà?”.
Bình Nhi chưa từng nghĩ Trịnh Hằng vậy mà kêu nàng là tẩu tẩu, vội thuận miệng đáp, “Đa tạ Trịnh công tử quan tâm, là có chút không hợp thủy thổ nơi này.”.
Vương Tử Đoan nắm tay ngọc của Bình nhi, hổ thẹn nói, “Là vi phu không tốt. Đem nàng mang đến nơi này, vậy mà cũng không bồi nàng thật tốt. Chỉ để nàng một mình ở trong nhà tịch mịch nhàm chán.”.
Bình Nhi lắc đầu, “Không liên quan đến Đoan Lang, công việc là quan trọng, thϊếp hiểu.”.
“Tẩu tẩu thật là một nữ nhân thấu hiểu lòng người.” Trịnh Hằng lại nói.
Bình Nhi cúi đầu ngượng ngùng cười, Vương Tử Đoan đánh tiếng hỏi, “Trịnh Hằng nếm thử tay nghề của Tiểu Tẩu tẩu như thế nào?”.
Trịnh Hằng liền cầm đũa, từ từ nhấm nháp thức ăn do Bình Nhi nấu.
Thức ăn do nàng làm đều là các món thông thường, cũng không phức tạp, chỉ là vô cũng dụng tâm trong lúc làm. Khi còn ở Vương gia, nàng thường xuyên ở phòng bếp xem các bà tử nấu ăn, chú tâm học hỏi. Bởi vậy hôm nay mới có thể làm ra một bàn đồ ăn này.
Trịnh Hằng hiển nhiên vô cùng vừa lòng tay nghề của nàng. Nhịn không được đưa đến bình rượu ngon nhất cùng với Vương Tử Đoan đối ẩm.
Bình Nhi ở một bên hầu hạ rót rượu, nghe bọn hắn nói vài điều thú vị ở các nơi, lại thêm Trịnh Hằng miêu tả kể chuyện rất sinh động, nàng nghe cũng thập phần si mê thưởng thức, giúp trong lòng nàng vui vẻ lên thật nhiều.
Rượu và thức ăn dùng được quá nửa, Vương Thuận lên tiếng nói Lưu chưởng quầy cần cầu kiến. Vương Tử Đoan liền đứng dậy nói, “Bình Nhi bồi Trịnh Hằng ngồi một lát, ta đi thư phòng cùng Lưu chưởng quầy bàn chút chuyện.”.
Đợi Vương Tử Đoan đi rồi, Bình Nhi lơ đãng ngẩng đầu phát hiện Trịnh Hằng chống cằm, trong mắt mang ý cười nhìn chằm chằm nàng. Vốn là một đôi mắt đào hoa, hiện giờ lại lóe sáng thủy quang, nghiêm túc thâm tình mà nhìn người. Lòng của Bình Nhi không khỏi rung động, gương mặt nóng lên.
Người này, quả thực sinh ra chính là để mê hoặc nữ nhân.
Bình Nhi tự trấn tĩnh bản thân, nói, “Công tử tiếp tục thưởng thức nhé. Ta đi đây một chút, rất nhanh sẽ trở lại.” Không đi, chỉ sợ tay chân nàng sẽ phải luống cuống mất.
Trịnh Hằng thấy Bình Nhi đứng dậy, nhanh chóng cầm lấy cổ tay nàng, nói, “Tiểu Tẩu tẩu muốn đi đâu vậy?”.
Bình Nhi hãi hùng khϊếp vía, vội vàng tránh thoát, lại phát hiện năm ngón tay của Trịnh Hằng vẫn cầm chặt cổ tay nàng, làm nàng không giãy ra được, nhưng cũng không cảm thấy đau đớn. Xoay chuyển một lát, nàng chẳng những không đào tẩu được, ngược lại còn bị Trịnh Hằng một phen túm lấy tiến vào trong lòng ngực hắn.
Hương khí thanh nhã trộn lẫn với mùi rượu xông thẳng vào hô hấp của nàng. Bình Nhi nhịn không được đưa tay chống đỡ ngực hắn, khẽ gọi một tiếng, “Công tử đừng ôm ta như vậy!”.
“Có thể chứ. Sao lại không thể?” Trịnh Hằng cười đem nàng ôm vào trong ngực, hai chân tách ra kẹp lấy chân nàng, giam cầm nàng lại.
Bình Nhi vừa thẹn vừa gấp, “Ta, ta là tẩu tẩu của người. Người đã kêu ta như vậy, thì nên tôn trọng ta, không nên khinh bạc ta!”.
Trịnh Hằng trầm giọng cười, ngón tay xoa cằm nàng, “Không quan hệ, dù sao Tử Đoan cũng không ở đây. Chúng ta có thể thân thiết thêm. Tiểu Tẩu tẩu dung mạo như hoa như nguyệt, dáng người dâʍ đãиɠ, thật sự câu nhân. Kêu ta làm sao có thể giữ lễ?”.
“Vậy cũng không thể. A.” Bình Nhi kêu một tiếng, mặt hồng thấu. Người này thế nhưng trực tiếp đưa tay vói vào ngực nàng, còn hôn lên miệng nàng, Bình Nhi vội né tránh, “Không thể. Trịnh công tử. Ta không muốn.”.
Trịnh Hằng hôn thất bại nhưng cũng không thèm để ý, cầm đại nhũ no đủ kia, hai tròng mắt híp lại nhìn khuôn mặt như hoa đào diễm lệ của nàng, khóe miệng mỉm cười, nói, “Tẩu tẩu thật sự mê người, để ta thương nàng thật tốt nhé.”.
Bình Nhi vốn là là một thân mẫn cảm, cặρ √υ' no đủ kia khi được người vuốt ve một cái, liền mềm nhũn cả người. Trịnh Hằng lại có công lực thâm hậu, bóp nhẹ trong chốc lát, liền đem bầu vυ' của nàng nàng từ trong áo bại lộ ra ngoài không khí, ngón tay nhẹ nhàng búng búng lên tiểu anh đào đỏ bừng kia, nghe được Bình Nhi cầm lòng không đậu mà rêи ɾỉ, thấp giọng cười nói, “Tẩu tẩu, núʍ ѵú cứng nha.”.
Bình Nhi xấu hổ và giận dữ muốn chết, “Công tử, người buông tha ta đi. Nếu để phu quân biết, ta chỉ sợ không có đường sống.”.
“Hắn nếu không cần nàng, nàng đi theo ta đi là được rồi, không phải sao? Ta cũng sẽ yêu thương nàng thật tốt.” Trịnh Hằng cúi đầu ngậm lấy nụ anh đào xinh xắn đứng thẳng kia, đầu lưỡi linh hoạt mà đảo quanh, vừa hút vừa liếʍ.
Bình Nhi mềm mại, trên tay không có sức lực, chỉ có thể để hắn chôn đầu trước ngực mình, nàng cắn môi, khóe mắt rưng rưng. Thầm hận chính mình thân bất do kỷ, thật sự không biết kiềm chế.
Trịnh Hằng nhấm nháp đủ mỹ vị trước ngực nàng rồi, thấy nàng đã không thể nào kháng cự, liền đem tay hướng tới giữa hai chân nàng, đẩy qυầи ɭóŧ ra, sờ soạng xoa nắn thịt hạch mẫn cảm của nàng, tiếng nói khàn khàn dụ hoặc, “Tiểu Tẩu tẩu, cho ta thân thiết với nàng. Chúng ta mau mau sẽ làm xong. Tử Đoan sẽ không biết, được không?”.
Bình Nhi xấu hổ và giận dữ mà lắc đầu, “Không được, ta không thể phản bội phu quân. Ngươi buông tha ta đi.”.
Trịnh Hằng cười, đem hai cái ngón tay cắm vào mật huyệt của Bình nhi. Thao lộng nhục huyệt căng chặt, đem tới cho Bình Nhi từng trận rêи ɾỉ cùng run rẩy.
Trịnh Hằng thấy nàng đã bị khơi mào tìиɧ ɖu͙©, liền đem ngón tay rút ra, kéo tay nàng qua, đặt lên côn ŧᏂịŧ đã đứng thẳng của mình, “Nàng nhìn đi, thứ này là vì nàng mà cương cứng. Nó muốn chui vào lỗ nhỏ mất hồn của nàng. Làm nàng sung sướиɠ. Tiểu Tẩu tẩu hiện tại cũng thật muốn, có phải hay không?”.
Bình Nhi cầm đồ vật thô to kia. Cách tầng vải dệt, cũng cảm giác được nhiệt độ nóng hừng hực, không khỏi có chút say mê. Nghĩ đến Vương Tử Đoan thường xuyên ở trên giường hỏi nàng muốn côn ŧᏂịŧ của nam nhân khác hay không. Nghĩ lại, quả nhiên côn ŧᏂịŧ của mỗi nam nhân đều không giống nhau.
Thứ đồ vật nóng bỏng này, thân gậy thẳng tắp, qυყ đầυ lớn vô cùng. Đem nó tiến vào trong hoa huyệt của mình, không biết sẽ có tư vị gì.
Nàng ngẩng đầu nhìn vào hai mắt của Trịnh Hằng, chỉ cảm thấy người nam nhân như tiên thế này, mình có thể ngồi trên đùi hắn, trên tay nắm mệnh căn của hắn, nam nhân này còn khát cầu nhìn mình, chờ mình đáp ứng cùng hắn mây mưa, cuộc đời này cũng coi như không sống uổng công.