Chương 21: Bạn thân
Người đàn ông ngồi trên ghế bắt đầu đánh giá từ đầu đến chân người phụ nữ này, a, thì ra là cô ta, không ngờ tiểu ngọc nữ đương tỏa sáng trong giới giải trí, thì ra chính là đánh đổi lấy danh. Anh khinh thường nhìn vào bộ ngực nảy nở của cô ta, thật đúng là chất. Không nghĩ tới cô ta ở trên giường, thì ra chính là cái loại dáng vẻ đó. Thật đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.Cô nhìn người đàn ông đang quan sát mình với ánh mắt khinh thường, đột nhiên, có chút xấu hổ vô cùng, cô không muốn ở lại lâu hơn nữa, đi thẳng về phía cửa chính.
Cô biết người đàn ông này, Thượng Quan Thuyên, con trai duy nhất của gia đình Thượng Quan, sản nghiệp của gia đình họ, có thể nói là lớn nhất nhì trong nước. Anh phong lưu tiêu sái, con người cũng ôn nhu không gì sánh được, nhưng cực kỳ đào hoa, thay bạn gái còn nhanh hơn người ta thay áo. Hơn nữa, bạn gái của anh đều là các danh gia thục nữ, hay minh tinh điện ảnh nổi tiếng. Anh đối với phụ nữ đều rất ôn nhu, khiến cho phụ nữ dễ dàng bị lạc lối trong sự ôn nhu ấy, và bị tấn công lúc nào không biết, thế nhưng cũng khiến cho người ta rơi từ thiên đường xuống mặt đất.
Mục Nham lạnh lùng tàn nhẫn, anh ta không yêu thương bất cứ ai, vì vậy nếu anh có bỏ rơi ai đó, thì đều nằm trong dự liệu của mọi người, không ai cảm thấy lạ lùng cả. Tuy nhiên, Thượng Quan Thuyên thì khác, anh đối xử với mỗi bạn gái của mình, như thể đều là người anh yêu nhất, như thể anh chỉ sủng ái một mình họ mà thôi. Anh đối với mỗi người đều rất ôn nhu, khiến cho các cô đều nghĩ rằng anh yêu họ và rơi vào tình yêu với anh ta. Thế nhưng, một giây trước chính là ôn nhu chăm sóc, một giây sau đã có thể vô tình xoay người bỏ đi.
Người đàn ông như vậy, mới là trí mạng nhất. Mục Nham chỉ cần thân thể của phụ nữ, còn Thượng Quan Thuyên thì muốn cả thân thể và tình yêu của bọn họ. Ở phương diện này, anh ta thật còn đáng sợ hơn cả Mục Nham vài phần.
Sau khi người phụ nữ bỏ đi trong hoảng loạn, Thượng Quan Thuyên buồn chán nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ sát trần nhà, thỉnh thoảng xoay xoay cây bút trong tay. Anh thực sự coi nơi này như nhà mình, đâu đâu cũng đều cực kỳ tùy ý.
Kỳ thực, từ nhỏ, anh cùng Mục Nham đã rất thân thiết, cùng lớn lên bên nhau, quan hệ của hai gia đình cũng rất tốt đẹp. Đến lúc đi học, bọn họ lại học cùng trường. Có thể nói là, những chuyện của Mục Nham, Thượng Quan Thuyên đều biết rất rõ, ngược lại, chuyện của anh, Mục Nham đương nhiên cũng biết.
"Sao cậu lại tới đây?" Mục Nham từ phòng trong đi ra, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng chỉ cài hai khuy, để lộ nước da màu đồng nhẵn bóng mạnh khỏe ở bên trong, vô cùng gợi cảm cuồng dã.
Tóc của anh vẫn còn nửa ẩm ướt, thỉnh thoảng một vài giọt nước từ mái tóc anh nhỏ xuống dưới, rơi xuống chiếc áo sơ mi trắng của anh, tạo thành một đốm nước, sau đó biến mất trong nếp nhăn của áo.
"Mình nghĩ cậu rảnh nên đến chơi thôi, chỉ có điều, thấy cậu đang bận rôn, nên không có làm phiền cậu mà thôi." Thượng Quan Thuyên không thèm quan tâm hành động của mình có mấy phần bất nhã, còn đung đưa hai chân trên bàn .
Mục Nham nhìn hai chân anh ta đặt trên bàn, trong mắt lóe lên một tia không hài lòng, nhưng không nói gì thêm, anh ngồi xuống phía bên kia của ghế sofa, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hút.
Ngón tay hơi gập lại, thon dài mà mạnh mẽ.