Editor: Dâu
Không khí như ngưng tụ lại trong sự im lặng của hai người, trước khi Đào Sương Ngọc lên tiếng, cô gái đột nhiên chống tay, quỳ trên giường và nhướng người, giật bắn mình run rẩy hỏi cô ta.
“Cô… cô đến đây cứu tôi ra ngoài sao!”
Giọng cô gái rất nhẹ nhàng và mềm mại, nhưng vết cắn đỏ trên ngực cô vẫn không thoát khỏi mắt cô ta, cho dù là kẻ can đảm xông vào biệt thự vừa rồi. Bây giờ cũng sợ hãi.
“Cô là ai?” Cô ta khó chịu hỏi, bước vào phòng.
“Cô bị nhốt ở đây suốt sao? Ninh Hách Thịnh nhốt cô lại? Ba mẹ cô ở đâu? Cô bao nhiêu tuổi rồi!”
Quá nhiều vấn đề, gấp không chờ nổi muốn hỏi cô, cô bé sợ hãi co người lại ngồi trên giường, dưới thân lộ ra vết sưng tấy đỏ, cô ta nhìn thấy một thứ màu đen nhét trong đó, thứ đó, là một người phụ nữ làm sao cô ta hiểu cho được cơ chứ!
Hình ảnh người đàn ông trong lòng cô ta lập tức chìm xuống đáy, biến thành một mặt quỷ dữ tợn, vốn dĩ tưởng anh chỉ lạnh lùng không thích nói, nhưng không ngờ lại có sở thích luyến đồng! Lại còn ngược đãi cô bé!
Không được, phải gọi cảnh sát, đứa nhỏ này không thể ở đây, cô bé sẽ bị hủy hoại!
Ninh Lệ sợ hãi co người lại trong góc giường, đối mặt với một người xa lạ mà cô chưa từng gặp qua, cũng không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào, nhưng trong lòng mách bảo cô muốn đi ra ngoài.
"Chị gái... chị có thể giúp em được không? Em, em chưa nhìn thấy ai khác, có chút sợ hãi, chị là người nào? Tại sao chị lại ở đây?" Giọng nói nhẹ nhàng khơi dậy sự bảo vệ trong trái tim của Đào Sương Ngọc.
Đào Sương Ngọc nói: "Chị bị thu hút bởi một cuộc điện thoại. Người sống ở đây đã gọi cho chị và chị đã đến đây sau khi tìm được địa chỉ. Đừng lo lắng, chị không phải người xấu. Hãy nói cho chị biết, em bao nhiêu tuổi? Bố mẹ em ở đâu? Chị sẽ giúp em! "
Cuộc gọi đó ... là cô gọi!
Ninh Lệ muốn khóc ngay lập tức, cô không bao giờ biết rằng mình có thể được giải thoát chỉ bằng một cú điện thoại.
"Em không biết. Chủ nhân nói rằng em không có cha mẹ. Năm nay, em mười lăm tuổi, chị ơi, chị gái, chị có thể đưa em đi không? Em muốn nhìn thế giới bên ngoài."
"Chị... ”
Cái xưng hô quái dị gì vậy, nam nhân biếи ŧɦái ghê tởm kia làm mất hình tượng trong lòng cô ta, lại dám trực tiếp giam cầm một đứa nhỏ, sở thích luyến đồng! Chẳng trách, tên đó chưa từng có hứng thú với phụ nữ, là bởi vì nguyên nhân này!
“Đừng lo lắng, chị sẽ đưa em ra ngoài, hiện tại chị sẽ đưa em đi, đừng sợ, chị sẽ cứu em!”
Cô ta nói xong đã đi về phía cô, Ninh Lệ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền run rẩy chỉ vào cửa.
"Không! Chủ nhân sẽ trở lại sớm. Khi cánh cửa mở ra, chủ nhân sẽ biết, chủ nhân sẽ bắt chị mất, chị ơi!"
Như một cơn gió lạnh xuyên vào lòng bàn chân của mình, đôi mắt cô ta mở to rùng rợn.
Người nhận được tin nhắn nửa chừng nén cơn tức giận ra lệnh cho người trước mặt: “Đưa tôi về!”
“Hả?”
Thư ký bối rối nhìn vào kính chiếu hậu, nhưng thấy sắc mặt anh càng trầm xuống đen như đáy nồi, không khí trong xe không khác gì hầm băng.
“Đưa tôi về! Nhanh lên!”
“Vâng… Vâng!”
Bị tiếng gầm làm cho hoảng sợ, hai tay cầm vô lăng run rẩy, anh ta xoay người nhanh chóng với kỹ năng lái xe tuyệt vời của mình.
Có một tiếng phanh thô bạo trên con đường vắng lặng và vắng vẻ, Ninh Hách Thịnh đóng sầm cửa lại, chân dài bước ra khỏi xe, anh gần như phát điên!
Người mở cửa đang quỳ ở cửa ra vào, cung kính chào đón anh trở lại, Ninh Hách Thịnh cười nhạo, trực tiếp đá lên người cô.
"Em lại không nghe lời phải không! Còn dám trốn, xem nhẹ lời tôi nói phải không!"
Ninh Lệ bị đá ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, còn không có nức nở đau đớn, đột nhiên xuất hiện một bóng đen bao trùm lấy cô, ngước lên, nhìn vào khuôn mặt đáng sợ của anh mà suốt đời cô sẽ không bao giờ quên, đôi mắt đen đầy lửa.
Thân thể nhỏ bé cuộn tròn trên mặt đất, ngoại trừ nước mắt sợ hãi, cô cũng quên ngay cả tiếng khóc, bàn tay to vươn ra nhanh chóng đánh về phía cô.
Giống như con cá mắc vào lưới đánh cá, dù có vùng vẫy thế nào, cuối cùng nó cũng sẽ trở thành thức ăn trong miệng cong người và nuốt chửng vào bụng.
Đào Sương Ngọc trốn thoát và trốn trong bụi cây trong vườn, nhịp tim sợ hãi vẫn chưa ngừng đập đến cực điểm, cô ta xoa dịu trái tim và nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở. Hơi thở gấp gáp đến mức không thể ngừng thở, suýt chút nữa thì bị phát hiện, khi anh đi ngang qua, sự chú ý của anh đều tập trung vào đó, vì vậy không để ý đến cô.
Thật khủng khϊếp ... Thật khó tưởng tượng, điều gì sẽ xảy ra với cô bé đấy, những vết thương trên cơ thể chúng đủ để tượng trưng cho sự bạo hành điên cuồng của người đàn ông.
Hơi thở gấp gáp khiến có người chú ý. Cậu thư ký nhận thấy có điều gì đó không ổn, mở cửa xe bước xuống xe, đi vào vườn và ngó nghiêng. Khi bắt gặp cảnh tượng, cả hai người đều sửng sốt kinh hoàng.
"Đào tiểu thư?"