Editor: Dâu
Mới vừa trải qua một cuộc hoan ái khá là mệt mỏi, cô nằm ở trên giường đau đớn không dám động đậy, hai vai chậm rãi run rẩy theo nhịp thở, trên chăn gấm bắt đầu nghẹn ngào.
Hai chân dưới thân cô mở rộng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng chậm rãi chảy ra từ trong lỗ nhỏ đỏ bừng, làm ướt một mảnh ga trải giường, trên đó còn có dấu tay rõ ràng, có thể tưởng tượng một màn dữ dội vừa rồi.
Người đàn ông bước ra từ phòng tắm ngồi ở mép giường và lau người cho cô, nhưng không phải lấy khăn lau tiểu huyệt mà là dùng tấm ga trải giường lau, đem máʏ яυиɠ nagwn không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, rồi vỗ nhẹ vào mông cô một cách thỏa mãn.
"Ngoan, thứ này đối với em chính là dinh dưỡng. Cả ngày hôm nay em không được phép lấy ra."
Cô chỉ nghẹn ngào nức nở, từ sáng giúp anh khẩu giao, lúc tối lại làʍ t̠ìиɦ, liệu còn làm như vậy đến bao giờ, nỗi đau này sẽ tiếp tục kéo dài bao lâu?
Anh nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô, từ cổ đến bờ mông đỏ ửng, không biết trên đó có bao nhiêu cái tát của anh.
“Nếu em ngoan ngoãn, tôi sẽ không để em đau nữa, nếu em thích ứng được, về sau em sẽ cảm thấy thoải mái.”
Cô chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, không dám kêu quá to từ kẽ răng, vì sợ anh khiển trách.
Anh vỗ đầu cô đứng dậy.
“Tôi phải đi ra ngoài, em phải làm thế nào?”
Ninh Lệ kìm nén nước mắt, chịu đựng toàn thân đau đớn, quỳ trên giường.
“Chủ nhân… tạm biệt chủ nhân. "
Trên đỉnh đầu chỉ nghe thấy tiếng anh cười, cô nghe không ra cảm xúc của anh, sợ bị trừng phạt, cô cúi đầu càng thấp.
Cũng may, anh không có phạt gì, xoay người dọn dẹp rồi rời đi, Ninh Lệ không kìm được mà bắt đầu khóc, nằm trên giường lau nước mắt, cô chưa bao giờ cảm thấy mình có lỗi, nhưng chủ nhân rõ ràng biết cô đau, cũng không để ý cũng không hỏi han, thamajc hí càng làm cô đau hơn.
Anh rời khỏi, thư ký ở bên ngoài đã đợi từ lâu, kéo cửa xe cho anh.
Khi bánh xe cuốn theo bụi và rời đi, người phụ nữ núp trong bụi cây sau cánh cổng sắt thò đầu ra, quay đầu lén lút nhìn về phía biệt thự.
Trên mặt cô ta nở nụ cười thành công, muốn câu dẫn được anh thì phải bắt đầu bằng cách làm chủ một phần cuộc sống và sở thích của anh, có thể thoải mái trò chuyện, tán gẫu qua lại, để anh có cảm tình với mình!
Địa chỉ cuối cùng cô ta cũng có được, cô ta sẽ không dễ dàng bị lộ, chuyện đã thành công được một nửa, kế hoạch tiếp theo là lặng lẽ đánh cắp trái tim của anh.
Cửa sổ biệt thự mở rộng, bên ngoài không có biện pháp an ninh, dường như anh không ngại người khác vào nhà mình.
Hay nói một cách khác, không ai biết ở đây ngoại trừ cô ta.
Đào Sương Ngọc nghĩ có lẽ không phải là không thể, bán kính hàng trăm dặm đều là rừng cây, vùng ngoại ô quá hẻo lánh, cũng sẽ không có ai nhàn rỗi tới đây mà có việc.
Nghĩ đến đây, cô ta lại không khỏi vui mừng!
Nhưng khi bước qua cửa sổ, cô ta nhìn thấy trong biệt thự trống rỗng, dường như không có ai sống ở đây, ngay cả mặt đất cũng đầy bụi, đây là người bình thường có thể ở sao?
Cô ta ngạc nhiên vây quanh toàn bộ biệt thự, không có một món đồ nội thất nào, giống như một căn nhà thô với những bức tường mới sửa lại, đây làm sao có thể là nơi ở của người? Càng đừng nói là một người cao cao tại thượng như anh!
Cô ta cảm thấy kỳ lạ, hẳn là có manh mối gì mà cô ta vẫn chưa tìm ra, cô ta cẩn thận tìm kiếm trong biệt thự, nhưng căn nhà trống rỗng thực sự không có bất kỳ đồ đạc nào, ngoại trừ vài cái bàn trong phòng ăn, cũng dính đầy bụi.
Cô ta đứng giữa phòng khách nhìn lên lầu 2 biệt thự, vừa đi lên đã thấy, ngoại trừ vài cánh cửa khóa chặt không mở ra được, cũng chẳng có cái gì.
Trong lòng nổi lên bất an, cô ta lùi lại hai bước, nhưng giày cao gót giẫm lên nền đá cẩm thạch, nhưng lại phát ra một tiếng động khác.
Cô ta nhìn xuống và phát hiện ra rằng bàn chân dẵm phải một cục có hình vuông, tương tự như nắp cống.
Phía trên còn có một cái tay cầm, cô ta kéo lên thì thấy có thể nhấc lên dễ dàng, nhưng bên dưới hóa ra là một đường hầm dài rộng và bậc thềm.
Đây có phải là một vụ trộm mộ không?
Đừng nói đến việc Đào Sương Ngọc sợ hãi như thế nào, cô ta càng ngày càng cảm thấy biệt thự này cổ quái, nhưng vẫn tò mò muốn xuống xem, có lẽ sẽ có manh mối gì ở đây.
Đi theo đường hầm sáng sủa, càng đi vào bên trong, cô ta nhìn thấy một cánh cửa gỗ nguyên khối màu đen tuyệt đẹp, khi bước vào, an ninh trên đó rất nghiêm ngặt, có dấu vân tay và nhận diện khuôn mặt cao cấp, đây là nơi anh ở đúng không?
Càng nghĩ càng thấy đúng, nơi này rất sạch sẽ, cánh cửa này là thứ đắt giá nhất mà cô ta từng thấy khi bước vào biệt thự.
Đào Sương Ngọc mỉm cười. Cánh cửa này không hề khó với cô ta. Gia đình cô ta làm trong ngành cửa thông minh. So với những cánh cửa chỉ có thể mở bằng lỗ khóa, cô ta quen với loại cửa thông minh này hơn, đề phòng gặp hoàn cảnh như vậy, cô ta cũng cố ý mang theo dụng cụ, không ngờ lại dùng tới.
Mở vài con ốc bên dưới ổ khóa thông minh, tìm cổng sạc thông minh, cắm cổng USB bên dưới, kết nối điện thoại bắt đầu bẻ khóa cửa.
Tay cô ta lo lắng đổ mồ hôi, lương tâm cắn rứt, ngón tay run lên khi chạm vào điện thoại.
Nhưng hai phút sau, cánh cửa bị cô ta mở ra, cô ta kích động ấn xuống, kéo cửa ra ngoài, trang trí ấm áp bên trong lập tức sưởi ấm trái tim cô ta. Tuy nhiên, chưa xem quá ba giây đã phát hiện có một thứ gì đó trên giường. Cô gái nhỏ nằm trên đó.
Đột nhiên hai mắt mở to, còn cho rằng là một bé gái, nhưng có thể nhìn thấy cơ thể cô bé đầy những dấu hôn cùng xanh tím lẫn lộn, trái tim trong giây lát liền nhướng lên cổ họng.
Cô gái cũng mở to hai mắt, có vẻ còn sợ hãi hơn cô ta, đôi mắt xinh đẹp ngập nước đầy vẻ sợ hãi, khuôn mặt trẻ thơ sáng hơn tuyết, cộng thêm dấu vết bị xâm hại rõ ràng, dường như cô ta đã biết điều gì đó mà cô ta không nên biết. Bí mật.
Dâu: Chương này kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá, các bạn nhớ vote sao cho mình nha!