Editor: Trầm Âm
Có thể là bởi vì dư vị xúc cảm không tồi ****, cũng có thể là đột nhiên phát giác ra, chính mình thế nhưng lại ngủ cùng với một nữ nhân, trong nháy mắt An Lãng liền thất thần. Cũng trong chớp mắt này, Minh Ca tàn nhẫn dùng hai chân đá vào mặt An Lãng. An Lãng bị đá, thân mình ngửa ra sau ngã xuống đất. Minh Ca lập tức ngồi dậy, hai tay hai chân cô đều bị trói, cũng không biết tên An Lãng này dùng cái thủ pháp quần què gì để trói, cho dù cô giãy giụa như thế nào cũng không thể mở. Cô tức giận, liền không do dự dùng chính đầu mình hung đập vào vị trí thái dương của An Lãng!
An Lãng ngây ngốc ngồi dậy, còn chưa kịp phản ứng, liền bị một cái bóng đen đập vào đỉnh đầu, đại não oanh một tiếng, tiếp theo trong nháy mắt liền ngất xỉu.
Minh Ca tính kế chuẩn xác, thế nhưng điều duy nhất cô không nghĩ tới chính là, khối thân thể hiện tại cửa cô không phải là thân thể bách chiến bách thắng của kiếp trước, đầu cũng thật yếu ớt. An Lãng mới vừa ngã xuống, thế đéo nào chính cô cũng méo mó ngã xuống người An Lãng!!!!
Haizz, đúng thật là đả thương địch một ngàn lại tự tổn hại mình tám trăm.
Thời điểm Minh Ca tỉnh lại, cô phát hiện chính mình đang nằm trên một cái giường lớn, trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, ánh mặt trời từ cửa sổ xuyên đến chiếu vào mặt. Cô híp mắt động đậy thân mình, tính toán tiếp tục ngủ thêm một lúc.
Gần đây cô quá mệt mỏi, đi vào thế giới này vì muốn mau chóng hấp thu tri thức mới, mỗi ngày cô đều ngủ không đến ba bốn giờ. Như vậy mà cô còn cảm thấy thời gian không đủ dùng. Lâu lắm rồi cô mới có được một giấc ngủ thoải mái như vậy. Cảm giác lười biếng thật là cmn dễ chịu.
Thoải mái than thở một tiếng, Minh Ca ôm chăn lăn lăn, lăn qua bên này, rồi lại lăn qua bên kia……
WTF!!! Tại sao bên người lại có một người đàn ông không mặc quần áo.
Đường đường là giường của bổn công chúa, làm gì có chuyện vừa muốn là đã được bò lên? Còn không thèm mặc quần áo nữa chứ! Mới sáng sớm mà đã dám làm ô nhiễm đôi mắt của bổn công chúa rồi!
Cô nhấc chân, hung hăng đá một cái!
“A!”
Là giọng của tên biếи ŧɦái An Lãng?
Cô nhìn lại bố trí trong phòng, dường như cũng không phải căn phòng mà đoàn phim cấp cho cô. Bất tri bất giác nhớ tới sự nhục nhã tối qua, Minh Ca cả người giật mình một cái đứng dậy, chăn chảy xuống ở bên hông, lúc này mới phát hiện ra chính mình cũng không mặc quần áo.
Đem chăn quấn quang người, Minh Ca tìm kiếm quần áo khắp nơi. An Lãng từ trên mặt đất bò lên, chính hắn quen cửa quen nẻo, từ tủ quần áo ngẫu nhiên tìm ra quần áo của chính mình mặc vào. Sau đó ngồi xuống, nghiêng người dựa vào ghế bắt chéo chân, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Ca.
Minh Ca không tìm được quần áo của mình, cũng không miễn cưỡng bản thân tiếp tục tìm. Cô học theo An Lãng mở tủ quần áo, từ bên trong tìm ra một cái áo sơ mi mặc lên. Thế nhưng lại không có qυầи ɭóŧ, Minh Ca nghĩ thầm, có đánh chết cô cũng không mặc qυầи ɭóŧ của An Lãng.
Cũng may áo sơ mi đủ dài, có thể che được tới mông cô.
Trong phòng không còn một cái ghế nào, cô liền ngồi ở mép giường hướng về phía An Lãng nói, “Đây là đâu? Điện thoại của tôi ở đâu rồi?”
An Lãng cười nhạo, hắn hướng Minh Ca vẫy tay, “Lại đây ngồi lên đùi tôi.”
Minh Ca:……
Tên biếи ŧɦái này còn chưa tiêu hóa hết số rượu trong đầu à!!
Minh Ca xem xét trái phải, cô cầm lấy một cái.bình hoa trên bàn sách, tính toán dùng cái thứ này khiến cho đầu An Lãng nở hoa, giúp hắn tỉnh táo lại.
“Minh Ca, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, nếu em còn dám đả thương tôi một lần nữa, tôi lập tức sẽ làm cha mẹ em chết không toàn thây. Còn có chính em, tôi sẽ phế đi đôi tay của em, cho người ném em tới những nơi ăn chơi đàn đúm……”
Thời điểm Minh Ca nghe An Lãng nhắc tới hai chữ cha mẹ cũng đã đem bình hoa đặt lại chỗ cũ. Cô quay đầu, ánh mắt nhìn An Lãng, mặt không biểu tình, “Anh muốn như thế nào?”
“Về sau, em liền ở chỗ này……”
“Không được!” Minh Ca lập tức đánh gãy, “Tôi còn có công việc. Huống chi tôi còn không biết đây là nơi nào, vì cái gì tôi phải ở lại chỗ này!”
Lời nói của An Lãng bị Minh Ca đánh gãy, phi thường không vui, ánh mắt hắn nặng nề nhìn chằm chằm Minh Ca, rõ ràng mặt hắn không hề có biểu tình, thế nhưng lại vô hình khiến cho người khác cảm thấy bão táp đập vào mặt.
Năng lực thừa nhận của Minh Ca rất cao, cô không có bị bộ đáng này của An Lãng dọa sợ. Cô thấy An Lãng không nói lời nào, liền tiếp tục nói, “Anh đừng tùy tiện xem tôi như một con kiến có thể nghiền chết. Con thỏ nóng nảy còn sẽ cắn người, huống chi tôi còn là loại người sẽ không làm gì liên lụy đến người khác. Chuyện tối hôm qua, ai trong chúng ta cũng đều biết là chuyện ngoài ý muốn. Anh cũng đừng nói ra cái gì mà muốn cùng tôi chịu trách nhiệm. Tôi đã bị cắn một lần, sẽ không có khả năng lại muốn bị cắn thêm lần nữa.”
“Em đem tôi so sánh với chó?” Thanh âm của An Lãng phát ra từ kẽ răng, gân tay hiện lên, nhưng hắn biết lúc này không phải là thời điểm nên xử lý cô, cho nên hắn nhẫn nại.
“Hêy, đừng nói như vậy, chó sẽ không vui đâu.” Minh Ca ngửa đầu cùng An Lãng đối diện, đôi mắt hắc bạch phân minh thể hiện rõ sự châm chọc.
Kia ý tứ rõ ràng chính là: Tôi chính là đem anh so sánh với chó đó, hơn nữa chính anh làm ra loại chuyện này, đây là việc chỉ có súc sinh mới có thể làm ra. Haiz, đem anh so sánh với chó còn muốn xúc phạm loài chó.
“Ha, miệng lưỡi thật sắc bén!” An Lãng giận quá hóa cười, không hề để ý tới Minh Ca, đứng dậy hướng về phía cửa đi ra ngoài.
Có người hầu đưa quần áo đến cho Minh Ca. Cô tắm xong, lại nhìn đến cái trán của chính mình trong gương, thế nhưng lại sưng lên như một cái bánh bao lớn, nhất thời nhớ tới sự việc tối hôm qua, oán hận cắn răng.
Cô đang ở trong một biệt thự nhỏ, có lẽ là địa điểm bình thường An Lãng xử lý công việc. Thời điểm Minh Ca xuống lầu, nhìn thấy đại sảnh có một vài người mặc tây trang giày da ra ra vào vào, trong tay đều mang theo văn kiện linh tinh.
Thấy Minh Ca xuống lầu, An Lãng nói với quản gia, " Để bọn họ ở thư phòng chờ tôi. Còn nữa, phân phó người dọn bữa sáng lên đi!”
Trên bàn ăn dài, Minh Ca ngồi một đầu, An Lãng ngồi một đầu. Ở giữa bàn ăn bày một chậu bách hợp nở rộ khiến tầm mắt bị cách trở, hai người đều phải hơi hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy được mặt đối phương.
Không khí đặc biệt yên lặng, hai người trong bữa ăn cũng không có nói nửa lời. Thậm chí âm thanh dao nĩa va chạm nhau cũng không có.
Sau khi người hầu thu thập xong, An Lãng lúc này mới nhìn Minh Ca ở phía đối diện nói, “Gần đây tôi có mấy buổi tiệc tối yêu cầu mang theo bạn gái. Em đi cùng tôi. Để cảm tạ, tôi sẽ giúp em nhận mấy cái kịch bản.” Đại khái là phát hiện lễ nghi bàn ăn của Minh Ca cực tốt, nhất cử nhất động đều có loại cảnh đẹp ý vui, tâm tình An Lãng cũng tốt lên rất nhiều.
“Tôi không cần người khác giúp đỡ!” Giọng điệu An Lãng giống như bố thí, khiến cho Minh Ca cảm thấy thực khó chịu. Cô đường đường là một công chúa, cho dù lưu lạc đến tận đây cũng sẽ không làm những hành vi dùng tư sắc lấy lòng nam nhân. Đối với chính mình, cô vẫn có rất nhiều tin tưởng cùng kiên nhẫn.
“Tôi không phải đang thương lượng cùng với em!” Tâm tình tốt của An Lãng biến mất trong nháy mắt, người phụ nữ này thật quá phận, “Em không có quyền cự tuyệt.”
Minh Ca không đáp, cô giương mắt nhìn An Lãng, quật cường nhấp miệng, dùng trầm mặc kháng nghị.
Minh Ca ngẩn cao đầu, cái trán sưng như bánh bao liền phá lệ rõ ràng, thực sự chói mắt.
Rõ ràng là một mỹ nhân, thế nhưng lại tự mình lăn lộn thành bộ dạng khủng bố như vậy. Nghĩ đến tối hôm qua làm chuyện đó với người phụ nữ quật cường ngoan tuyệt này, An Lãng tự nhận là chính mình so Tạ Ngọc còn mạnh mẽ hơn gấp trăm lần. Đặc biệt là phương diện sinh hoạt cá nhân này, làm người phụ nữ đầu tiên của hắn, hắn không có ghét bỏ cô không sạch sẽ thì thôi, cô còn tỏ vẻ muốn chết muốn sống. Quả nhiên Hữu Lam nói rất đúng, ngoại trừ mặt, người phụ nữ này thật sự không có nửa điểm đáng khen.
Hết chương 16.
01/09/2020