Editor: Trầm Âm
“Minh Ca, cô thật không biết xấu hổ, cô cứ chờ bị mọi người phỉ nhổ đi!” Trên mặt đất, nam N đứng dậy, hắn không dám lại gần Minh Ca nữa, chỉ đứng rất xa hướng về phía Minh Ca phỉ nhổ, sau đó căm giận rời đi.
Bất quá chỉ là hai lần quăng ngã mà thôi, có cần phải tỏ vẻ như thư thế không vậy? Minh Ca thở dài, cô luôn luôn hành sự điệu thấp, chỉ là hôm nay quá ngứa tay. Haizzz, con đường trở thành siêu sao của cô lại có thêm một chướng ngại rồi, thật là bi kịch!
“Thân thủ không tồi nha!”
“Quá khen!” Cằm Minh Ca khẽ nâng, khách khí trả lời.
Đối diện chính là tên anh trai biếи ŧɦái kia của An Hữu Lam.
Thời điểm Minh Ca mới vừa đến đoàn làm phim, trừ bỏ phim trường thì nơi nào cô cũng không đi. Cô sợ tên biếи ŧɦái này trả thù, sau lại phát hiện An Lãng cũng không làm khó chính mình. Ngay cả Tạ Ngọc, cũng không biết có phải là được An Hữu Lam trấn an chuyện giữa cô và An Lãng hay không mà hắn cũng yên hơi lặng tiếng. Cho nên ở phương diện dư luận cũng quá đả kích cô, hoàn toàn không giống như kết cục của nguyên chủ, bị đủ mọi cách gây khó dễ.
Biết sự kiện chia tay này hẳn là đã bình ổn, lúc này Minh Ca mới nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng có cảm giác thay đổi cả thế giới……
An Lãng hướng Minh Ca vẫy tay, “Lại đây!”
Lúc trước Minh Ca ở phòng bệnh của hắn lắc lư bất quá là vì để cho hắn thấy thái độ của chính mình. Hiện giờ sự kiện đã qua, Minh Ca đối với tên muội khống này hận không thể cách hắn càng xa càng tốt. Cô đi về phía cửa phòng bao của mình, một bên còn khách khí đáp lại, “Bạn của tôi còn đang đợi tôi, hôm nào có thời gian lại cùng An tiên sinh ôn chuyện!”
A
n Lãng không nói gì, thời điểm Minh Ca đi ngang qua hắn, hắn duỗi tay kéo cánh tay cô. Minh Ca trở tay bắt lấy cổ tay hắn.
An Lãng giống như đã đoán trước được thủ đoạn của cô. Ngay tức khắc liền linh hoạt trượt ra khỏi bàn tay cô, sau đó vươn tay đè lên bả vai Minh Ca.
Khuỷu tay của Minh Ca hướng về phía eo của An Lãng, một chân đá về phía đầu gối hắn.
Cái chân đang nâng lên của cô bị An Lãng bắt lấy, tay hắn giữ chặt, cô giống như một tiểu dã thú bị mắc vào trong bẫy. Cô bắt đầu phản kháng nhưng lại không có hiệu quả, sau đó bị hắn kéo ôm vào trong lòng ngực.
Trong phòng bao của An Lãng, một đám phụ nữ ngồi đầy trên ghế sô pha, bất quá đều ngồi ngoan ngoãn, không có ai ca hát, cũng không có ai nói chuyện. An Lãng mang theo Minh Ca xoay người vào phòng bao. Phòng bao này ngay cả một ánh đèn cũng không có, Minh Ca ngay từ đầu không thấy được những người phụ nữ này, đợi đến lúc An Lãng hô một tiếng, “Tất cả đều cút đi!”
Lúc này, mười mấy người phụ nữ rũ đầu nhanh như chớp nhìn sang hướng Minh Ca cùng An Lãng, sau đó tất cả đều đi ra khỏi phòng. Người ra cuối cùng còn đặc biệt tâm lý mà đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, Minh Ca lập tức biến thành một con mèo hoang, khuỷu tay chỏ về phía cằm An Lãng, chân dùng sức dẫm lên chân An Lãng……
Nháy mắt tiếp theo trời đất liền quay cuồng, cô bị An Lãng trực tiếp bế ngang, sau đó bị ném lên sô pha.
Vừa mới ngồi dậy, đã bị thân thể rắn chắc của nam nhân đè ép.
Hơi thở của người đàn ông ập vào trước mặt, mùi rượu nồng đậm thiếu chút nữa huân chết Minh Ca. Tên bệnh tâm thần này chẳng lẽ muốn mượn rượu làm điều xằng bậy?
Minh Ca nhấc chân lên đá, chân ngay lập tức bị bắt lại, may mắn hôm nay cô cố ý mặc quần để tiện hành động, An Lãng dù muốn xé cũng xé không được. Điểm này cho Minh Ca một chút thời gian, cô há mồm cắn vào cằm An Lãng, kết quả thằng nhãi này cằm không nhiều thịt lắm, cô dùng sức quá lớn, trượt đi xuống, hàm răng thiếu chút nữa cắn sâu vào.
An Lãng chế trụ cô, cảm giác đau đớn ở cằm kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, hắn càng gia tăng sức lực.
Mặc kệ là dùng hết sức lực hay là võ công, Minh Ca đều bị tay hắn giữ chặt gắt gao.
Tay chân đều không thể dùng, Minh Ca cảm thấy thân mình không còn nhiều sức lực, hàm răng liền tìm cơ hội cắn An Lãng.
Nhưng những công kích của chính mình đối An Lãng, rõ ràng là không được đối phương coi trọng.
Minh Ca cắn răng đồng thời sợ hãi càng sâu, cô đã không còn là một công chúa ngây thơ vô tri như lúc vừa mới tới thế giới này. Cô biết ở hiện đại, quan hệ nam nữ đều rất tùy tiện, đặc biệt là hành động lăn giường này, nó không chỉ tùy tiện mà còn có rất nhiều loại tư thế.
Dù trong lòng Minh Ca thầm oán hận, nhưng cô đánh không lại An Lãng, chỉ có thể cầu xin để tìm đường lui, "Anh đã từng đi kiểm tra qua chưa? Thân thể của anh không bệnh kín chứ? Có phải lúc nãy anh cũng vừa mới làm chuyện này với đám phụ nữ đó không? Này, rốt cuộc anh có bệnh hay không đó, tôi có thói ở sạch, anh buông tôi ra!”
An Lãng trực tiếp kéo quần áo trên người Minh Ca xuống, sau đó lại dùng một thứ gì đó chặn miệng Minh Ca lại.
Minh Ca đâu thể chịu nổi loại vũ nhục này, tất nhiên là ra sức giãy giụa, vì thế hai người từ trên sô pha lăn xuống mặt đất, sau đó đυ.ng trúng bàn trà bên cạnh sô pha!
Đem đầu Minh Ca đè ở góc, một tay kéo lấy người Minh Ca, An Lãng hao hết sức lực, rốt cuộc cũng ôm lấy được thân thể cô. Trong chớp mắt đó, hắn lẩm bẩm một tiếng, “Hữu Lam……”
Minh Ca nhớ rõ thời điểm vừa mới xuyên qua bị Tạ Ngọc đối đãi như thế, cô đã cảm thấy đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với cô rồi. Nhưng mà hiện tại, bị An Lãng đối đãi như vậy, hắn thế nhưng lại xem cô như thế thân của An Hữu Lam. Ha, sự sỉ nhục lần này còn lớn hơn lần trước một trăm lần một ngàn lần.
Giãy giụa một chút đều không được, ngược lại hành động của An Lãng càng lúc càng khủng bố. Từ trước đến nay, cô đều không xem chính mình như là một phụ nữ chân yếu tay mềm, nhưng mà tại một khắc này, cô rốt cuộc đã biết cái gì gọi là sự tuyệt vọng của phụ nữ.
Sau khi hô lên một tiếng "Hữu Lam", thân thể An Lãng bỗng dưng cứng đờ, nháy mắt tiếp theo lại càng thêm khủng bố tiến công.
Minh Ca bị đâm không ngừng mà hướng phía trước, đầu cũng bị va vào vách tường. Thế nhưng sự đau đớn này cũng không đáng nhắc tới so với việc cô phải chịu đựng sự nhục nhã như thế này.
Cô sẽ không bởi vì việc này mà chết đi chứ? Đây là một cái chết khuất nhục nhất trên đời. Mà sau khi chết đi, có phải hay không cô sẽ liền bị mạt sát! Miệng bị bịt kín, Minh Ca không thể phát ra những lời mắng thô tục! Bất quá chữ chết vừa xuất hiện, lập tức đã bị chính cô bác bỏ. Cô không thể chết được, cô còn có chuyện quan trọng còn chưa được hoàn thành, cô không thể chết được!
Một lát sau, Minh Ca nghĩ thầm, cuối cùng cũng kết thúc. Thân thể bị An Lãng buông ra, lập tức liền tê liệt ngã xuống ở góc phòng. Cô cuộn tròn thân mình, liếc mắt nhìn chằm chằm An Lãng. Cô cũng không biết trên mặt chính mình lăn đầy nước mắt, chỉ tức giận, dùng ánh mắt hung ác nhất của chính mình trừng An Lãng.
Ánh đèn tuy rằng tối tăm, nhưng ở trong hoàn cảnh này thời gian dài đã đủ để cả hai nhìn thấy rõ ràng được đối phương.
Cơn say rượu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã qua đi, thế nhưng tay An Lãng vẫn còn dừng lại ở trên người Minh Ca, tầm mắt hắn di chuyển một chút, từ vòng eo chậm rãi chuyển lên mặt Minh Ca.
Bị hắn nhìn trúng cũng không phải là cái loại hay ho cái gì. Hắn bị ánh mắt nhìn chằm chằm của cô thành công khiến thân thể dần nóng lên, tay dùng sức một chút trên người nữ nhân, đầu óc hỗn độn thế nhưng lại thầm than một tiếng: Xúc cảm cũng không tệ lắm.
Hết chương 15.
31/08/2020