Kí Chủ Thật Đáng Sợ

Chương 20 : Hai nhân cách (5)

Daniel mộng bức , thoáng buồn và khó hiểu " Sao em ấy làm anh cảm giác anh rất phiền vậy !" anh bước chân đến căn phòng đối diện đi vào ! Với sự nhờ vả của thằng bạn lâu năm kia , từ nay đây sẽ là nhà mới của anh , mọi chi phí do Phùng Hiên lo , quá là số hưởng đi ! Ngược lại phải tiếp cận và chiếu cố em gái cậu ta ! Hmm , sao cậu ta không tự mình lo đi ! Đến em ruột mà cũng không đối diện nổi ! Chưa từng thấy bộ mặt này , bữa khác phải kể lại cho mấy đứa kia mới được ! Ahaha !

.........

[ Kí chủ ! Người ra cho A Hinh vào đi , cô ấy đã chế độc cả đêm không ngủ rồi , còn người thì thoải mái nghỉ ngơi trong tiềm thức !] Quá lười !!!!

- À ừ ! A Hinh tôi ra đây !

A Hinh ( Ừ !)

Gì đây ! Tay đốm đốm màu tím đỏ , vấn đề gì vậy ? Tối qua A Hinh đi đánh nhau sao ?

[ Không đâu , cô ấy chế độc , va chạm là bình thường! Ngược lại người mau thay đồ đi học đi !]

Bởi vì cha mẹ kia đã chuyển trường cho cô sang học với Thanh Tiễn , nên cô phải đi học đàng hoàng ! Kì thật trường cũ vẫn thoải mái hơn , đỡ tốn sức nói nhiều với đám bạn thân của nữ chủ ! Rất phiền ! Bạch Dương mở tủ lấy đồng phục học sinh ! Aizo ! Nhìn rất tươi trẻ nha ! Hai mươi mấy tuổi rồi mà suốt ngày cứ phải mặc mấy bộ đồ học sinh váy ngắn này ! Ngại quá đi mất , nhưng mà mình không biết ngại nên không sao ! Esehehehe !

Reng ! Reng ! Reng !

- Cái quái gì thế ! Nhà này mới dọn đến làm gì quen ai !

Bạch Dương di bước đến cánh cửa ! Vẫn chỗ này , hôm qua A Hinh đã gặp một tên trẻ tuổi tóc vàng đến chào hỏi , hắn cũng mới dọn đến ! Nhưng đó là hành động của A Hinh , Bạch Dương hoàn toàn ngủ nên không hay biết ! Dẫn đến cái tên này cô cũng chẳng biết !

- Anh là ai ?

Nhìn tên trước mặt có vẻ đáng nghi , anh ta đến đây làm gì , ai thuê anh ta đến đây gây sự sao ? tâm trí cô rất bình tĩnh khuyên cô

" Không có gì cả hãy gϊếŧ tên đó trước khi có vấn đề !" Nhưng hệ thống Tiểu Bạch lại ngăn cản !

[ Kí chủ , anh ta là hàng xóm mới dọn đến tên Daniel , tối qua đã chào hỏi A Hinh !]

- Sao không nói sớm !

Chàng trai mặc áo Sweater , quần đùi ngắn , đau lòng , tay đặt lên tim mà hỏi :" Chẳng lẽ mình khó để người khác ghi nhớ như thế !" Chỉ mới qua có một đêm , em ấy đã triệt để quên ! Hay là mình càng lớn tuổi nhìn càng chán ghét ! Anh rất nghi hoặc vẻ đẹp của mình !

- Xin lỗi ! Tôi nhớ anh rồi ! Có chuyện gì không ?

Daniel thoáng trở nên vui vẻ , anh biết mà haha , làm sao mà có người quên anh được , quả nhiên mức độ nhan sắc vẫn cao nha !Anh chống một tay lên cửa vuốt tóc , nếu là người khác chắc sẽ mê mệt , nhưng riêng Bạch Dương, A Hinh là miễn nhiễm !

" Anh biết em sẽ không quên anh mà !"

" Tối qua anh giới thiệu tên rồi, giờ em cũng cho anh biết tên đi , dù gì ta cũng sẽ là hàng xóm lâu dài !"

- Chẳng phải anh biết tên tôi rồi , sao lại phải giả vờ như không biết ?

" Ý em là??"

- Đừng tưởng tôi không biết anh là do ai kêu đến !

Tiểu Bạch vừa cho cô biết , cái tên tóc vàng này là do anh trai Phùng Hiên kia nhờ vả đến trông chừng cô ! Biết ngay là chẳng có mục đích tốt !

" Anh ..Anh ..!" Bộ anh diễn đơ lắm hả , nhìn giả vờ lắm sao ? Trông anh rất thân thiện và ra vẻ hàng xóm mới đến muốn hỏi thăm mà ! Sai ở bước nào rồi ! Sao em ấy biết lí do anh đến đây ??

- Nhớ kĩ , cả đời này Bạch Dương tôi sẽ không bao giờ thân cận với loại người các anh ! Càng nói không với cái gia đình rác rưởi đó nên đừng tiếp cận làm gì ! Vô ích !

Rầm ! Cửa lần thứ hai đóng sầm trước mặt Daniel , anh đã hai lần không được chào đón rồi ! Có nên khóc không chứ ! Thôi cứ sửa sang nhà trước rồi từ từ làm thân ! Thật khó khăn !

Sau một lúc Bạch Dương chuẩn bị xong đồ dùng để đi học , cô sẽ đi đến trường . Vừa mở cửa đã gặp cái tên tóc vàng , hắn ta vẫy tay say hi với cô ! Cô thì chỉ nghĩ :" Thần kinh !" Xong rồi mặc kệ hắn bước đi đến trường .

..................

Ở thế giới trước , trường Đế Đô cô học tương đối lớn và nổi tiếng nhưng vẫn không phân biệt trường cho nhà giàu và nhà nghèo . Đến với thế giới này lại khác ! Trường cô được chuyển đến có phân biệt , trường chỉ nhận 1 là học sinh con của người có quyền lực , có tiền , 2 là học sinh có học bổng ! Cô là cái loại thứ 3 á , nghèo nhưng mà được chuyển đến ! Tuy vậy cha mẹ hiện giờ vừa có tiền có quyền nên bản thân cũng không bị bạn bè cô lập ! Mà cô không để ý , tốt nhất đừng nói chuyện với nhau , chừa cho cô khoảng bình yên là bạn tốt rồi! Lúc đi học đã có dự cảm không tốt rồi ! Giờ thì đúng thật , một đám xung quanh cứ xì xầm soi mói !Tai không điếc nên cô biết họ đang nói việc Thanh Tiễn bị Bạch Dương đẩy ngã !

" Nè là cô ta đó , thiên kim chân chính thì sao , vô giáo dục đẩy cả em gái kia !"

" Chắc là cô ta không muốn Thanh Tiễn giành cha mẹ !"

" ......."

Giờ sao ta ! Chẳng lẽ chém chết chúng , chém không phải vì muốn thanh danh mà là bọn họ nói quá nhiều về mình , làm phiền đến lỗ tai , có vẻ mỗi lần đến trường là y như rằng có việc tới , thế giới trước cũng vậy ! Có vẻ cô không có duyên với trường học rồi !

.............

Việc đi học cứ thế mà diễn ra , ngày nào cũng đi học , cũng nghe lời chỉ trích , nhưng dần nó cũng giảm xuống ! Là con người mà ! Có phải bò nhai cỏ đâu mà nhai đi nhai lại . Ít ra theo đánh giá , trong trường có một số người đối xử tốt với Bạch Dương , à đơn giản là họ ghét Thanh Tiễn giả nhân giả nghĩa , thánh mẫu nên mới thân với người này ! Kẻ thù của kẻ thù là bạn ! Chân lí ngàn năm ! 1 tuần rưỡi cứ thế trôi qua , đi học xong về nhà, ngày nào Bạch Dương cũng không biết tên tóc vàng vô tình hay cố ý mà Bạch Dương ra khỏi cửa hay về là lại gặp cái tên tóc vàng đó ! Mỗi lần gặp là mỗi lần làm mặt cún , vẫy tay say hi với cô !Cô nhớ là mình đã nói rõ " Tôi không bao giờ thân cận với loại người các anh !" Hay là , lúc đó tên tóc vàng kia chưa nghe kịp ! Khổ thân quá mà !