Kí Chủ Thật Đáng Sợ

Chương 19 : Hai nhân cách (4)

Bạch Dương hồi tưởng ngày được cha mẹ ruột đón trở về , nguyên chủ lúc đó ý vui khó mà che giấu , nàng cảm thấy mình thật may mắn khi được cha mẹ nhận lại , thoát khỏi những ngày no đòn ở đây . Xem như nàng đã trả đủ ơn dưỡng dục cho họ ! Nhưng có may mắn như ý nghĩ không chứ ? Hay đúng hơn là bắt đầu chuỗi ngày sống không bằng chết . Nơi cha mẹ cũ làm nàng đau thể xác nhưng cũng không bằng chính nơi cha mẹ ruột làm nàng đau khổ , cô đơn , tuyệt vọng về tinh thần ! Nó chi chít như những vết sẹo trên người vậy !

Cha mẹ Phùng chuyển nàng từ trường học bình dân sang trường học tư nhân mà Phùng Thanh Tiễn đang học , họ cho tiền , cho học nhưng không cho tình thương ! Mỗi chiều đi học về , bà ấy đứng trước cổng trường chờ , chỉ cần Thanh Tiễn bước ra , bà ấy liền đến ôm lấy và dắt Thanh Tiễn vào xe , còn nguyên chủ thì sao , bà ta chỉ nói :" Con không vào xe đi về à ?"

Thanh Tiễn giả vờ thông cảm , ôm lấy cánh tay mẹ :

" Mama , chắc chị ấy quen đi bộ rồi ! Thông cảm cho chị ấy đi nha!"

" Vậy con cứ đi bộ về , chúng ta đi đây ! "

Và cứ thế , chiếc xe đóng cửa và chạy đi mất . Từ đầu đến cuối nguyên chủ chưa mở một lời , nàng chỉ biết cười khổ ! Về đến nhà , bốn người ngồi sô pha , sum vầy xem TV , còn nàng như tàng hình !

Đúng ! Chính là thế ! Còn chần chờ gì mà không dọn ra khỏi nhà chứ ! Vì nguyên chủ có mơ ước với dương cầm, cùng không biết đam mê đó từ đâu nữa nhưng mà cô vẫn sẽ giúp nguyên chủ thực hiện ! Ừm tài nguyên chưa đủ nên đành mặt dày nhờ người anh trai kia hỗ trợ vậy ! Giờ thì dọn đồ ra khỏi nhà , trong tủ đồ chẳng có bao nhiêu đồ cần đem cả ! Hừm , đúng là triệt để mất tư cách làm bề trên !

Cô gái không quá cao , trên người quần jeans ống rộng cùng áo phông xanh , đội mũ lưỡi trai ,tay cầm ba lô , mặt ngơ ngác giữa ngã tư , đi đâu bây giờ ? Nãy giờ chưa từng nghĩ đến ? Ở lại thì không được ! Về nhà cũ thì càng không !

[ Kí chủ , nếu người thiếu tiền có thể mua tiền từ chỗ ta !]

Bạch Dương đưa ngón cái ra , vẻ mặt bất ngờ - Có luôn sao ?

[ Chứ sao nữa ! Haha !] - Hiếm thấy kí chủ hâm mộ nó như vậy , nên nó phải tỏ ra uy vũ khắp nơi ! Dạng ta là bá chủ esehehehe ! Còn kí chủ nó không phải ngưỡng mộ nó , mà là vì ngưỡng mộ người tạo ra hệ thống , rất biết cách sống , cho hẳn trao đổi tiền ! Đoán xem Tiểu Bạch biết được sẽ như nào !

- Không phải chưa mở cửa hàng sao ?

[ Đây là giao dịch mặc định của mỗi hệ thống , còn giao dịch trong cửa hàng thì nó ở một đẳng cấp khác !]

- Đổi như nào ?

[ 50 điểm / 1 triệu Nhân Dân tệ ]

* 1 triệu Nhân Dân tệ = 3 tỷ 4 Việt Nam đồng ( Thật ra đọc giả đừng nghĩ đổi như vậy quá tiện nghi , vì điểm tích lũy rất khó tìm nên đổi một khoảng điểm cũng không hẳn là ít , so về mặc khó kiếm ! (^∇^))

- Đổi đi !

[ Kí chủ Bạch Dương , điểm tích lũy -50 . Số điểm hiện tại 190/1000 ]

A Hinh ( Tôi thấy cô cứ thần kì sao ấy , khác hẳn A Dương trước kia ! Nhưng mà tôi thích điều này ! Esehehehe ! Càng bá đạo , càng dễ sống )

Nụ cười ma mị vang lên trong tinh thần Bạch Dương ! Có vẻ nhân cách được hình thành từ việc tra tấn thể xác và tinh thần này rất tà mị , khó đoán , lúc thì rất hiền , lúc thì ác rõ ! Chẳng biết đâu thật đâu giả !

Cô không biết mình có nên cho nó tồn tại ! Nó vốn là thứ phải tiêu trừ ngay khi hình thành nhưng A Dương đã để nó ở lại , chứng tỏ nguyên chủ A Dương không muốn nó biến mất !Chắc là vẫn sẽ hướng thiện được ! Hmm , nhưng Bạch Dương thì làm gì đủ tư cách dạy người khác hướng thiện trong khi cô như một con ác ma , hở tí chém , động là muốn gϊếŧ nên cô chỉ có thể khiến nó không làm gì quá đáng !Sinh hoạt bình thường thì sẽ là Bạch Dương ra ngoài ! Đến lúc chế độc cô sẽ cho nhân cách A Hinh ra , còn cô chỉ dẫn cô ta !

Không để tâm nữa , Bạch Dương cầm tấm thẻ bắt Taxi đi đến chung cư cho thuê gần đó ở ! Bạch Dương bước chân thon thả giấu sau lớp quần jeans ống rộng bước từng bước theo người môi giới , tay nhỏ trắng nõn nắm lấy quai đeo của ba lô mà không đeo lên . Nếu để ý kĩ gần tay áo còn có sẹo dọc khoảng 4cm ! Hiện tại nơi ở sau này của cô sẽ ở tầng cao nhất , thuận tiện ra sân thượng ngắm cảnh thành phố !

" Đây là phòng của em ! "

Kì thật với kinh nghiệm là một người môi giới lâu năm , bản thân anh chưa từng gặp đứa bé nào nhỏ tuổi như vậy đi thuê nhà chung cư ! Quá là bé đi ! Chưa gì đã độc lập thật đáng thưởng thức !

- Cảm ơn

" Có gì cứ gọi cho số điện thoại này trên danh thϊếp , tạm biệt " Nói rồi anh ta xoay người quay đi !

[ Kí chủ , chỗ này nhìn thoải mái quá đi !]

- Ừm ! Còn tốt hơn căn phòng được cha mẹ ruột bài trí !

[ Không so sánh thì không có đau thương !༎ຶ‿༎ຶ]

Nhà quá mức mặc định nên cô sắp xếp bài trí lại theo sở thích , có hai phòng ngủ nên cô sẽ dọn một nơi thành phòng thí nghiệm cho A Hinh chế thuốc ! Phòng còn lại đơn nhiên là phòng ngủ ! Ngoài phòng khách sẽ đặt dương cầm , cách âm nên không sợ ảnh hưởng đến nhà người khác ! Sau đó ra ngoài sắm một loạt quần áo hợp tuổi . Aw ! Căn hộ quá sang chảnh , quá độc lập ! Một mình một nơi ! Quá hoàn hảo ! Tiền nhiều quá tiêu mãi không hết ! esehehehe ! Nằm úp người xuống giường , Bạch Dương đi vào giấc ngủ ! 1phút ..2phút ...

Reng ! Reng ! Reng !

" Aiss ! Cái quần gì vậy , A Hinh ngươi ra đi ! "

A Hinh mộng bức ( Ừm ! Được!) Vốn A Hinh cũng chẳng muốn ra nhưng hiện tại cô đang rất phụ thuộc vào nhân cách A Dương lạ lùng kia nên sẽ nghe theo! A Hinh xuất hiện , Bạch Dương cùng hệ thống đi vào sâu bên trong tiềm thức ! Cơ thể sẽ hoạt động theo ý A Hinh , còn Bạch Dương đã đến một góc tối nào đó !

Lúc nãy buồn ngủ là do Bạch Dương , A Hinh đến đơn nhiên tỉnh táo và khác biệt ! Cô bước đến cánh cửa mở ra ,ánh mắt đang bình thường bỗng sắc bén hơn , cảm giác như toả ra khí lạnh , lông mày nhướng lên , khó chịu nói :

" Là anh , anh đến đây làm gì ? "

Phùng Hiên thấy mặt của cô rất khó chịu , anh cũng hạ mình hơn ! Con gái là sáng nắng chiều mưa sao , lúc nãy gọi điện thoại giọng em ấy đã dịu bớt phần nào chỉ là hơi thờ ơ , còn bây giờ có cảm giác như đang nổi trận lôi đình , ý hận thù rõ trong ánh mắt ! Thì đúng rồi , vốn không phải là một ! Chỉ trách gia đình anh không biết !

" Anh đến đưa thẻ cùng địa chỉ học dương cầm cho em , còn cái thẻ màu xanh này , trong đây có tiền để em sử dụng , mỗi tháng anh sẽ chuyển qua !Xin lỗi !"

" Hả ? Dương cầm ? " Có nói học dương cầm sao ? Khi nào ?

" Đúng vậy, không bao lâu em vừa gọi nói anh ..."

" Ừ tôi biết !" Nhắc mới nhớ quả thật là có , nhất thời cô quên mất A Dương thích nghệ thuật , thích dương cầm , lúc trưa đã gọi kêu anh ta đăng kí giúp . Cùng một cơ thể , cùng một linh hồn đơn nhiên cô cũng biết được mọi thứ của nhân cách còn lại , chẳng qua có nhớ hay không thôi !

" Thay A Dương , cảm ơn ! Lần sau đừng đến đây nữa ! Tạm biệt !"

Rầm ! Cửa đóng sầm lại ! Thanh niên vẫn bộ vest đen đứng ở đó , thẩn thờ, xấu hổ và ân hận ! Liệu còn kịp không??

..........

Đêm , là khi bản thân đơn độc nhất , đối diện với những ích kỷ bản năng của lòng mình , chờ đợi một điều gì chẳng thể gọi thành tên ! Phải chăng đang chờ một thứ gọi là hạnh phúc gia đình , tình yêu thương của ba mẹ ! A Hinh không biết ! Cô chỉ thấy trong lòng mình chỉ có hận thù ! Hận vì đã đẻ ra cô mà không xem cô tồn tại , hận vì những trận roi ngày trước , hận Thanh Tiễn , hận Phùng Hiên và cả hai người lớn vô tâm kia ! Cô là kết tinh của hận thù ! Cô lao đầu điều chế độc ! 1 tiếng ...2 tiếng ...

Reng ! Reng ! Reng !

" Cái gì nữa ! Hừ !"

A Hinh không vui vì ai đó đã làm gián đoạn quá trình hành nghề của cô ! Đêm rồi mà còn phá rối nữa chứ ! Cô hung hăng dậm chân đi đến cửa , nếu cô mà có được cây kiếm kia của A Dương thì cô đã cầm chém nát tên gõ cửa !

Thanh kiếm : Đâu có dễ !

" Anh là ai ? Có chuyện gì ? "

Chàng trai tóc vàng cong môi cười tà mị , nếu nói so độ bí hiểm chắc hắn cực hợp với A Hinh ! Bất quá tên này đã làm một ấn tượng xấu với A Hinh ! Trông rất phiền !

" Xin chào tôi là hàng xóm mới của cô , tên Daniel !"

" Rồi , biến đi ! "

Rầm ! Cửa đóng sầm lại ! Lại thêm một con nai vàng ngơ ngát ! Anh theo sự nhờ vả của người bạn Phùng Hiên mà dọn đến đây , chiếu cố em gái đáng thương của cậu ta ! Nhưng có vẻ em ấy không thích cậu lắm ! Chưa từng có người nói không với anh ! Có chút nỗi buồn trên đôi mắt ! Thôi thì 30 chưa phải tết ! Sẽ có cơ hội !