Nha môn thành Nam Dương hiếm khi có dịp nhộn nhịp thế này, những thương nhân bá hộ và các quan mưu dưới quyền lão huyện lệnh đã chết đều tề tụ đông đủ ở đây.
Lý Quân vẻ ngoài nghiêm nghị thẳng tắp khiến bọn họ có chút ngột ngạt, không ngờ rằng một kẻ khó tiếp cận như vậy lại được phái xuống đây, xem ra thánh thượng đã rất coi trọng sự vụ này.
Thư sinh bệnh yếu bên cạnh nói nhỏ cái gì đó, Lý Quân lập tức giãn cơ mặt ra: "Hôm nay bổn quan lần đầu đến Nam Dương thành, cốt là để trả rõ cái chết của cả nhà tiền huyện lệnh, nhưng bên cạnh đó cũng thám thính tình hình võ lâm."
Từ sư gia vuốt chòm râu dài bạc trắng của mình, ông đã đi theo lão huyện lệnh từ rất lâu rồi nên cũng được xem là cánh tay phải của lão.
"Lý khâm sai cũng biết đó, cái chết của lão huyện lệnh ta nghi ngờ là người của võ lâm gây ra, chứng cứ đều ở trên thê thể."
Lý Quân ồ một cái: "Vậy bổn quan xin Từ sư gia chỉ giáo cao kiến."
Từ sư gia lộ vẻ kinh ngạc, bọn họ chỉ mới gặp lần đầu mà Lý khâm sai lại biết được lão là ai.
Lý Quân năm bắt được ý nghĩ của những người ở đây, hắn tiếp tục giơ nanh vuốt thị uy: "Ta biết Từ sư gia luôn nghĩ cho triều đình, hẳn là Bạch lão gia, Thái lão gia và các vị thư quan ở đây cũng thế."
"Khâm sai đại nhân quá khen."
"Ý của ta cũng là ý của bề trên, vậy nên các vị chắc chắn sẽ nghe theo, có đúng không?"
Ánh mắt sắc bén cùng thái độ không kiêng dè gì đó quả thật làm cho người ta phải quan ngại.
Chỉ trong chốc lát, Lý Quân đã thành công thu phục những tên hèn nhát này mà không cần tốn chút sức lực nào.
Hắn ta biết, chỉ cần đủ thông minh để phô ra chút quyền lực thì bọn họ sẽ cúi đầu. Điểm này phải cảm kích thư sinh bên cạnh đã chỉ dẫn cho hắn.
"Hoàng Tân Thành, ngươi nói xem tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"
Lý Quân vừa bước đi thong thả vừa hỏi người bên cạnh, thư sinh ho khan vài tiếng rồi mới trả lời.
"Chúng ta nên thể hiện rõ với những kẻ trong võ lâm kia, nghi ngờ của chúng ta khá chính đáng."
"Vậy…"
"Phải bắt đầu từ Nam Kiếm phái, nghe nói trưởng môn Trương Bạch Vũ là người ngay thẳng."
Thư sinh tên gọi Hoàng Tân Thành đó nở nụ cười gian xảo khiến Lý Quân thích thú, xem ra sẽ sớm đến cái ngày mà hắn có thể dẹp loạn mấy tên giang hồ hiệp đạo không ra gì kia, Tây Huyễn sẽ lần nữa phục hưng thời kỳ hoàng kim.
____________________________
Tư Không Dương Thiên ôm bộ mặt khó ở trở về biệt viện, Mai Hữu Sài chỉ lẳng lặng không nói gì khiến cho Đặng Thiền Ngọc và Tiểu Bối tò mò vô cùng.
Cung Vận Ý len lén nhìn sắc mặt của hắn rồi tự mình đi châm một bình trà ấm, ở trù phòng có một kho đá lạnh được Lâm Sở Thường đặc biệt cất giữ, trước khi rời đi hắn cũng có dặn quản gia cho phép Cung Vận Ý tùy hỷ lấy dùng.
Quản gia thấy Cung Vận Ý cứ nhìn mãi về cái kho đó bèn tiến đến hỏi: "Cung tiên sinh cảm thấy có gì không ổn sao?"
Cung Vận Ý do dự hồi lâu mới đáp: "Không có gì lớn lao, chỉ là cái kho này đặt sai chỗ thôi, nếu điều chỉnh lại một chút sẽ giúp gia chủ giữ được tiền tài."
Nói xong Cung Vận Ý đi một vòng quanh trù phòng, sau đó dừng lại tại một căn phòng để đồ nhỏ bám đầy bụi bẩn, y thử bấm đốt ngón tay để tính toàn Thiên, Can, Địa, Chi.
Chưa đầy bao lâu thì Cung Vận Ý thốt lên: "Sao có chỗ tốt thế này mà mình mới biết chứ?"
Cung Vận Ý hớn hở chạy ra khỏi đó và hướng đến phía sau phòng chứa đồ.
"Có Thạch Địa sau lưng, có Mộc chi bên cạnh, ở đối diện là Hỏa Can, nếu như xây một Thủy Thiên thì chính là tứ xung, thêm Kim Tử là ngũ linh."
Quản gia chẳng hiểu Cung Vận Ý nói gì, chỉ biết đó là những thứ thuật số cao siêu.
Sau khi được y gợi ý, quản gia lập tức đem toàn bộ nói lại với Lâm Sở Thường, hắn bị thuyết phục bởi những hiểu biết thâm sâu của Cung Vận Ý nên chi ra một số ngân lượng rất lớn để dời kho đá lạnh.
Vài chục lượng cho việc mua hộp chứa đá để giữ không bị tan chảy, vài trăm lượng để mua nguyên vật liệu và những vật phù hợp với Thủy Thiên mà Cung Vận Ý nhắc đến, cuối cùng là hơn nghìn lượng mướn nhân công san bằng trù phòng, lấp đất đào thủy ngạch.
Nhân công rất nhanh đã tìm đến, trước khi chuẩn bị đập bỏ trù phòng thì họ phải tìm đến nói chuyện với Cung tiên sinh.
Tư Không Dương Thiên ngơ ngác nhìn Cung Vận Ý chỉ đạo những người lạ mặt để làm lại trù phòng, sau khi chuyển giao hết các ý của mình, Cung Vận Ý mới vui vẻ đem một cục đá lạnh đập nhỏ, bỏ vào chén trà vừa nấu xong, y còn cẩn thận cho vào một chút bạch quả và tổ yến.
"Tiểu thúc làm cái gì vậy?"
"Trà giải nhiệt."
Cung Vận Ý cười sáng lạn đem chén trà ra để lên bàn cho hắn: "Thiên nhi ăn đi."
Tư Không Dương Thiên nhìn khói lạnh bốc lên, cơn nóng giận trong lòng cũng xua bớt đi phần nào, hắn từ từ múc từng muỗng đưa vào miệng. Lập tức cảm giác mát mẻ lan tỏa ra khắp cơ thể, hắn chớp động đôi mắt tinh tế của mình.
Cung Vận Ý chờ đợi hắn nên có chút sốt ruột: "Có ngon không?"
Hắn ừm gật đầu một cái, Cung Vận Ý vui sướиɠ cười hì hì, vẻ mặt này của y trông rất là ngố tàu khiến hắn muốn nhéo lên má mấy cái.
Nghĩ gì làm đấy, hắn đưa tay nặn nặn rồi nhéo hai bên má mịn mịn của Cung Vận Ý, độ đàn hồi làm tay hắn vô cùng dịu êm.
Cái cảm giác này không phải ai cũng có thể cảm nhận được.
Hai người nọ ngồi trong cái đình nhỏ làm đủ thứ chuyện, những người ở ngoài đều nhìn thấy rất rõ.
Đặng Thiên Ngọc gãi gãi cằm suy nghĩ gì đó, vài giây sau nàng ta liền đưa tay kéo Cung Tiểu Bối đang chăm chỉ luyện võ ở bên cạnh xuống dưới gốc cây ngồi.
"Nhìn đi."
Đặng Thiền Ngọc chỉ về phía hai người nọ, Cung Tiểu Bối thấy một cảnh ân ái kia mà sởn cả da gà.
"Ôi… Tiểu thúc của ta!"
Đặng Thiền Ngọc bật cười, sau đó dùng ngón tay vân vê má phúng phính của nàng.
Cung Tiểu Bối tròn xoe mắt: "Ngươi…"
"Thế nào?"
"Ta đánh chết ngươi! Dám lợi dụng ta!"
Cung Tiểu Bối từ vẻ mặt như cún con chuyển biến sang hung hăng như hổ cái, nàng ấn đè Đặng Thiền Ngọc xuống đất mà liên tục đánh vào mông.
Trương Lệnh và Mai Hữu Sài đi ngang qua, ăn liên tiếp hai bát cơm chó nên no căng bụng luôn rồi.
________________________
Trời dần sụp tối, lũ gà đã trở về tổ của mình mà ngủ, bóng người bắt đầu vãn dần trên mấy con phố trong thành Nam Dương.
Tư Không Dương Thiên vận một thân hắc y cùng Mai Hữu Sài và Trương Lệnh chuẩn bị rời khỏi biệt viện, đêm nay họ sẽ đột nhập vào nha môn để gặp Tống bộ đầu, sau đó mới cẩn thận nhờ vả hắn lấy xâu chìa khóa của nhà lao, lần này bọn họ quyết định sẽ cứu Đặng Tả Khanh ra khỏi đó trước rồi mới tìm cách giải quyết án oan này, dù kế hoạch có chút thay đổi nhưng vẫn nằm trong sự kiểm soát.
Thế nhưng muốn đột nhập vào cũng khó, bởi từ khi Lý Quân đến đây thì đã gia tăng canh gác ở khắp bốn bề nha môn, cứ cách một chén trà sẽ có lính gác đi tuần, quản thúc nghiêm ngặt như vậy còn chẳng phải là vì e sợ có người đến mưu sát hay sao?
Tư Không Dương Thiên thắt khăn đen bịt mặt chỉ để lộ ra đôi mắt tinh quang, Cung Vận Ý lại lo lắng đến không thể ngồi yên mà đi tới đi lui.
"Thiên nhi phải cẩn thận…"
Tư Không Dương Thiên bất ngờ túm lấy cổ áo y kéo đến gần mình, hắn ám muội cười vài cái rồi ấn y ngồi xuống ghế, từ trên cao hắn chồm tới gần sát mặt Cung Vận Ý.
"Tiểu thúc bắt đầu lo lắng thái quá rồi."
Cung Vận Ý cắn cắn môi lắc đầu.
Hắn chắc nịch gật đầu, Cung Vận Ý đành chịu thua thở dài: "Chỉ là nơi đó không an toàn."
"Ta là ai?"
Hắn nhẹ thả hơi nóng quanh chóp mũi y.
"Tư Không Dương Thiên…"
Cung Vận Ý nóng bừng mặt đáp.
"Không phải."
"... Là… Sát Phong tướng quân…"
"Đúng, vậy ta có lợi hại không?"
"Lợi hại…"
Cung Vận Ý giống như hài tử ngoan ngoãn gật đầu, Tư Không Dương Thiên hài lòng liếʍ lên khóe môi y một cái.
Y giật mình, sau đó là mặt ửng đỏ như trái cà chín, hắn thích thú cười, giọng cười trầm thấp đó khiến y trở nên mê mang hơn.
Cả hai im lặng nhìn nhau, ánh mắt của Cung Vận Ý chỉ cách hắn chưa đầy gang tấc, dường như sâu trong làn khói mê ảo đó có hình bóng của hắn, Tư Không Dương Thiên cũng bị hút vào nơi đó và lẩn quẩn không lối thoát.
Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí ám muội này.
"Tướng quân, chúng ta đi thôi."
Giọng nói của Mai Hữu Sài từ ngoài cửa vọng vào, Tư Không Dương Thiên luyến tiếc đứng thẳng dậy, đáp: "Được."
Trước khi hắn rời khỏi còn không quên trấn an Cung Vận Ý đang cắn cắn môi hướng về mình: "Đừng lo lắng."
Bọn họ thoáng chớp như một cơn gió tàn hình trong không trung, một mình Cung Vận Ý ngồi đợi cả đêm dài đằng đẵng.
Nha môn lúc này đã đốt đèn để soi sáng khắp bốn bề, tiếng báo canh từ bên ngoài phố vang lên, mấy tên lính gác lập tức rời khỏi phòng bắt đầu đi tuần cho canh ba.
Tư Không Dương Thiên đứng từ nóc nhà của tửu lâu gần đó, ánh mắt sáng như chim ưng quan sát từng cử động bên trong.
Trương Lệnh tiến gần vách tường giả tiếng mèo kêu báo hiệu cho người bên trong, Tống bộ đầu bắt được hiệu lệnh liền giả vờ ho khan để đáp lại, sau đó hắn rời khỏi đám người đi tuần.
Chẳng ai nghi ngờ hắn cả, Tống bộ đầu thuận lợi đến được vách tường trống.
Tư Không Dương Thiên nhanh chóng phóng xuống, Trương Lệnh khụy gối để hắn đạp lên tay mà nhảy vào trong.
Cả ba an toàn tiếp đất không gây bất kỳ tiếng động nào.
Tống bộ đầu nhanh chóng đưa cho Tư Không Dương Thiên chùm chìa khóa và phong thư, sau đó ung dung rời khỏi chỗ vắng hòa nhập vào đám người đi tuần.
Bên trong phong thư chính là một tấm bản đồ cùng ghi chép của Tống bộ đầu về tình hình hắn quan sát Lý Quân.
Lần theo bản đồ, ba người họ sử dụng khinh công để né tránh những tên quan sai và người hầu, đường đi khúc trắc khiến họ một lúc lâu mới đến lao phòng sâu trong nha môn.
Đây không phải là lao phòng bình thường, bởi những người dân trong trấn có liên quan đến vụ cướp của huyện lệnh phu nhân và tiểu thư nên đặc biệt bị giam trong biệt lao.
Bọn họ núp sau tảng đá, hắn ra lệnh: "Đánh ngất bọn chúng."
Trương Lệnh lập tức luồng ra phía sau rồi dùng tay không đập mạnh lên sau gáy hai tên lính canh.
Bọn chúng lăn đùng ra đất, Tư Không Dương Thiên nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa lớn, sau đó đi dọc hành lang mới đến khu biệt giam và dùng hình.
Đặng Tả Khanh đứng chết trân khi trông thấy nam nhân bị lột trần áo treo trên giá gỗ, hai tay bị xiềng xích quấn lại, đầu tóc rối xù bết dính nước bẩn và máu.
Nam nhân không ngẩng đầu lên, cơ thể đầy thương tích run rẩy vì lạnh.
"Tả Khanh…"
_________________
Xin lỗi các pạng vì ra chương mới lâu như zậy.