Thiên Cơ Bất Khả Lộ

Chương 47

Trấn Giảo Giảo nằm cách thành Nam Dương chỉ mất vài canh giờ đi bộ, nơi này vốn nằm gần biển nên nghề đánh bắt được khai thác triệt để, số lượng ngư phu ở trấn đếm không xuể, hầu như nhà nào cũng có ít nhất một người lựa chọn làm hải tử.

Cũng nhờ đó mà sản lượng cá tôm mỗi ngày một tăng, hơn năm chục năm trước thì tầm bốn năm xe chở hàng, trong hai mươi năm trở lại đây thì đã lên đến hơn ba chục xe lớn mang đến bán ở cách thành lân cận, trong đó có Nam Dương thành.

Vì vậy mà hầu hết cá tôm đều được mang đến thành Nam Dương, lợi ích thu về hơn phân nửa so với những nơi khác, thế nhưng mọi chuyện dần thay đổi khi tân huyện lệnh được bổ nhiệm tại Nam Dương.

Tất cả các việc thông thương từ bên ngoài đều phải có dấu mộc chấp thuận mới được nhập thành, mỗi một con dấu đều phải tính phí nhất định, cứ vậy năm này qua năm khác thuế mọc vẫn tăng không hề giảm, điều đó khiến cho vật giá trong thành leo thanh, người bán lợi không được bao nhiêu mà người mua cũng thiệt thòi rất nhiều.

Dân chúng ở trấn Giảo Giảo bị quan thủ thành làm khó đến mức tức giận, nhiều lần muốn đứng lên để tố cáo nhưng đều không thành.

Cứ thế qua hơn vài năm, oán khí tích tụ trong lòng ngày một cao, đỉnh điểm là vài tháng đổ lại đây, lão huyện lệnh chẳng biết nổi hứng gì mà lại tiếp tục tăng phí mộc gấp hai, thu thêm thuế sạp bán và thuế thông thương vô lý.

Sau khi ba người Mai Hữu Sài, Đặng Thiền Ngọc và Cung Tiểu Bối đến trấn Giảo Giảo, họ ráo riết đi khắp nơi tìm người trong bức tranh.

Nam nhân trong tranh cao lớn khỏe mạnh, gương mặt anh tuấn, so với Đại Ngốc của bọn họ giống đến chín phần, thế nhưng Đại Ngốc là tên đầu óc không được bình thường giống như một đứa trẻ lên chín, so với người trong tranh thì có lẽ không phải…

Thực ra bọn họ cũng không chắc chắn cho lắm bởi vì Đại Ngốc vốn không phải dân trong trấn.

Một năm trước, Tiểu Ngư trên đường từ ngoài đảo Hạc trở về liền vô tình nhặt được Đại Ngốc ở ven biển, sau đó cô mang hắn về rồi chăm sóc cho hắn đến khi tỉnh lại, thần trí hắn mơ hồ, suy nghĩ chậm chạp, hành động lại y hệt một đứa trẻ, vì vậy mà dân ở đây gọi hắn là Đại Ngốc.

Không ai biết hắn từ đâu đến, tên họ là gì hay quá khứ của hắn như thế nào, thế nhưng Đại Ngốc tuy khờ khạo nhưng lại rất thật thà chất phác, bản tính lương thiện khiến người ta không chán ghét, mà ngược lại còn thấy thương hắn.

Tiểu Ngọc rất thân với Đại Ngốc, tùy thời đều dẫn hắn đi theo, khi ra chợ bán cá hay đem hàng đến mấy thôn làng bên cạnh.

Dần dà, nàng có cảm giác với hắn, chẳng biết là hắn có thích nàng không nhưng mở miệng là Tiểu Ngọc xinh đẹp khép miệng cũng là Tiểu Ngọc xinh đẹp, chính vì vậy mà ai cũng nghĩ rằng không sớm thì muộn họ cũng sẽ thành hôn với nhau.

Chỉ là có những chuyện ngoài dự đoán, ngay khi Mai Hữu Sài trông thấy Đại Ngốc cười ngây ngô ở sạp bán cá thì mọi thứ đều đã thay đổi, sóng gió liên tục kéo đến trấn Giảo Giảo.

"Đặng Tả Khanh! Ngươi còn sống…"

Mai Hữu Sài mừng rỡ đến mức hai mắt sắp rơi lệ, y chạy đến sờ lên mặt của Đại Ngốc khiến hắn cau mày khó chịu.

"Tả Khanh…"

Mai Hữu Sài vô cùng kích động, y không khống chế được bản thân nên đã ôm lấy Đại Ngốc, hắn sững sờ chẳng biết phải phản ứng thế nào.

"A!!! Tiểu Ngư…"

Đại Ngốc dùng ánh mắt đáng thương cầu cứu Tiểu Ngư, nàng lập tức đẩy Mai Hữu Sài ra hét lên.

"Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi là ai?"

Giọng nói lớn tiếng của nàng khiến cho người xung quanh chú ý, đại thẩm bán cá bên cạnh oang oang mắng.

"Cái tên kỳ lạ này có phải bị điên rồi không? Sao lại tự nhiên ôm người khác chứ?"

"Đúng đó!"

Dường như Mai Hữu Sài không còn quan tâm đến những người xung quanh, y đau lòng nhìn nam nhân đang sợ hãi núp sau người tiểu cô nương kia.

"Tả Khanh? Ngươi sao vậy? Không nhận ra ta?"

"Ngươi… Ngươi là ai?"

"Là ta… Mai Hữu Sài, mau về với ta có được không?"

Mai Hữu Sài muốn đưa tay kéo hắn qua nhưng Tiểu Ngư lại chắn trước mặt.

Nàng nghiêm nghị: "Đại Ngốc không biết ngươi là ai."

Y mím chặt môi, hắn không nhận ra y! Đặng Tả Khanh mất trí rồi, lại còn biến thành kẻ ngốc, tất cả đều là lỗi tại y.

Nếu năm đó… Nếu năm đó y không cản trở thì hắn đã có thể thoát thân… Sẽ không thành ra như vậy…

Chưa kịp để Mai Hữu Sài tuyệt vọng xong, một đám người đem hàng từ Nam Dương trở về trên người ai nấy cũng đều có thương tích.

Đại thẩm bán cá trợn trừng mắt chạy đến đỡ lấy tướng công của mình.

"Trời ơi, sao lại bị thương thế này?"

Các ngư phu đồng một bộ mặt ủ rũ, có người mếu máo đáp: "Là do lính thủ thành lúc sáng, bọn họ đòi thêm tiền mộc ấn, lão Trần không đồng ý liền bị đuổi ra, thấy vậy nên lớp thanh niên trai tráng chúng ta mới can ngăn để lão Trần không bị thương…"

A Tam bên cạnh tức giận tiếp lời: "Ta chỉ lỡ mạnh tay đẩy bọn chúng, vậy mà cái đám cẩu quan đó lại nói chúng ta làm loạn dùng cán đao đánh chúng ta một trận."

"Thật là quá đáng, sao bọn họ có thể làm như vậy?"

Tiểu Ngư rất bất bình, vốn dĩ dân chúng trấn Giảo Giảo luôn hiền lành không dám đắc tội với ai, họ càng sợ hãi quyền thế của quan lại hơn.

Một chữ quan có hai cái miệng, bọn họ thấp cổ bé họng thế này thì còn làm được gì.

Mọi người còn chưa kịp nguôi ngoai cơn ấm ức trong lòng thì quan binh ở thành Nam Dương lại kéo đến.

Bọn họ hung hăng rút đao ra, tổng bộ đầu ném những mảnh vải vụn và dây đeo xuống đất.

Đó chẳng phải đều là vật của dân ở đây hay sao? Đặc biệt là dây đeo kết bằng sợi gang màu vàng kia, vì ngư phu luôn phải vật lộn trên biển sóng dữ nên luôn phải thủ trong mình một sợi dây cầu bình an.

"Vào giữa giờ ngọ huyện lệnh phu nhân và tiểu thư đã đến chùa Hải Ông ở gần đây cầu phúc, trên đường liền bị một đám người chặn đường cướp của, huyện lão gia nghi ngờ do đám dân đen các người làm."

"Không phải! Quan gia chắc là hiểu lầm rồi."

Lão Trần lập tức cố gắng giải thích, vậy mà tổng bộ đầu hoàn toàn lơ đi lão.

Gã lập tức cho người đàn áp toàn bộ trai tráng trong trấn đi, dân chúng hỗn loạn khóc lóc cầu xin, nhưng đứng trước lưỡi đao sắc bén lại không thể làm gì.

Đại Ngốc không hiểu chuyện nhìn cảnh tượng này nhất thời đầu óc có chút loạn, tổng bổ đầu thấy hắn hành xử kỳ quái liền tiến đến, ai mà ngờ Đại Ngốc lại phản kháng ném gã ra xa.

Tổng bộ đầu tức giận quát: "Bắt hắn lại!"

"Rõ."

Mấy tên quan sai lập tức nhào vào khống chế hắn, Mai Hữu Sài không thể để Đặng Tả Khanh bị thương nên đã ra tay, tuy võ công không được giỏi nhưng vẫn đủ cầm chân bọn chúng.

Thế nhưng một mình y làm sao địch nổi hơn mười người bọn chúng, chẳng mấy chốc đám quan sai đã khống chế được Mai Hữu Sài, Đại Ngốc hỗn loạn bị bọn chúng gô cổ dẫn đi.

Tiểu Ngư luống cuống chẳng biết làm gì, từ đầu đến cuối nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra.

Mai Hữu Sài cắn răng, đến tận bây giờ y vẫn không thể bảo vệ tốt cho hắn…

Đặng Thiền Ngọc và Cung Tiểu Bối vừa về đến nhà trọ mới hay biết được mọi chuyện, nếu thời gian có thể quay lại, các nàng nhất định sẽ không tách ra với Mai Hữu Sài.

Sau ngày hôm đó, ba người họ liên tục đến nha môn Nam Dương thành để gặp Đặng Tả Khanh, nhưng dù có cố thế nào thì chúng vẫn nhất quyết không cho vào.

Tiểu Ngư cùng với dân trong trấn bắt đầu nổi dậy, tuy chỉ toàn là người già và phụ nữ nhưng họ rất gan dạ, đến nước này rồi thì còn sợ cái gì chứ? Chồng con và cha của bọn họ đã bị bắt giam, trụ cột trong nhà đã bị gãy, thì còn có gì mà khiến họ phải lùi bước?

Chính vì vậy mà họ đã kéo đến trước cửa nha môn đòi lại công đạo, kết cục lại bị bọn chúng đánh đến thừa sống thiếu chết, còn có người đã mất mạng rồi.

Sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, trong một đêm cả nhà huyện lệnh đều bị sát hại, đánh động lên triều đình.

___________________

Sau khi nghi Mai Hữu Sài kể lại tường tận, Cung Vận Ý siết chặt nắm đấm.

"Nếu như ta kịp thời phá hỏng kế hoạch của Tốc Lạc Phổ Đài thì…"

Cung Tiểu Bối kinh ngạc: "Thúc thúc đã gặp hắn?"

Cung Vận Ý chợt nhận ra mình đã nói quá nhiều, y không muốn làm cho Tiểu Bối phải lo lắng.

Tư Không Dương Thiên không lo nghĩ nhiều đến thế, hắn cứ tự nhiên mà nói ra. Cung Tiểu Bối nghiến răng ken két chỉ thiếu điều là lập tức bay đến đấm cho tên Hồ Cương kia vài cái mới hả bụng.

Cung Vận Ý biết nàng lo lắng nên trấn an: "Ta không sao."

"Nếu có sao thì tên khốn đó sẽ chết với con!"

"Tiểu Bối đừng sốt ruột như thế…"

Cung Tiểu Bối bực tức hừ hừ thở, Đặng Thiền Ngọc chỉ có thể vuốt nhẹ lưng nàng.

"Lúc bị bắt, ta đã nghe kế hoạch của hắn… Có lẽ cái chết của huyện lệnh cũng là do hắn."

Cả phòng rơi vào trầm tư, chẳng ai nói gì cũng không có tiếng động nào.

Cung Vận Ý cảm thấy có lỗi với Đặng Tả Khanh và những dân chúng trấn Giảo Giảo, y không làm được gì cả, chỉ ngồi đó chờ người đến cứu.

"Tốc Lạc Phổ Đài có từng gửi thư đến huyện lệnh Nam Dương… Không biết ông ta có giữ lại hay là đốt bỏ rồi."

Cung Vận Ý cố gắng lục tìm trong ký ức những gì có thể giúp được.

Tư Không Dương Thiên thở dài: "Có thể, phải vào nha môn xem mới biết được."

Mai Hữu Sài đồng ý gật đầu, dù gì thì y cũng muốn gặp Đặng Tả Khanh, y thật sự lo cho hắn, không biết hắn có bị người ta dùng hình không.

Đêm hôm đó, hai người Cung Vận Ý và Tư Không Dương Thiên bắt buộc phải ngủ chung một phòng, bởi vì ông chủ nói rằng đã không còn phòng nữa.

Tư Không Dương Thiên đau đầu, liệu tối nay hắn có thể kiềm nén được ham muốn của mình?

Cung Vận Ý không nói gì cũng không dám nhìn hắn, trong phòng lúc này quá sức im lặng đến khiến y có hơi ngột ngạt.

Y mím môi, sau đó bèn chui rút trong góc giường chừa lại cho hắn một khoảng trống rộng.

Hắn nhướng một bên mày, hành động này là có ý gì đây? Chê hắn nên không muốn gần hắn sao?

Cung Vận Ý chỉ thở hắt mấy cái rồi nhắm mắt ngủ, lưng quay về phía của hắn.

Bỗng dưng không biết tại sao mà trong lòng hắn trở nên bừng bừng lửa giận.

Ban đầu hắn mới là người cố ý làm lơ y, cũng là người tỏ thái độ lạnh nhạt, vậy mà bây giờ tình thế bị đảo ngược ư?

Ha! Chưa có người nào dám từ chối hắn như vậy đâu.

Lúc này, hắn hoàn toàn mất kiểm soát hành động của bản thân, hắn nhảy lên giường kéo y lăn đến gần mình.

Hắn tức tối hỏi: "Làm lơ ta?"

Cung Vận Ý vẫn không nhìn hắn.

"..."

"Thái độ này của tiểu thúc là sao đây? Trách ta lạnh nhạt với người?"

Nói trúng trọng điểm!

Cung Vận Ý cúi đầu nhìn xuống cuối giường, hắn cười mỉa mai: "Hóa ra tiểu thúc lại dễ dàng để tâm người khác như vậy."

"Ta… Ta…"

"Ta cái gì? Ta thế nào?"

"Cũng chỉ để tâm đến Thiên nhi…"

Cung Vận Ý mặt đỏ như sắp búng ra máu, dường như giọng có chút nghèn nghẹn.

"Còn chẳng phải do Thiên nhi chán ghét ta…"

"..."

Tư Không Dương Thiên cứng đờ người, quả nhiên là như vậy…

Dù cho hắn có cố gạt bỏ suy nghĩ kia thì thực tế… Tiểu thúc rất yêu thích hắn, ngay cả hắn cũng không bài xích điều này… Hay có thể nói là hắn cũng dần dần có gì đó với Cung Vận Ý.

"Ta không chán ghét tiểu thúc, chẳng qua là ta vẫn chưa chấp nhận…"

"Thiên nhi?"

Cung Vận Ý ngẩng đầu lên vì ngữ điệu quá mức ôn nhu kia, lúc này ánh mắt của hắn dạt dào như sóng vỗ khiến y đắm chìm trong đó.

Ánh mắt đó…

"Đừng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cần biết ta không chán ghét người."

Hắn đưa tay lên vuốt mặt của Cung Vận Ý.

Y mỉm cười: "Chỉ cần Thiên nhi không ghét ta… Là được."

"Ừm."

Tư Không Dương Thiên vòng tay ôm eo y, kéo y sát lại l*иg ngực của mình sau đó thơm lêи đỉиɦ đầu y một cái, thanh âm trầm thấp khàn đυ.c vang vang.

"Khuya rồi, ngủ đi thôi."

"Ừm!"

Cả hai người ôm nhau mặc cho gió lạnh bên ngoài ầm ầm kéo đến.

Hắn không cần biết có xảy ra chuyện gì, chỉ cần mỗi ngày đều có thể ôm y ngủ là đã rất hạnh phúc rồi.

Đối với hắn, một đứa bị bỏ rơi từ nhỏ, thiếu đi tình thương của phụ mẫu và người thân, thứ mà Cung Vận Ý cho hắn rất nhiều, hơn cả cái gọi là tình thương bình thường.

Cung Vận Ý cũng nghĩ như thế, chỉ cần Thiên nhi được vui, y có làm sao cũng được, nhưng không biết y còn bên cạnh hắn được thêm bao lâu nữa đây?

Thời gian mà y có không hề dài.

Ở phía trước đang đợi y chính là Thiên Kiếp!

___________________________

Ngày hôm sau, bọn họ rời khỏi trấn Giảo Giảo để đến Nam Dương thành đến biệt viện của Lâm Sở Thường.

Lập kế hoạch đột nhập vào nha môn và lao ngục. Nghe nói rằng hôm nay khâm sai đại thần đến tra án làm rõ vụ việc, không biết rằng người đó sẽ là ai?

Nếu như là mổ người thanh liêm chính trực thì quá dễ dàng cho hắn hành động, nhưng chỉ sợ rằng vạn nhất…

Cung Vận Ý hỏi: "Thiên nhi đang có khuất mắt sao?"

"Ừm… Ta không biết khâm sai đại thần là ai."

"Đợi một chút."

Cung Vận Ý liền lấy hộp thẻ sâm để lên bàn đá: "Rút đi."

"Ta?"

"Ừ!"

Tư Không Dương Thiên có chút do dự, nhưng vì hắn tin tưởng y nên mới rút đại một lá.

"Chữ Lý?"

Hắn có chút ngạc nhiên, không lẽ là cái tên Lý Quân kia?

Cung Vận Ý dự cảm không tốt cho lắm bèn để hắn rút thêm một lá nữa.

"Chữ Kiến?"

"Tái Kiến… Gặp lại người quen, là Lý Quân…"

"Thật là, nếu là tên cẩu quan hồ đồ đó thì có vẻ khó khăn rồi đây, hắn ta vốn rất ghét người trong võ lâm."

Tư Không Dương Thiên thở dài thườn thượt, thứ mà hắn e ngại lại bị Cung Vận Ý đoán ra rồi.

Chiều hôm đó, kiệu hoa sang trọng trống kèn rùm beng đón tiếp khâm sai đại thần.

Bước xuống kiệu đích thị là Lý Quân,