Những ngày tiếp theo có thể nói là bình tĩnh, Hạ Thừa Nghĩa đuổi vệ sĩ "Thuê" với mức lương cao vô hạn ra ngoài, nhiệm vụ Tiền Lung Lung chỉ có trông coi cổng công ty, trông coi cửa phòng họp, cùng với trông coi cổng khu nhà cũ. Nói ngắn gọn, chính là canh cổng, canh cổng, lại nhìn cửa.
Ngoại trừ mỗi ngày đưa Hạ Thừa Nghĩa đi làm và xã giao bên ngoài, cô hầu như không có cơ hội nhìn thấy anh, Hạ Thừa Nghĩa cũng bởi vậy không có thấy được sức ăn khiến bốn phía kinh hãi của Tiền Lung Lung. Còn về chuyện vốn là nhà ăn không lợi nhuận nhưng chi tiêu hai tháng này lại vượt quá mức bình thường, thì cũng là chuyện nhức đầu của tài vụ, chút tiền lẻ này vẫn chưa tới trình độ phiền toái Hạ Thừa Nghĩa.
Hạ Thừa Nghĩa tuy rằng thuộc về loại hình chuốc họa, nhưng cũng không phải mỗi ngày đều bị tập kích, bằng không anh có chín cái mạng cũng không đủ khắc, công ty vệ sĩ thà rằng đổi nghề cũng sẽ không để cho nhân viên đi chịu chết. Bởi vậy Tiền Lung Lung trong khoảng thời gian này cũng không có cơ hội gì để phát huy, chỉ là mỗi ngày sớm tối xa xa ngắm mỹ nam, lúc ăn cơm nhớ lại một chút dung mạo của anh để và với cơm.
"Tình huống hôm nay như thế nào?" Đêm đến, Tiền Lung Lung gọi Tần Dương luôn đi theo bên cạnh Hạ Thừa Nghĩa tới dò hỏi.
"Hạ đổng hôm nay cũng đi làm như bình thường, xử lý công việc, buổi tối có người mời anh ấy ăn cơm, Hạ đổng uống một chút rượu, nhưng đều trong phạm vi bình thường." Tần Dương thân là cận vệ cận thân của Hạ Thừa Nghĩa, vô cùng không có đạo đức nghề nghiệp mỗi ngày đều báo cáo tình hình của cố chủ cho Tiền Lung Lung.
"Không có việc gì là được." Tiền Lung Lung yên tâm gật đầu, từ khi cô từ chỗ Kim Minh Hân lấy được tư liệu của Hạ Thừa Nghĩa, trái tim luôn cường hãn thiếu chút nữa không có bị dọa đến nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Lịch sử trưởng thành của Hạ Thừa Nghĩa chính là tiểu thuyết huyền nghi [1] về bắt cóc, đe dọa và ám sát, thậm chí dân công tầng thấp của xí nghiệp, cũng có thể tạo thành uy hϊếp với Hạ Thừa Nghĩa, rồi ngay cả tình nhân thứ n của cha anh hay người theo đuổi thứ n của mẹ anh, cũng có thể bắt cóc anh đến cưỡng cầu tình cảm của cha mẹ anh.
[1] tiểu thuyết huyền nghi: Là những truyện có nội dung bí ẩn, trinh thám, phá án, đan xen những yếu tố ly kì
Nói thật, Hạ Thừa Nghĩa có thể sống đến bây giờ, quả thực chính là kỳ tích! Tiền Lung Lung vô cùng vui mừng khi ông trời để Hạ Thừa Nghĩa sống đến thời điểm cô nhìn thấy anh, mà công việc hàng ngày của cô còn là đảm bảo an toàn cho Hạ Thừa Nghĩa.
Bởi vì gần đây cô bị đuổi ra ngoài không có cách gì để bảo vệ Hạ Thừa Nghĩa, cho nên Tiền Lung Lung liền lấy lòng hết tất cả vệ sĩ tư nhân của Hạ Thừa Nghĩa, để mọi người mỗi ngày đúng giờ xác định địa điểm báo cáo tình huống với cô, còn nghĩ ra các loại biện pháp cố gắng hết khả năng để có thể thời thời khắc canh giữ bên cạnh Hạ Thừa Nghĩa. Ở trong nhìn nhận của Tiền Lung Lung thì đây là tài sản hợp pháp mình phải bảo vệ, nhưng ở trong mắt thế nhân, loại hành vi này có thể dùng một từ ngữ tương đối sắc bén lại vừa toàn diện để hình dung —— theo dõi.
Đương nhiên, chuyện vệ sĩ cận vệ vì an toàn mà theo dõi cố chủ của mình là chuyện vô cùng bình thường, cho dù Hạ Thừa Nghĩa mơ hồ phát hiện Tiền Lung Lung lúc nào cũng xuất hiện quanh người mình, nhưng cũng không thể ngăn cản cách làm của cô, anh có thể nghiền ép giá trị thặng dư lớn nhất của công nhân, nhưng không thể thủ tiêu tính tích cực vượt mức để hoàn thành nhiệm vụ của công nhân!
"Tuy nhiên. . ." Tần Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy có chuyện vẫn còn cần báo cáo một chút.
"Chuyện gì?"
"Long tỷ, có người nạy góc tường của cô." Tần Dương lòng đầy căm phẫn nói, "Buổi tối hôm nay lúc ăn cơm, có một người phụ nữ lớn lên không xinh đẹp bằng cô, dáng người không ma quỷ bằng cô, khí chất không cao quý bằng cô, thân thủ thua kém cô ba lần bốn lượt có ý đồ chuốc say Hạ đổng. Ăn cơm xong còn nói Hạ đổng uống nhiều quá, muốn đưa anh về nhà, coi một đám vệ sĩ lái xe chúng ta thành không khí! Cũng may Hạ đổng căn bản nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, đã trực tiếp bảo người ta đưa cô ta về rồi."
Ở những ngày này, Tiền Lung Lung đã thành công tạo ra suy nghĩ "Hạ Thừa Nghĩa là người của tôi" trong đám vệ sĩ, sau khi bọn cận vệ của Hạ Thừa Nghĩa đều bị cô "dạy bảo" qua một phen, địa vị nhất tỷ giới vệ sĩ của Tiền Lung Lung không thể rung chuyển, mà Hạ Thừa Nghĩa cũng mạc danh kỳ diệu trở thành vật sở hữu của Tiền Lung Lung.
Vô cùng trùng hợp, hai tháng trước nhân chứng Tần Dương, người đã chứng kiến Tiền Lung Lung cao giọng thổ lộ, là một người rất thích sự nghiệp bát quái, còn vô cùng thích hướng tới cuộc sống của đám chó săn. Trong sự dốc sức tuyên truyền của anh ta, chuyện Tiền Lung Lung thổ lộ với Hạ Thừa Nghĩa nhưng không chỉ không có bị ông chủ đuổi ra còn bị mang về phòng ngủ, đã nhanh chóng truyền khắp giới vệ sĩ.
Mà vụ án phát sinh cùng ngày, Hạ Thừa Nghĩa bảo Tiền Lung Lung giữ cửa lại không xác định rõ cái cửa nào, trong ý thức của anh là cái phòng nhỏ gần cổng bên ngoài nhà cũ, tiêu chuẩn có thể so với phòng bảo vệ của khách sạn năm sao, mà Tiền Lung Lung lại hiểu thành gác ngoài phòng ngủ của Hạ Thừa Nghĩa. Vì vậy Hạ Thừa Nghĩa mạc danh kỳ diệu tích một bụng lửa cả đêm ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau mang đôi mắt thâm quầng mặc quần áo thể thao định đi ra ngoài luyện công buổi sáng, đẩy cửa đã nhìn thấy thân ảnh thẳng tắp của Tiền Lung Lung.
"Sao cô lại ở chỗ này?" trên mặt Hạ Thừa Nghĩa hiếm khi hiện ra kinh ngạc, anh là một người thích bày mưu nghĩ kế, hễ là chuyện đã xảy ra, mặc dù là anh không có hoàn toàn nghĩ đến, cũng sẽ đoán được một phần. Nhưng Lung Lung tuyệt đối là một quái thai của nhân loại, ít nhất Hạ Thừa Nghĩa cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp qua loại hiếm thấy này. Người vốn nên bị lưu đày tới phòng bảo an lại có thể xuất hiện ở ngoài cửa phòng ngủ anh, rõ ràng cho thấy suốt cả đêm không ngủ, nhưng vẫn kiên định đứng ở ngoài cửa phòng anh, trong mắt vẫn là thanh tịnh như vậy, không có chút oán hận nào.
Trước kia coi như là thời khắc nguy hiểm, bọn cận vệ cũng là luân phiên, Hạ Thừa Nghĩa xưa nay sẽ không để cấp dưới công tác quá cực khổ, bởi vì như vậy không chỉ không đề cao hiệu suất công tác, ngược lại sẽ khiến anh tổn thất nhân tài rất quan trọng. Anh chỉ sẽ ép khô tinh lực cấp dưới trong phạm vi cho phép mà thôi, trên cơ bản loại tinh lực ép ra này so với 72 tiếng đồng hồ làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm còn nhiều hơn.
"Giữ cửa." Tiền Lung Lung bình tĩnh nhìn Hạ Thừa Nghĩa, tuy rằng buổi tối không có nhìn thấy dung nhan xinh đẹp khi ngủ của mỹ nhân, nhưng có thể ở ngoài cửa tưởng tượng đối với cô mà nói cũng là hạnh phúc lớn lao.
Tức giận đến mức Hạ Thừa Nghĩa bắt cô giữ cửa? Ồ, thứ lỗi cho Tiền Lung Lung, cô căn bản không cho rằng đó là tức giận, hơn nữa vốn biết rõ tối hôm qua nếu như lời cô nói làm cho Hạ Thừa Nghĩa vui vẻ thì cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì ngoài dự đoán của mọi người nhỉ.
Hạ Thừa Nghĩa trầm mặc thật lâu, các loại tâm tình kinh ngạc áy náy không đành lòng thương tiếc không hề phá hư bề ngoài tinh anh lãnh khốc của anh, sau khi trầm mặc anh vẫn nghiêm túc nói: "Không có mệnh lệnh của tôi lần sau không được canh giữ ở chỗ này, tìm Triệu thúc ông ấy sẽ an bài chỗ cho cô nghỉ lại, đám cận vệ đi theo luân phiên nhau là được, nhàn rỗi cũng có thể về nhà nghỉ ngơi thăm người thân."
Tiền Lung Lung gật đầu, sau đó nhìn Hạ Thừa Nghĩa thật kỹ cho ngấm đầy đủ chất dinh dưỡng của Hạ Thừa Nghĩa trong một ngày, trực tiếp xoay người đi tìm Triệu Dương đòi bảng biểu trực ban. Mà Hạ Thừa Nghĩa nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên phát hiện người phụ nữ này hoàn toàn không giống với đám đàn ông cao lớn thô kệch đã từng bảo vệ anh, bóng lưng hết sức nhỏ nhắn như vậy, bả vai lại gầy yếu như vậy.
Được rồi, một khắc này cảm giác áy náy thăng hoa, làm Hạ Thừa Nghĩa quên mất Tiền Lung Lung là một người phụ nữ có thể một tay xách một người đàn ông treo ra ngoài cửa sổ cao mười mấy tầng, dưới bờ vai gầy yếu này là lực đạo có thể nâng lên một ngọn núi.
Vì vậy ngày hôm sau lúc ra cửa, Hạ Thừa Nghĩa nhìn thấy Tiền Lung Lung tối hôm qua một đêm không ngủ lại có thể được xếp ca trực bảo vệ cho anh, cảm giác thương tiếc trong lòng đạt đến đỉnh điểm. Vì vậy anh hiếm khi dùng giọng nói nhu hòa nói với Tiền Lung Lung: "Tối hôm qua cô mệt lắm rồi, hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai hãy bắt đầu ca trực."
Tận mắt nhìn thấy Tiền Lung Lung được Hạ Thừa Nghĩa mang trở về phòng Tần Dương quả thực chính là Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, cái gì! Mệt lắm rồi là có ý gì? theo lời của đám vệ sĩ đàn anh, ánh mắt Hạ Thừa Nghĩa khi nhìn người luôn như nhìn đầy tớ, sao tới phiên nhìn Tiền Lung Lung lại biến thành tình cảm dịu dàng rồi hả?
Vì vậy Hạ Thừa Nghĩa trở thành người của Tiền Lung Lung cứ như vậy liền bị mỗ thích nhiệt tình cho là thật.
Về phần hai tháng bất hòa này, Tần Dương đã từng hỏi thăm qua Tiền Lung Lung, một đêm kia rốt cuộc chưa thoả mãn Hạ Thừa Nghĩa ở chỗ nào, dẫn đến anh ta gần đây sao có chút cảm giác tiểu tình lữ giận dỗi vậy?
Tiền Lung Lung trí nhớ rất tốt, cô cố gắng nhớ lại đối thoại ngày đó của hai người, cuối cùng nói với Tần Dương: "Anh ấy hỏi tôi thích anh ấy ở điểm nào, tôi nói anh ấy chỉ có khuôn mặt có thể nhìn."
Tần Dương: . . .
Cho nên hiện tại Hạ đổng sở dĩ giận dỗi không phải là bởi vì không hài lòng Long tỷ bọn họ, mà là vì Long tỷ không có dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành người đàn ông của cô ấy sao?
Vì vậy đám cận vệ bọn họ bắt đầu khuyên giải Tiền Lung Lung --
A Tương đối sắc bén thích chọc thẳng trọng điểm: Long tỷ, đàn ông đều thích sĩ diện. Đã trải qua một đêm như vậy, sao cô có thể nói người ta chỉ có khuôn mặt chứ? Cho dù so về thể lực thì Hạ Đổng nhất định không thể kiên trì bằng Long tỷ cô, nhưng cô cũng phải khen anh ấy thật là lợi hại các loại chứ! Nói đi, các người quả thật là lên giường sao? Long tỷ, cô cũng đừng có gạt đám huynh đệ chúng ta, nói rõ thì mọi người mới giúp cô tham mưu được.
Sau khi Tiền Lung Lung nhớ lại hành vi Hạ Thừa Nghĩa đè mình trên giường ngày đó gật gật đầu: lên giường, tuy nhiên khí lực của anh quả thật là quá nhỏ.
A: Cho nên, cô phải dỗ dành anh ấy chứ.
B: Làm việc phải suy xét đến nhiều phương diện: Long tỷ cô đêm đó có cảm thấy thỏa mãn không?
Tiền Lung Lung nhớ tới một đêm kia, khi nhìn thấy tấm lưng trần của Hạ Thừa Nghĩa, ra sức gật đầu, thật sự quá thỏa mãn có thể làm thành lương thực ăn với cơm vài ngày!
B: Hạ đổng này nói không chừng không phải tức giận bởi vì điểm ấy đâu, có thể làm cho Long tỷ cô thỏa mãn như vậy tuyệt đối không phải thủ pháp bình thường. Mấy ngày này tôi thấy Hạ đổng mỗi ngày đều rèn luyện thân thủ thật ra cũng không tệ, chuyện này mà ở giới vệ sĩ, thì luyện giỏi một chút cũng có thể thành tinh anh. Nếu như không phải điểm ấy, khả năng này chính là không thích người khác chỉ nhìn mặt anh ấy. Ngoại trừ dung mạo, cô còn phải khen người ta có năng lực nữac chứ, ông chủ của công ty lớn cơ mà!
Tương đối thực tế: Long tỷ cô muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có dáng người, muốn khí phách có khí phách, nếu không xem gia thế, bắt được Hạ đổng chỉ là chuyện một phút đồng hồ thôi. Tuy nhiên, bây giờ xem ra, Hạ đổng có thể là cảm thấy thân phận Long tỷ của cô không đủ.
Tiền Lung Lung trầm mặc thật lâu: Tôi đang cố gắng góp tiền, tranh thủ có thể nuôi anh ấy.
C: . . . (trong lòng gào thét, Long tỷ cô chí hướng quá rộng lớn rồi, chuyện này là chuyện thật có thể thực hiện trong đời này sao?)
Về phần Tần Dương người nói nhiều nhất? A, Tần Dương vội vàng ghi chép, lượng tin tức quá lớn, đầu anh ta không nhớ được!
Mà sau khi trải qua cuộc đối thoại, Tiền Lung Lung cho ra kết luận là tiếp tục kiếm tiền, về phần đề nghị của AB, cô xem như là chuẩn bị các hạng mục để chọn lựa đi, có thể dùng đến hay không thì khó nói lắm. Mà mối quan hệ giữa Hạ Thừa Nghĩa và Tiền Lung Lung cứ như vậy được chứng thực trong giới vệ sĩ, vì phòng ngừa quả đấm thép của Tiền Lung Lung rơi xuống trên người mình, hai tháng này bọn cận vệ thật sự là tận tâm tận lực bảo vệ Hạ Thừa Nghĩa không bị hoa dại ven đường dẫm lên, tinh thần rõ ràng tăng lên mấy bậc, khiến Triệu Dương quan tâm Hạ Thừa Nghĩa nhất hài lòng vô cùng.
Vì vậy đêm nay vị tiểu thư Tống Thiến Vinh kia, xuất sư chưa lâu đã chết mất tiêu, chưa được tiếp xúc thân mật với Hạ Thừa Nghĩa, đã bị đám vệ sĩ đưa về nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau Tiền Lung Lung nhíu mày nhìn bản giới thiệu vắn tắt về con người của Tống Thiến Vinh mà đám vệ sĩ suốt đêm hôm qua sưu tầm được và ảnh chụp tối hôm qua Tần Dương chụp được, trong tấm ảnh một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người ngồi ở bên cạnh Hạ Thừa Nghĩa, không để lại dấu vết mà dùng cánh tay của mình cọ lên ống tay áo Hạ Thừa Nghĩa.
Mà vị Hạ Lăng Thiên mất tích hai tháng kia, lần nữa đến thăm khu nhà cũ.