Rồng Xuất Hiện Nhớ Chú Ý!!!

Chương 14: Tiếp cận mỹ nam (4)

Theo như theo lẽ thường, Hạ Thừa Nghĩa hẳn là cấp tốc treo cái ý đồ này của Tiền Lung Lung lên trên cành cây cao, hơn nữa dụng tâm hiểm ác mà sa thải người phụ nữ dám thổ lộ trước mặt bạn bè thời thơ ấu khiến anh xuống đài không được, làm cho cô không có cơ hội tiếp cận mình nữa.

Thế nhưng Hạ Thừa Nghĩa có thể trêu chọc nhiều đối thủ như vậy, cũng biết người này không phải là người có thể nói chuyện theo lẽ thường.

Không cần biết sau khi nghe được Tiền Lung Lung thổ lộ, thì nội tâm của anh xoắn xuýt đến cỡ nào, nhưng ngoài mặt Hạ Thừa Nghĩa vẫn là một người đàn ông đẹp trai nam tính gần chết. Nếu anh ở một mình với Tiền Lung Lung, nhất định sẽ truy vấn ngọn nguồn hỏi ra hết những thứ trong đầu người phụ nữ này, nhưng bây giờ Thẩm Học Văn và Thiệu Hoa cũng ở đây, trước mặt người ngoài Hạ Thừa Nghĩa xưa nay sẽ không để cho người khác nhìn ra tâm tình của mình.

Vì vậy anh chỉ bình tĩnh gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua khuôn mặt cứng ngắc của Thẩm Học Văn và Thiệu Hoa, tỏ vẻ các ngươi nhìn đi, gia ta vẫn mị lực mười phần, đi đến đâu cũng có người theo đuổi. Thực tế Tiền Lung Lung mới vừa nói qua nhân vật nam chính quá xấu, cho nên vẻ mặt thâm sâu khó lường của Hạ Thừa Nghĩa lúc này trong mắt Thiệu Hoa là hết sức vô sỉ.

Thẩm Học Văn: Bị một người người phụ nữ chỉ biết ăn biết ngủ, lại yêu tiền, còn chỉ coi trọng vẻ ngoài vừa ý, thì rốt cuộc có cái gì đáng kiêu ngạo chứ? Thật sự là khó hiểu!

Nhưng với tư cách đạo diễn của giới diễn viên, cũng là diễn viên trong giới đạo diễn, độ diễn sâu của Thẩm Học Văn tương đối nổi trội. Mặc dù trong lòng đã khinh thường đến mức nát bét, nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra vẻ mặt "Trời ạ, Hạ đổng anh thật là uy phong có mị lực mà phàm nhân chúng ta căn bản là khó có thể với tới!"

Thế nhưng cho dù anh ta che giấu tốt, cũng không gạt được Hạ Thừa Nghĩa. Nhìn qua khuôn mặt biết nói láo của Thẩm Học Văn, Hạ Thừa Nghĩa khẽ nhếch khóe môi, dưới vẻ mặt vô cùng mê luyến của Tiền Lung Lung, bắt đầu cực kỳ tàn ác bóc lột Thẩm Học Văn.

Sau hai giờ, Hạ Thừa Nghĩa sửa sang lại quần áo một chút mang theo Tiền Lung Lung và Tần Dương sảng khoái tinh thần lái xe rời đi, trong nét mặt bình tĩnh bao hàm thoả mãn, thật là. . .

Thẩm Học Văn quần áo mất trật tự chật vật nằm rạp trên mặt đất, dáng vẻ đau lưng chuột rút không bò dậy nổi.

Thiệu Hoa hai tay ôm ngực đứng ở trước mặt anh ta, chau mày nói: "Đứng lên đi, đừng giả bộ. Nếu không phải tôi ở đây quan sát toàn bộ quá trình, tuyệt đối sẽ cho rằng Hạ Thừa Nghĩa áp dụng quy tắc ngầm với cậu nữa đấy. Quần áo là tự cậu kéo, cái bàn là tự cậu làm cho đổ nện trên người mình, có đau hay không?"

Thẩm Học Văn nện trên mặt đất, cắn răng nói: "Đυ.ng vào eo rồi, không đứng dậy được!"

"Đáng đời! Cậu nói cậu cố ý đè cái bàn trên người mình có ý nghĩa sao?"

"Tôi cho rằng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng thông cảm vốn vô cùng ít ỏi của cậu ấy." Thẩm Học Văn hai mắt rưng rưng, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Thiệu Hoa, "Thế nhưng tôi không nghĩ tới, hóa ra cậu ấy căn bản không phải là một người biết cảm thông!"

Thiệu Hoa thấy Thẩm Học Văn đáng thương, rất muốn đồng tình với anh ta (Thẩm Học Văn), thế nhưng có vẻ anh ta (Thiệu Hoa) cũng chẳng hề có loại đức tính biết cảm thông này, cho nên bất luận thế nào cũng thấy buồn cười. Cầm điện thoại di động lên tính một chút điều kiện Hạ Thừa Nghĩa vừa nêu ra khi nãy, Thiệu Hoa cố nén cười đến đau bụng.

"Theo điều kiện Hạ Thừa Nghĩa đưa ra, một năm sau chẳng nhẽ cậu định uống gió Tây Bắc mà sống à? Có thể thảm đến mức ngay cả tiền thuê nhà cũng không đóng nổi hay không?"

"Cậu ấy giữ ổ chó trong nhà lại cho tôi đó." Thẩm Học Văn thật sự rất muốn khóc.

"Hơn nữa. . . Cậu ấy còn kí hợp đồng với cậu dưới tên công ty điện ảnh và truyền hình của cậu ấy nữa hả? Không phải. . . trong lĩnh vực thiết kế của Hạ Thừa Nghĩa, có cái nào liên quan đến làng giải trí à?" Bởi vì từ nhỏ Thiệu Hoa đã bị cha anh ta dạy dỗ, cho nên vẫn luôn tự cho rằng mình đủ hiểu rõ Hạ Thừa Nghĩa, nhưng ở trong sự nhận thức của anh ta, thì Hạ Thừa Nghĩa cho tới bây giờ cũng không có giao thiệp với giới văn nghệ.

"Anh ấy vừa mới quyết định mở công ty!" Thẩm Học Văn nắm tay, điều này đại biểu tương lai mười năm của anh ta đều phải chịu sự tàn phá của Hạ Thừa Nghĩa, càng bi thảm hơn chính là, mười năm sau ai biết Hạ Thừa Nghĩa có bỏ qua cho anh ta không nữa.

"Xin nén bi thương." Thiệu Hoa nói với giọng hết sức bi thương, mặc dù nét mặt nhìn có chút hả hê của anh ta hiện tại cũng sắp không kiềm chế nổi nữa rồi. Tuy nhiên anh ta cũng là diễn viên chuyên nghiệp, nhất định có thể ngay trước khi Thẩm Học Văn ngẩng đầu nhìn thì đã kịp thay đổi nét mặt !

"Cậu nén bi thương trước. . . Có thể giúp tôi gọi xe cứu thương không? Sao lại không có mắt gì hết vậy hả? Nãy giờ mà tôi vẫn còn chưa bò dậy nổi đây nè!" Thẩm Học Văn ôm eo rêи ɾỉ, quá đau rồi, vừa rồi vì tranh thủ Hạ Thừa Nghĩa đồng tình nên anh ta nện thật hung ác mà!

-

Hạ Thừa Nghĩa hài lòng trực tiếp trở về nhà, Tần Dương bị anh ném đến bên ngoài khu nhà cũ làm bảo vệ cổng, Tiền Lung Lung thì bị Hạ Thừa Nghĩa mang trở về phòng!

Không sai, là phòng, phòng ngủ tràn ngập năm ngàn năm Trung Hoa của Hạ Thừa Nghĩa! Nhìn giường gỗ lê vàng, nhìn tranh sơn thủy sông nước (đương nhiên đều là đồ dỏm, thật sự ai treo trong phòng chứ), nhìn ấm tử sa trên bàn và ống tẩu, tất cả đều tràn ngập hương vị cổ xưa.

Hạ Thừa Nghĩa mặc tây trang và căn phòng này không ăn khớp, anh vừa vào phòng sẽ thay âu phục và áo sơ mi, mặc vào quần áo ở nhà, tuy rằng cũng có chút chẳng ra sao, nhưng dù sao cũng tốt hơn kiểu kết hợp cổ xưa và hiện đại này nhiều.

Cởϊ áσ sơ mi, Hạ Thừa Nghĩa chỉ cảm thấy hai ánh mắt áp bách sau lưng càng thêm mãnh liệt, anh cảm giác phía sau lưng mình sắp bị đốt ra hai cái lổ thủng rồi!

Thay xong quần áo tùy ý ngồi ở trên ghế, thấy Tiền Lung Lung vẫn là thẳng tắp đứng đó, ánh mắt vẫn chuyên chú như vậy, ánh mắt vẫn thẳng tắp như vậy. Hạ Thừa Nghĩa tâm niệm vừa động, anh cũng cố ý mang người vào phòng, còn cởϊ qυầи áo ngay trước mặt, mà Tiền Lung Lung lại có thể không lao vào ôm ấp?

Thú vị.

"Ngồi đi." Vỗ vỗ cái ghế đơn của mình, Tiền Lung Lung nếu đi sang ngồi, đó chính là trực tiếp ngồi ở trên đùi anh rồi.

Cô sẽ làm như thế sao? Xét thấy lực chiến đấu mạnh mẽ của Tiền Lung Lung, Hạ Thừa Nghĩa thấy mình như đang đùa với lửa, nhưng không muốn buông tha cho loại thăm dò nguy hiểm này. Hơn nữa cho dù Tiền Lung Lung mạnh mẽ nhào đầu về phía trước cũng không có gì, được một người phụ nữ có dung mạo thiên sứ và dáng người ma quỷ ôm ấp, đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói cũng đều là câu chuyện khiến mọi người ca tụng, huống chi Tiền Lung Lung có ánh mắt vô cùng kiên định thẳng tắp.

Thấy Hạ Thừa Nghĩa bảo mình đến bên cạnh, Tiền Lung Lung có chút kích động, đi qua khẽ ôm lấy Hạ Thừa Nghĩa, cô thì ngồi ở trên mặt ghế, đặt Hạ Thừa Nghĩa trên đùi mình.

Hạ Thừa Nghĩa: . . .

Tiền Lung Lung một tay vòng qua eo Hạ Thừa Nghĩa, mê luyến nhìn khuôn mặt khiến cô ngày nhớ đêm mong đến mất ăn mất ngủ của Hạ Thừa Nghĩa, nhịn không được dùng cái tay còn lại tiến lên hung hăng sờ soạng hai cái, nói: "Anh thật là đẹp mắt."

Hạ Thừa Nghĩa: . . .

Bàn tay từ gương mặt anh lướt xuống cổ lại đến trước ngực, cơ bắp dưới lòng bàn tay căng phồng hữu lực, Tiền Lung Lung nhịn lại nhịn, thật sự nhịn không được nữa, mới mở to miệng, lộ ra hàm răng cắn vào cổ Hạ Thừa Nghĩa một cái. Là cắn thật, tuyệt đối không có bất kỳ cảm giác mập mờ nào, mà là thật sự xem Hạ Thừa Nghĩa thành đồ ăn mà gặm! Nhưng gặm được hai cái, Tiền Lung Lung lại không nỡ bỏ để mỹ nam trong lòng mình quá đau, liền thu hồi hàm răng, vô cùng khắc chế nói: "Hiện tại không được, khi em không có năng lực nuôi anh, thì sẽ không ra tay với anh đâu."

Hạ Thừa Nghĩa: . . .

Loại lời thoại đảo lộn giới tính, cảm xúc đảo lộn, đùa giỡn đảo lộn này phải làm sao mới phá giải được đây!

"Để tôi xuống đi." Hạ Thừa Nghĩa nói.

Tiền Lung Lung vô cùng phối hợp thu tay lại, để Hạ Thừa Nghĩa đứng lên. Ngay khi Hạ Thừa Nghĩa vừa đứng dậy, Tiền Lung Lung chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, mình bị người bế ngang ném lên trên giường. Vốn có thể đập bay người muốn tập kích cô, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Thừa Nghĩa, cô thu tay lại, ngoan ngoãn để anh đè trên người mình.

Hạ Thừa Nghĩa dùng tư thái cường thế tuyệt đối, lại lần nữa chiếm giữ thượng phong trên tinh thần, anh hài lòng nhìn Tiền Lung Lung phía dưới mình, người phụ nữ lưu manh thân thủ cường đại tuyệt đối này bị mình đè ở dưới người, kɧoáı ©ảʍ chinh phục khiến anh cảm thấy, mình cũng không ghét bị đuổi ngược, thậm chí nguyện ý hơi đáp lại một chút tình cảm của cô.

Anh vươn tay sờ lên cái trán trơn bóng của Tiền Lung Lung, dưới trán là lông mày như vẽ và đôi mắt trong vắt. Từ trong ánh mắt của Tiền Lung Lung, Hạ Thừa Nghĩa thấy được cái bóng của mình, chan chứa trong mắt tất cả đều là mình, đôi mắt Tiền Lung Lung dường như biết phát sáng, nhìn thật xinh đẹp.

Anh bỗng nhiên hiểu tại sao mình cho tới bây giờ không xem Tiền Lung Lung trở thành loại phụ nữ nịnh nọt, hơn nữa luôn tin lời cô nói, nghiêm túc đối đãi với tình cảm của cô. Bởi vì đôi mắt này không chứa bất kì tạp niệm khi nhìn anh, thẳng tắp lại kiên định, chăm chú như thế, thật sự không thể trốn thoát.

Đúng vậy, không thể trốn thoát, giống như người đàn ông thâm tình đối với người phụ nữ anh yêu mến.

Hạ Thừa Nghĩa nện giường, loại cảm giác bất đắc dĩ lại mang theo nhàn nhạt vui sướиɠ này, thật sự là quá làm cho anh phiền muộn rồi!

Anh cúi đầu xuống, đôi môi anh mơ hồ lướt qua cái trán, đôi mắt, cái mũi, bờ môi của Tiền Lung Lung, lại cọ qua bên mặt rồi chuyển qua bên tai cô, tai của Tiền Lung Lung đầy đặn, lại mềm mại non nớt khác hẳn với sự cường thế của bản thân cô, Hạ Thừa Nghĩa cảm giác mình rất muốn cắn một cái.

Nhưng anh vẫn nhịn được, dùng tư thế cực kỳ thân mật nói ở bên tai Tiền Lung Lung: "Cô yêu thích tôi ở đâu? Vì sao vừa thấy đã yêu? Khỏi cần nói đống lời kịch nhảm nhí kia, tôi muốn nghe lời nói chân thật nhất của cô."

Tiền Lung Lung nháy mắt mấy cái, vô cùng thành thật trả lời: "Bộ dạng anh xinh xắn."

Hạ Thừa Nghĩa: . . .

Anh đợi một chút, phát hiện Tiền Lung Lung không có ý tứ tiếp tục nói hết, nhịn không được hỏi: "Không có cái khác?"

"Không có." Tiền Lung Lung lắc đầu chân thành nói, "Tôi tìm rất nhiều năm, liền tìm được anh là dễ nhìn nhất. Vì tìm người đàn ông dáng dấp đẹp mắt tôi làm diễn viên đóng thế nhiều năm như vậy, đáng tiếc không có một người nào có thể nhìn được."

"Ngày đó ở bên cạnh đạo diễn nhìn thấy anh, hai mắt tôi sáng lên, đã nghĩ, chờ nhiều năm như vậy rốt cuộc tìm được một người có thể nhìn được rồi! Tôi vô cùng vui vẻ, mặt của anh luôn sáng ngời trước mắt tôi, trừ anh ra tôi không nhìn nổi người đàn ông khác nữa."

"Trong mắt tôi, anh chỉ có gương mặt này có thể nhìn được."

"Không đúng không đúng," Tiền Lung Lung lắc đầu, cảm thấy lời mình nói có chút kỳ cục, "Tất cả những gì có thể nhìn được của anh cũng chỉ có thể là gương mặt này."

"Không đúng không đúng," cô lại lắc đầu, "Mặt của anh là thứ đáng nhìn nhất?"

"Không đúng không đúng," cô lần thứ ba lắc đầu, "Anh. . ."

"Đủ rồi," giọng Hạ Thừa Nghĩa có chút lạnh, anh từ trên người Tiền Lung Lung ngồi dậy, bình tĩnh nói với cô, "Cô đi ra ngoài giữ cửa đi."