Anna không để ý tới cô bé, trực tiếp đi vào phòng khách.
Cô bé quàng khăn đỏ vung tay lên, một bức tường gỗ đột ngột xuất hiện, chặn đường Anna, vậy mà Anna lại có thể trực tiếp phá tan tường gỗ, chạy thẳng vào trong.
Cô bé quàng khăn đỏ và Đỗ Tử Khiêm: “...”
Cơ thể của cô ta làm bằng thép sao?
“Cinderella! Con ả nhà mày! Ra ngoài cho tao!”
Đường Kỷ Chi bưng nước uống, ngồi cạnh mép giường, đang quan sát trạng thái của Lam Đồng, lại bị âm thanh của Anna làm nhíu mày.
Lâu Vũ chạy tới cạnh Đường Kỷ Chi, cảnh giác nhìn Anna đang xông đến.
Anna dường như không nhìn thấy đám người Đường Kỷ Chi, trong ánh mắt chỉ có mỗi Cinderella đang ngồi trên ghế sô pha, cô ta chạy tới, nắm lấy mái tóc vàng xinh đẹp của Cinderella, hung ác kéo cô ta dậy: “Ả điếm! Đứng lên mau! Mày giả vờ cái gì hả!”
Cinderella nhắm mắt, ngã xuống đất theo sức lực của Anna.
Anna thấy cô ta không tỉnh dậy, dùng một tay kéo tóc, một tay tát vào mặt cô ta.
“Cô làm gì vậy hả!” Lâu Vũ không nhìn nổi nữa, đầu óc nóng lên, chạy tới giữ tay Anna lại.
Anh ta vừa chạm vào đã cảm thấy kỳ lạ, cánh tay của Anna cứng rắn như sắt, Lâu Vũ sợ hãi, có điều động tác này của anh ta thật sự ngăn cản được Anna, làm cô ta thả Cinderella ra.
“Khách tới không cần sợ, tôi đang dạy dỗ đứa em gái không nghe lời của mình.” Anna chỉnh lại đầu tóc hỗn độn, giận dữ tới mức làm bộ ngực cô ta run rẩy.
Nhưng cô ta lại nở nụ cười quyến rũ với Lâu Vũ.
Lâu Vũ nổi cả da gà, cuống quýt buông tay cô ta ra rồi lùi về phía sau.
Anna nói: “Con ả này có phải đã nói gì với mọi người rằng chúng tôi thường xuyên đánh nó hay không?”
Đôi mắt Lâu Vũ xoay tròn, hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao? Trên người cô ấy cồn có vết thương nữa.”
Anh ta nói xong, vòng tới cạnh Cinderella, vén ống tay áo của cô ta lên, để lộ vết bầm tím sưng đỏ.
“Đó đều là do nó tự tạo ra! Là vì muốn giả vờ đáng thương! Chúng tôi trông ngu ngốc lắm sao? Nếu chúng tôi muốn đánh, làm sao có thể để lại dấu vết trên người nó được.” Anna cười nhạo.
Lâu Vũ thuận tay đỡ Cinderella lên ghế sô pha, mặc kệ như thế nào, một cô gái bị kéo tóc ngã xuống đất cũng trông rất đáng thương.
Anna dùng sức rất mạnh, giữa năm ngón tay của cô ta vẫn còn kẹp mấy sợi tóc vàng trên đầu Cinderella.
“Hả?” Lâu Vũ ngơ ngác.
Anna khinh thường nói: “Không tự làm mình bị thương thì sao nó có thể giả vờ đáng thương được? Sau đó mới làm các vị đồng tình, bắt đầu thương tiếc cho nó.”
Đường Kỷ Chi đột nhiên lên tiếng: “Trong nhà mấy người thiếu khách đến thăm sao?”