“Ai đó?” Lâu Vũ nhíu mày: “Sao lại kiêu ngạo như thế?”
Giọng điệu này của đối phương có vẻ hết sức nóng nảy, tra hỏi như đang bắt phạm nhân, hoàn toàn không đặt cô bé quàng khăn đỏ vào mắt.
“Có lẽ là chị của Cinderella.” Đỗ Tử Khiêm nói, cũng không biết là người chị nào.
Đường Kỷ Chi nhìn sang Cinderella, đột nhiên hỏi: “Chị gái trước kia của Cinderella sẽ tới đây sao?”
Cô bé quàng khăn đỏ lắc đầu: “Tôi chưa gặp bọn họ, Cinderella luôn nói rằng hai người họ không tốt, tôi có gặp cũng sẽ thấy phiền.”
“Đi qua xem thử đi.”
Cô bé quàng khăn đỏ đau lòng vết thương của cha vẫn chưa khỏi, thân thiết nói: “Cha ở lại đây chờ đi.”
“Anh đi với tôi.” Cô bé tùy ý chỉ về phía Đỗ Tử Khiêm.
Lâu Vũ quá ầm ĩ, cô bé không thích.
Đỗ Tử Khiêm: “...”
Đỗ Tử Khiêm lúng túng đi theo cô bé quàng khăn đỏ rời khỏi sân.
“Mở cửa.” Cô bé quàng khăn đỏ dùng giọng điệu tùy ý để sai khiến anh ta.
Đỗ Tử Khiêm không dám cãi lời, đành run tay, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ, bên trong có một cô gái cao gầy đang đứng, mái tóc màu vàng thật dài, gương mặt kiêu ngạo, mặc một bộ váy xa hoa, còn nắm trong tay một chiếc dù đã bung sẵn.
Ngay lúc cánh cửa mở ra, cô gái nhìn thấy Đỗ Tử Khiêm xuất hiện, quan sát anh ta từ trên xuống dưới, gương mặt giận dữ của cô ta đột nhiên thay đổi, chuyển thành mỉm cười nhẹ nhàng: “Đây là khách sao? Vẻ ngoài rất anh tuấn.”
Cô bé quàng khăn đỏ đẩy Đỗ Tử Khiêm ra, ngẩng đầu nhìn cô gái phía trước, không hề lịch sự mà hỏi: “Cô là ai? Tới đây làm gì?”
“Cô bé quàng khăn đỏ, tôi là chị của Cinderella, Anastasia, cứ gọi tôi là Anna.” Anna nói tiếp: “Cinderella có phải đang ở nhà cô không?”
“Đúng thì sao? Không đúng thì sao?” Cô bé quàng khăn đỏ chống eo hỏi.
“Cô bé đừng giận.” Anna gấp chiếc dù xinh đẹp lại, bước về phía trước một bước: “Là do em ấy đã lâu không về nhà, mẹ sợ em ấy bị thương cho nên mới bảo tôi tới tìm thử, bình thường em ấy cũng không có chỗ nào khác để đi, hơn nữa rất thích tới tìm cô bé.”
“Nếu em ấy ở đây thì tôi muốn đón em ấy về.”
Cô bé quàng khăn đỏ nghĩ tới vết thương trên người Cinderella, Đỗ Tử Khiêm nói rằng cô ta đang ăn vạ, Lâu Vũ nói rằng cô ta đang giả vờ, cho nên cô bé quàng khăn đỏ còn cố ý hỏi: “Vết thương trên người Cinderella là sao?”
“Vết thương gì?” Anna kinh ngạc.
“Cô không biết sao?” Cô bé quàng khăn đỏ nhìn cô ta chăm chú: “Trên người Cinderella có rất nhiều vết thương, cô ta nói là do mấy người đánh.”
“Sao thế được?!” Anna không thể tin nổi, tức giận tới mức muốn hét lên: “Chúng tôi sao có thể đánh con quỷ xui xẻo đó được? Cô nghe nó nói vậy sao?”
“Giỏi lắm, mỗi ngày giả vờ ngoan ngoãn trước mặt chúng tôi, hóa ra sau lưng lại nói bậy về chúng tôi như thế, mẹ tôi nói không sai, nó chính là một con nhỏ xấu xa lười biếng, còn thích nói xấu sau lưng người khác, hãm hại người khác.”
Anna nổi giận đùng đùng đi vào bên trong, cô bé quàng khăn đỏ không ngờ cô ta lại nóng nảy như vậy, không vui nói: “Tôi còn không cho phép cô vào đâu!”