Hôn Quân Nhật Thường

Chương 45

Đồ Linh Trâm cảm thấy cơ thể mình hẳn có vấn đề, thực ra cũng không mấy nghiêm trọng, chỉ là trí nhớ quá kém.

Tỷ như sau khi nàng đến một căn phòng sẽ quên mình định làm gì. Tỷ như nàng vừa buông đũa đã quên ngay mình vừa ăn gì. Sau này, thời gian nàng mê man còn nhiều hơn lúc tỉnh táo, cả đêm bị bao vây bởi mộng mị, vất vả tỉnh lại, liền quên mất tên của chính mình.

Công tử Lý Hoài kia cho nàng biết nàng tên là A Trâm, là hôn thê của hắn. Ngoài ra, nàng đối với tất cả đều mờ mịt không hay biết gì nữa.

Đêm nay nàng lại nằm mơ.

Nàng mơ thấy một màu đen, có nữ tử anh hùng khoác áo bào đỏ, có tuyết lớn cùng trường đao, còn có một đám vây quanh nàng. Tiếp đó, kèn hiệu, đao kiếm, âm thanh,khung cảnh trộn lẫn với nhau đủ loại như muốn chôn nàng xuống. Trong mơ nàng liều mạng bịt hai tai nhưng vẫn không ngăn được tiếng khóc tiếng cười như nước lũ đổ vào tay, nàng thống khổ, muốn điên lên.

“Sư tỷ.”

Trong mộng, một nam tử trầm giọng gọi nàng, tiếng khóc tiếng cười kia im nặt di, khuôn mặt mơ hồ của đám người kia cũng như đèn nhỏ lụi tàn dần, trở về với màn đêm hắc ám.

Trong mơ, nàng thả hai tay bịt tai xuống, cẩn thận nhìn tới, chỉ thấy xa xa có ánh sáng ấm áp chiếu trên nam nhân mang kim bào. Nam nhân này không rõ mặt, nhưng trong lòng nàng đột nhiên hiện ra một tia thân thiết không lời, nàng sững sờ bước đến, nội tâm khao khát muốn đến gần hắn…

Nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ mặt mũi hắn, chỉ có đôi môi mỏng cười nhạt là rõ ràng.

Chỉ một chớp mắt, lệ chua xót không ngừng rơi trên mắt nàng.

“Ngươi là ai?” Nàng không nhịn được hỏi.

Nam nhân không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng mà quyến luyến vạn phần: “Sư tỷ, ta rất nhớ nàng.”

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đồ Linh Trâm chạy nhanh về phía hắn, nỗ lực muốn nhìn rõ hắn, nhưng bóng người kia lại mơ hồ càng lúc càng xa, càng lúc càng xa, cuối cùng biến thành điểm nhỏ, rồi biến mất.

“Chờ đã! Cho ta biết tên ngươi, đừng đi!”

“Đừng đi…” Đồ Linh Trâm đột nhiên sợ hãi bừng tỉnh, thở gấp.

Rõ là khí trời rét đậm, người nàng lại không ngừng chảy mồ hôi. Nàng nhìn ánh rạng đông mỏng manh ngoài cửa sổ, chỉ mờ mịt muốn biết nam nhân trong mơ là ai?

Vì sao khi nhìn thấy hắn, nàng lại bi thương đến thế?

Một giọt nước mắt lạnh lẽo chạy xuống, nàng kinh ngạc lấy tay lau mặt, một mặt tràn đầy lệ.

Nàng nhất định đã quên điều gì đó, điều gì đó còn quan trọng hơn cả tên nàng.

Chờ lúc nàng bình phục tâm tình, trời đã sáng choang. Nàng nặng nề tâm sự rửa mặt xong, định ra cửa hít chút khí trời, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy một nam nhân ngồi ở hành lang, nhìn nàng nở nụ cười ôn nhu như ngọc.

Đồ Linh Trâm chần chờ một lúc, cuối cùng cũng bước về phía hắn.

Nam nhân anh tuấn cầm trong tay một cái túi thơm, thấy nàng bước đến, hắn cất túi thơm vào trong lòng, lúc này mới đứng lên, cởϊ áσ khoác phủ lên người nàng, lo lắng nói: “Sao không mang nhiều chút đã ra cửa.”

Đồ Linh Trâm ngơ ngác nhìn nam nhân quen thuộc mà xa lạ trước mặt này, bạch tuyết trên hành lang càng tô điểm nốt ruồi chu sa bên thái dương, đẹp đến động lòng người.

Nam nhân buộc áo lại cho nàng, mới hạ giọng hỏi: “Vẫn nhớ kỹ bản vương là ai chứ?”

Đồ Linh Trâm gật đầu: “Lý Hoài.” Nhưng trừ tên hắn ra, hầu như nàng không biết gì nữa.

“Vậy còn tên nàng?”

“A Trâm.”

Lý Hoài hài lòng cười cười: “Ừ, nhớ kỹ tên nàng và tên ta là đủ, những thứ khác không cần nghĩ nhiều. Trên đời này chỉ có hai chúng ta luôn luôn gắn bó với nhau là đủ.”

Trên đời này, chỉ có hai chúng ta luôn gắn bó với nhau…

Không, không phải.

Nội tâm nàng vang lên âm thanh phản bác kịch liệt, nàng định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.

“Sao vậy?” Lý Hoài như thế rất lo lắng, đưa tay đến muốn vuốt ve mặt nàng.

Không hiểu sao, Đồ Linh Trâm lại rất muốn chống cự sự gần gũi của hắn, liền vô thức tách ra.

Không khí nhất thời ngượng ngùng.

Đồ Linh Trâm ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề: “Cái túi thơm rất quan trọng sao? Ta cứ thấy ngươi ngắm nó suốt.”

Lý Hoài vô thức sờ sờ vật trong lòng, nở nụ cười: “Cũng không phải rất quan trọng, dùng lâu không nỡ vứt, bất quá chỉ là lưu lại kỷ niệm thôi.”

Suy nghĩ chút, hắn nửa thật nửa giả bổ sung: “Không phải cô nương khác tặng đâu, không cần ghen.”

Đồ Linh Trâm mở mắt, hờ hững nghĩ: Vốn không hề ghen.

Thấy nàng một bộ lạnh lùng, Lý Hoài cũng không phiền, nhẹ nhàng hỏi: “Nàng muốn mở ra xem không?”

Đồ Linh Trâm mờ mịt: “Cái gì?”

“Túi thơm của ta.” Lý Hoài mắt phượng nhíu lại, ôn nhu nhìn nàng, thâm tình: “Nàng không muốn mở ra xem xem, thứ ta trân trọng nhiều năm vậy là gì?”

Đồ Linh Trâm suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu.

Nàng không hứng thú, tất thảy những gì của hắn nàng đều không hứng thú.

Nàng né ánh mắt hắn, nhìn ra ngoài hành lang. Tuyết tích nhiều ngày chưa tan, trắng xóa phủ lấy mảnh sân, như ký ức trống không của nàng vậy.

Nàng trầm mặc thật lâu, xuất thần nói: “Tuyết lại rơi rồi.”

Lại? Vì sao lại nói ‘lại’?

Rõ ràng đây là lần đầu nàng rời khỏi phòng a…

Lý Hoài không cảm nhận được nội tâm lạ lùng của nàng, chỉ ưu nhã gật đầu: “Đúng vậy, lại có tuyết rồi.”

Đồ Linh Trâm nhìn góc phòng xa xa ẩn hiện, nhìn bầu trời mây đen u ám, mơ hồ nói một câu: “Không biết hắn…có mang đủ ấm không.”

Lời vừa dứt, nàng và Lý Hoài đều giật mình.

Lý Hoài như thể nghĩ ra điều gì đó, ý cười vẫn không giảm, nhưng ánh mắt đen tối thấy rõ. Hắn tựa cười mà không cười, bình tĩnh nhìn Đồ Linh Trâm: “Hắn, là ai?”

Đồ Linh Trâm mờ mịt nhìn hắn, đại não trống rỗng.

Lý Hoài tiến về phía trước, dán mắt vào nàng: “Nàng còn nhớ gì nữa?”

“Ta không…biết.”

Nỗi đau quen thuộc lại ập đến, nàng muốn ngã xuống, bờ môi tái nhợt bị nàng cắn đến rướm máu. Nàng ôm đâu, ánh mắt thống khổ, đột nhiên đẩy Lý Hoài ra, chạy về phòng mình.

Áo khoác ấm áo dần tuột xuống rồi rớt khỏi người nàng nhưng nàng không hay biết.

Đợi sau khi nang đi, một nam nhân dị tộc cao to đi ra từ chỗ bước ngoặt, thuận tay nhặt áo khoác nàng lên, phủi bụi đất đi, lúc này mới trả lại cho Lý Hoài, cười nhưng không cười:

“Nghe nói tiểu hoàng đế sáng nay đã ban chỉ, lấy bệnh thối lui, nhường ngôi vị Hoàng đế lại cho ngươi. Túc nguyện nhiều năm của Trần Vương sắp thành hiện thực rồi, ngôi vị trong tầm tay, tiểu vương trước tiên chúc mừng Vương gia!”

Lý Hoài nhìn hướng Đồ Linh Trâm chạy đi, trên mặt không một tia vui mừng,

Mộ Dung Tuy lại nói: “Ai da, Lý Phù Dao đúng là người nặng tình, vì một nữ nhân mà bỏ cả giang sơn!”

Cởi lớp ôn nhu ngụy trang, Lý Hoài nhíu mày phượng, không kiên nhẫn nói: “Rõ ràng đã uống ‘vong xuyên’ sao nàng ấy vẫn nhớ vụn vặt?”

Mộ Dung Tuy cười nhạo: “Ngươi gấp cái gì, Nhất phẩm Quân hầu đương nhiên ý chí kiên định hơn người thường.”

“Ngươi còn ‘vong xuyên’ không, để nàng ấy uống lần nữa.” Lý Hoài mặt lạnh tanh: “Dù cho Lý Phù Dao chỉ ở trong ký ức nàng ấy một nửa, một chút, một điểm, bản vương đều thấy khó chịu.”

‘Vong Xuyên’ sớm tuyệt tích trên giang hồ, bình cuối cùng là tiểu vương gian khổ tìm ra, cũng hết mất rồi.” Mộ Dung Tuy tay đè lên loan đao, thô thanh nói: “Nếu khó chịu,chi bằng để tiểu vương xử lý nàng ta?”

Nói xong, hắn nhìn Lý Hoài, tà tà nở nụ cười: “Như bốn năm trước vậy.”

Lý Hoài đẩy hắn ra.

Mộ Dung Tuy nhún vai, nở nụ cười: “Mật thám đến báo, Lý Phù Dao đã mang thánh chỉ cùng Ngọc tỷ lên đường, đã đến Sóc Châu. Theo lệ cũ, ta đưa binh cho ngươi mượn, ngươi thay ta diệt trừ Lý Phù Dao.”

Lý Hoài trong mắt thoáng tia âm u, thong thả phát ra một câu lạnh lẽo: “Đó là đương nhiên.”

“Vậy tiểu vương, chỗ này giao cho ngươi, tiểu vương về Bắc Yên phục mệnh trước.” Mộ Dung Tuy vỗ vỗ vai hắn, vui vẻ nói: “Hợp tác vui vẻ nhá, tân hoàng đế Đại Ân!”



Đồ Linh Trâm lảo đảo trở về phòng, đóng cửa lại. Nàng dựa lên tấm cửa, thong thả trượt cả người xuống, cắn răng không để nước mắt rơi.

Từng ký ức nhỏ dần xuất hiện, lại dần biến mất, nàng quên mất tất cả, nhưng lại lờ mờ nhớ được nam nhân kia là ai.

Lý Phù Dao, sư đệ của nàng, là người nàng…yêu.

Cái tên như khắc sâu vào xương cốt nàng, khiến tâm linh nàng mê man. Nàng kích động, nàng sợ hãi, nàng nhớ tới cái tên ấy nhưng đáng tiếc là, ký ức của nàng ngắn hạn…

Có lẽ sau một khắc, cái tên này cũng sẽ như hòn đá bị ném xuống mặt hồ, khó mà tìm lại được.

Không, nàng không thể quên hắn, duy chỉ có hắn là không thể!

Đồ Linh Trâm độc nhiên đứng dậy, lại dẫm phải gấu váy ngã xuống mặt đất, nàng run rẩy tìm tòi bốn phía lại không hề thấy giấy bút gì để ghi lại ký ức.

Nước mắt rơi xuống, nàng mờ mịt ngồi dưới đất, cuối cùng, nàng tìm thấy kim cài tóc, siết chặt rong tay.

Hít một hơi thật sâu, nàng dứt khoát xé cổ áo, lộ ra bộ ngực mềm mại. Sau một khắc kim nhọn phá rách da thịt, từng nét từng nét, dưới máu xối xả, trên l*иg ngực lưu lại ký ức, lưu lại tên người kia…vĩnh viễn.

Như vậy, dù là khi nào, nơi nào, nàng đều có thể nhớ đến người nàng yêu sâu sắc, Phù Dao.

Nét cuối cùng vừa dứt, nàng lau mồ hôi lạnh, thả phát kim xuống, ngón tay nhuốm máu run rẩy khép cổ áo lại, che giấu vết máu ở ngực trái. Nàng gượng đứng lên, nàng muốn rời khỏi đây.

Nàng muốn trở lại Trường An, trở lại bên người ấy…

Nhưng vừa lúc mở cửa, con ngươi nàng lại mờ mịt. Nàng ngơ ngẩn đứng ở cửa, nhìn gió thổi tuyết lớn bên ngoài, bàn tay nhuốm máu đặt lên ngực trái đang đau đớn.

Ta, là ai?

Sao ta lại ở đây?

Ta muốn làm gì ?