Hôn Quân Nhật Thường

Chương 44

Lý Hoài cùng binh lính của Mộ Dung Tuy canh giữ trước cửa, đừng nói là dẫn muội muội chạy trốn, căn phòng này đến một con ruồi cũng không lọt vào được.

Đồ Anh khóc một chặp thì cũng hết sợ hãi, rất nhanh co lại bên Đồ Linh Trâm ngủ một giấc. Nàng ngủ nhưng lại rất bất an thỉnh thoảng trong mơ vùng vây, nửa đêm vẫn không ngừng rêи ɾỉ. Đồ Linh Trâm vừa vuốt nhẹ sống lưng nàng, vừa xoa xoa huyệt thái dương cho nàng.

Thôi vậy, chờ hừng đông lại nghĩ cách.

Sáng hôm sau, có hai thị tỳ mở cừa tiến vào, Đồ Linh Trâm lập tức tỉnh dậy.

Nàng vòng qua Đồ Anh, nhẹ mặc y phục rời giường, thuận tay quét lên đồ ăn sáng trên bàn, hơi nhíu mày: Mì phở đa phần, hẳn là phía Bắc Trường An.

Nàng suy nghĩ chốc lát, cẩn thận thăm dò:”Sao lại là cháo? Đưa những món bản địa của các ngươi đến.”

Thị tỳ người nào người nấy im lặng, mắt không nhấc, miệng không nói, dâng đồ ăn xong liền lui xuống.

Ở cửa có tiếng nói vang lên: “Không cần phí tâm tư, ở đây sẽ không ai đáp lại ngươi.”

Đồ Linh TRâm quay đầu nhìn, quả nhiên là Lý Hoài.

Đồ Anh giờ cũng tỉnh rồi, vừa nhìn thấy Lý Hoài, nàng tựa như nai con, hoảng hốt kéo ống tay áo tỷ tỷ, vừa sợ vừa giận trừng mắt nhìn Lý Hoài.

Đồ Linh Trâm xoa đầu muội muội, đôi mắt đen tuyền bình tĩnh nhìn thẳng Lý Hoài: “Bây giờ ta đã ở trong tay ngươi rồi, có thể thả A Anh về Trường An không?”

Người Lý Hoài cần là Đồ Linh Trâm, A Anh có lưu lại hay không cũng không cần thiết.

Lý Hoài như đã sớm biết nàng sẽ nói thế, cười không rõ ý: “Muốn thả nàng ta đi cũng được, chỉ là có điều kiện.”

“A tỷ, đừng đồng ý với hắn!” Đồ Anh kéo tay nàng, trừng trừng đôi mắt đẹp, căm phẫn nói: “Hắn chắc chắn muốn đưa ra chủ ý xấu xa gì đó.”

Đồ Anh vì sức khỏe không tốt, vì sợ hãi quá độ mà càng ốm yếu. Huống hồ có nàng ở đây Đồ Linh Trâm phải để ý nhiều, không dễ dàng đánh đấm.

Đồ Linh Trâm trầm ngâm một khắc mới lạnh lùng nói: “Điều kiện gì?”

A Anh ngạc nhiên nhìn nàng: “A tỷ!”

Đồ Linh Trâm ra hiệu nàng không cần lo lắng. Không lâu sau, Lý Hoài sai người đưa đến hai chén rượu trước mặt nàng và A Anh.

“Trần Vương là ý gì?” Đồ Linh Trâm nhíu mày.

“Mời hai vị cược một ván.” Lý Hoài nhìn hai chén rượu trên bàn, cười như xuân phong, nhưng ngữ khí thì lạnh lẽo vạn phần: “Hai chén này, một chén độc một chén không. An Anh cô nương cứ chọn uống một chén, nếu chọn đúng ta cho ngươi về Trường An.”

Đồ Anh sợ hãi lùi lại một bước, nhìn tỷ tỷ.

Đồ Linh Trâm nhìn Lý Hoài thong thả cười: “Ta vẫn cho rằng dù lòng ngươi không tốt cũng còn vài phần nhân văn phong cốt, không ra tay với nữ nhân. Bây giờ xem ra, ta đã nhầm to rồi.”

Lý Hoài hơi run run, giọng không ôn cũng không hỏa: “Lúc đó vì ta cốt cách không gϊếŧ Lý Phù Dao lúc hắn tại vị mới tạo nên kết cục này. Giờ dốc thành trận cuối, không thể không thành công, còn chỗ mà quan tâm văn nhân phong cốt sao?”

Ngừng ngừng, hắn thong thả thu liễm nụ cười: “Huống chi, trên thế gian này khó sống nhất chính là người tốt. Đạo lý này, bản vương học được từ Lý Phù Dao đấy.”

Đồ Linh Trâm cười gằn.

Lý Hoài cười nhìn Đồ Anh: “A Anh cô nương, mời chọn.”

Đồ Anh hai mắt ngấn lên, đang muốn tiến đến thóa mạ Lý Hoài, Đồ Linh Trâm một bên đã đưa tay bưng hay chén lên uống hết.

Mặc kệ độc hay không độc, hai chén đều đã ở trong bụng nàng.

Lý Hoài kinh ngạc, Đồ Anh cũng ngạc nhiên.

“Xá muội tửu lượng không tốt, ta thay muội ấy.” Đồ Linh Trâm đặt chén về bàn, cười lạnh mà rạng rỡ; “Vạn mong Trần Vương giữ nguyên lời hứa, thả A Anh về Trường An.”

“A tỷ! Ngươi vì sao, vì sao luôn như thế…” Đồ Anh vừa kinh lại sợ, nức nở: “A tỷ là muốn để ta sống không bằng chết, cả đời sống trong hối hận sao?”

“Yên tâm, a tỷ sẽ không sao.” Đồ Linh Trâm nhẹ nhàng ôm muội muội, trầm tĩnh mà kiên định: “Muội xem bây giờ ta vẫn khỏe mạnh. Đừng có sợ, A tỷ rất mạnh.”

Lý Hoài trong con ngươi đen tối không rõ ý tứ, trầm ngâm rất lâu, cuối cùng vẫy tay thị vệ: “Người đâu, đưa Nhị tiểu thư đồ gia thả về Trường An.”

Đồ Anh gào khóc không chịu đi, Đồ Linh Trâm không thể làm gì khác hơn là ghé tai nói với muội muội vài câu.

Cũng không biết nàng nói cái gì, Đồ Anh khóc đến lợi hại bỗng bình tĩnh lau nước mắt: “Thật sự?”

Đồ Linh Trâm mỉm cười gật đầu.

Đồ Anh lúc này mới một bước quay đầu ba lần, cuối cùng bị thị vệ Bắc Yên mang đi.

Mãi đến tận khi muội muội biến mất không thấy bóng, Đồ Linh Trâm mới thu lại ý cười, vô lực ngã nhào trên ghế, bưng lấy ngực gấp gáp thở dốc.

“Yên tâm. Bản vương cam đoan lệnh muội sẽ bình an quay về. Quả như ta dự liệu, ngươi đối với ai cũng tốt, nhưng lại đối với bản thân vô cùng ác độc.”

Lý Hoài đưa tay muốn đỡ nàng nhưng lại bị nàng tránh đi, hắn đành thở dài, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nàng: “Động tác uống rượu kiên quyết như vậy, ngươi không sợ chết?”

“Sợ.” Đồ Linh Trâm ngồi dưới đất, đưa tay giữ lấy đầu đang quay cuồng, tự giễu: “Nhưng ngươi sẽ không nỡ để ta chết, dù sao đối với ngươi mà nói ta vẫn có chút giá trị lợi dụng”

“Không tệ, rượu vốn không hề có độc, không chết được.”

“Đa tạ vương gia hạ thủ lưu tình.” Đồ Linh Trâm lạnh nhạt nói.

“Ngươi đã uống ‘Vong Xuyên’, dù không phải là độc dược nhưng cũng không có thuốc giải. Người bình thường sau khi uống xong sẽ từ từ quên mất thứ mình từng trân quý nhất.”

Tựa hồ nghĩ ra điều gì đó, Lý Hoài chầm chậm quay qua, đôi mắt sâu không nhìn thấu ưu thương, hắn nói: “Ngươi biết không, thực ra chúng ta từng gặp nhau rất nhiều lần, nhưng ngươi chưa từng nhớ. Vì thế, ta muốn để Lý Phù Dao cũng nếm trải mùi vị bị ngươi quên lãng, nếm trải cảm giác không còn gì.”

Đồ Linh Trâm cắn răng: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”

Lý Hoài bình tĩnh nhìn nàng: “Còn nhớ lần trước ta nói gì với ngươi không? Ngươi tin tưởng sư đê vậy, chi bằng chúng ta cược xem hắn cần giang sơn, hay cần ngươi.”

Đồ Linh Trâm cả người phát lạnh, nếu không phải giờ khắc này bản thân mất hết sức lực, nàng thật muốn một đao làm thịt cái tên trong ngoài bất nhất này.

Lý Hoài lại nhếch miệng: “Ta để hắn trong vòng hai ngày truyền thánh chỉ tuyên cáo truyền vị cho ta, dùng giang sang cùng ngọc tỷ đổi lấy tính mạng của ngươi. Giang sơn và mỹ nhân, hắn sẽ chọn gì đây ta?”

Đồ Linh Trâm nắm chặt hai tay, móng cắm vào da thịt, cố ép chính mình tỉnh táo.

Nàng khinh bỉ nói: “Nếu như hắn chọn giang sơn vậy chứng tỏ hắn không phải hôn quân, nếu hắn chọn giao ngọc tỷ cho ngươi vậy chứng tỏ hắn thâm tình…Bất luận hắn chọn cái gì, ngươi đều thua.”

Trong con ngươi Lý Hoài thoáng qua một tia âm u. Hắn duỗi ngón tay, tự cười cười: “Không phải vậy. Dù hắn có vứt bỏ giang sơn, cũng không chiếm được ngươi.”

“Không thể…”

Đồ Linh Trâm muốn đứng lên nhưng lại không ngừng lảo đạo, cố gắng ổn định thân thể. Con ngươi dần mơ hồ, nàng lắc lắc đầu, có chút mờ mịt nhìn Lý Hoài.

“Thế nào, Hầu gia.” Lý Hoài cười nhìn nàng, thanh âm lành lạnh: “Có phải là đã quên nên nói gì?”

“Ta…”

“Đừng lo, sau này ngươi sẽ còn quên nhiều nữa.” Nam nhân ôn nhu như ngọc trong nụ cười lại giấu đao: “Mãi đến tận khi hoàn toàn xóa đi được hình bóng hắn từ xương cốt, mới xem là được trọng sinh chứ.”

L*иg ngực Đồ Linh Trâm phập phồng, nàng muốn phản bác, nhưng không hiểu mình muốn phản bác cái gì.

Lý Hoài đến trước mặt nàng, nhẹ nâng cằm nàng lên, nhìn nàng rất lâu mới nhíu mày: “Dáng vẻ vốn có của ngươi mới thật đẹp đẽ, anh khí ngút trời, xán lạn như ánh nắng, khiến người ta hận không thể đem ngươi xuống mạnh mẽ đạp dưới chân!”

….

Đồ Linh Trâm tỉnh giấc, cảm thấy thân thể có chút quái lạ, luôn có cảm giác mình đã quên một vài chuyện.

Tỷ như là, sao nàng lại xuất hiện ở chốn xa lạ này.

Thấy nàng tỉnh lại, nam nhân trẻ tuổi ôn nhu từ bên trong đi ra, mỉm cười nhìn nàng: “Tỉnh rồi? Vẫn nhớ ta là ai chứ?”

“Lý …”

Đồ Linh Trâm nhíu mày trầm tư rất lâu, lâu đến đau cả đầu, mới hỏi: “Trần Vương?”

“Là ta.” Lý Hoài gật đầu: ‘Đừng chạy loạn, sức khỏe ngươi không tốt, cần tĩnh dưỡng.”

Đồ Linh Trâm lờ mờ cảm thấy không đúng, nàng và Trần Vương giao tình không sâu, sao hắn lại chăm sóc mình?

Mà mình bị bệnh gì?

Một luồng bất an lan khắp người nàng, nàng cuống quít xuống giường: “Không được, ta phải về nhà. Nương đi rồi, A Anh ở nhà một mình sẽ sợ…”

Lý Hoài nhăn mày, vừa nhấc tay, lập tức đã có ba bốn thị vệ Bắc Yên cao to ngăn nàng lại trước cửa.

Đồ Linh Trâm nhéo mày quát lên: “Làm càn, dựa vào các ngươi cũng dám cản bản hầu!”

Nói đoạn nàng theo phải xạ ra tay, lại bị vũ sĩ Bắc Yên khóa lại dễ dàng.

“Là sao chứ!” Đồ Linh Trâm đau đầu đến muốn vỡ ra, cả mặt tràn ngập kinh ngạc.

Nàng mờ mịt nhìn hai bàn tay nàng, lại lật tung giường: “Đao của ta! Thu Minh đao của ta đâu! Ô Nha!”

Lý Hoài nhìn nàng không giúp, khóe miệng cong lên, nhưng đáy mắt lại lạnh đến rợn người.

Trong trí óc loáng thoáng từng đoạn ký ức ngắn không sao ghép lại. Nàng vô lực thở dốc, trượt trên mặt đất, môi mấp máy, tựa hồ đang gọi gì đó.

Lý Hoài nghi ngờ, cúi người xuống đất, ghé sát xem nàng nói gì.

“Phù Dao…” Nàng vô thức gọi.

Khóe miệng Lý Hoài cứng đờ, ánh mắt càng lạnh hơn.

A, thực sự là một nữ nhân đáng thương, rõ ràng bản thân là ai cũng sắp quên, lại nhớ kỹ tên của một nam nhân!

Lý Hoài thong thả đứng dậy, liếc về phía gương đồng trên tủ. Như thể nghĩ được chủ ý gì, khóe miệng hắn lại cong lên vệt cười ôn nhu mà tàn nhẫn.

Hắn đặt gương đồng vào tay nàng, tiếng nói say mê: “Ngươi xem, người này là ai?”

Đồ Linh Trâm nhấc gương lên nhìn, khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ chấn kinh. Nàng run rẩy kịch liệt, nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương, run rẩy hỏi: “Đây là ai?”

“Đây là ngươi a.” Lý Hoài cười nhẹ.

“không! Không phải…” Khuôn mặt nhu nhược này không phải nàng!

Hai mắt nàng mờ mịt, cả người như con rối, lẩm bẩm nói: “Ta….ta là ai?”

“Ngươi tên là A Trâm.” Lý Hoài nhẹ nhàng nắm chặt đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng, ôm nàng vào lòng: “Là người bản vương hận nhất, cũng là người bản vương yêu thương nhất, A Trâm.”

“Không đúng…”

Lý trí sót lại cho nàng biết Lý Hoài nói không đúng, nhưng đầu đau kịch liệt lại không cho nàng suy nghĩ tiếp.

Nàng theo bản năng tránh cái ôm của hắn, lảo đảo lùi về sau, như nai con kinh ngạc nhìn nam nhân đối diện. Con ngươi mờ mịt, nàng gần như sụp đổ: “Ngươi…ngươi là ai?”

Hóa ra nữ nhân ngông cuồng tự đại này, cũng có ngày biến thành bộ dạng đáng thương phó mặc người ta hành hạ?

Thú vị, rất thú vị.

“Ta là Lý Hoài.” Hắn mỉm cười: “Là phu quân chưa cưới của nàng.”