*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: tiểu mao
Năm phút đảo mắt liền trôi qua.
Kỷ An Ninh
đi
vào phòng thay đồ thay quần áo. Vừa thấy
cô
đi
vào, Đỗ Thanh liền gọi tính tiền.
Thư Thần
đi
qua đưa hóa đơn cho
hắn.
hắn
nói
với Thư Thần mấy câu.
Trong lòng Thư Thần hướng về phía Văn Dụ, vì vậy coi tên lông dài này thành “phe đối lập”, nhưng mà
anh
ta là chủ quán,
không
thể
không
để ý đến khách được, chỉ có thể mỉm cười
nói
chuyện phiếm mấy câu.
đang
nói
chuyện, Kỷ An Ninh thay xong quần áo
đi
ra. Đỗ Thanh liền dừng
nói, cũng đứng lên.
“Tan làm rồi à?”
hắn
hỏi.
Kỷ An Ninh gật đầu
nói: “Vâng,
anh
cũng về sớm
đi, muộn lắm rồi.”
thật
ra ý trong lời
nói
là quán phải đóng cửa rồi, Thư Thần cũng muốn đóng cửa về nhà ngủ, nhưng đương nhiên
không
thể
nói
thẳng tuột trước mặt khách như thế, chỉ đành uyển chuyển
một
chút.
Đỗ Thanh lại cười
nói: “Vẫn còn sớm mà, cuối tuần giờ mới bắt đầu.”
Xem ra đây là người có đời sống về đêm rất phong phú, giống với Văn Dụ. Văn Dụ
thật
ra rất muốn xách Kỷ An Ninh
đi
chơi buổi tối, nhưng Kỷ An Ninh
không
có thời gian.
“Vậy tạm biệt.” Kỷ An Ninh vẫy tay với
hắn, “Cuối tuần vui vẻ.”
Đỗ Thanh cũng
nói”: “Cuối tuần vui vẻ.”
Kỷ An Ninh quay người
đi
về phía Văn Dụ.
Văn Dụ tuyệt
không
vui vẻ tí nào.
Bởi vì tên tóc rối kia sau khi
nói
xong câu cuối tuần vui vẻ liền
không
nhanh
không
chậm
đi
theo sau lưng Kỷ An Ninh. Văn Dụ quả
thật
chỉ muốn trợn trắng mắt nhìn trời.
Kỷ An Ninh vừa bước tới, Văn Dụ liền cười tủm tỉm ôm vai
cô.
Mặc dù bọn họ từng có
một
chút hành vi thân mật, nhưng Kỷ An Ninh vẫn
không
quen thể
hiện
hành vi quá lộ liễu trước mặt người khác nên Văn Dụ ở bên ngoài cũng hết sức khắc chế. Trong trường học, hai người thường là ăn cơm trưa với nhau, bởi vì
không
cùng giờ học nên mấy cái loại kiểu như dắt tay dắt chân gì đó cơ bản là
không
có.
Vào lúc này hành vi có chủ ý và hơi trẻ con này làm Kỷ An Ninh
không
nhịn được nhìn
anh
một
cái.
Biểu cảm Văn Dụ tự nhiên, tay giơ lên quơ quơ với Thư Thần.
Hai tên đàn ông trong lúc vô thanh vô tức*
đã
trao đổi thông tin mà chỉ bọn họ mới hiểu.
*không
có
âm
thanh,
không
có hơi thở.
Kỷ An Ninh: “...”
Tình hữu nghị bí
ẩn
ghê. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Quán cà phê nằm
trên
đường Quang Minh.
đi
về phía trước
một
đoạn,
trên
mặt đất ở ven đường có vạch kẻ đậu xe, chỉ là hơi xa.
Đoạn đường gần cửa quán
không
có chỗ đậu xe, đáng lẽ ra là
không
được dừng xe. Nhưng đoạn đường này
không
chụp ảnh, chỉ cần đừng xui xẻo bị viết giấy phạt
thì
ngừng
một
lát cũng
không
có vấn đề gì.
Hôm nay Đỗ Thanh
không
biết mình phải dừng xe bao lâu nên
hắn
rất quy củ mà đem xe tới chỗ đậu xe.
hắn
đi
theo Kỷ An Ninh và Văn Dụ, mục đích rất đơn giản, muốn nhìn phương tiện mà Văn Dụ
đi.
Tên đàn ông này nhìn rất trẻ, nhưng cũng
không
thể
nói
là thiếu niên mà phải
nói
là thanh niên. Đỗ Thanh nhìn người kia vài lần,
không
nhìn ra người này
đang
là sinh viên hay là người
đã
đi
làm. Nhưng bất kể thế nào, khẳng định người này
đã
là người trưởng thành,
không
thể nghi ngờ.
Đối với
một
người đàn ông trưởng thành mà
nói, xe chính là bộ mặt ở bên ngoài, là hình thức thể
hiện
trực quan nhất về năng lực kinh tế.
Đỗ Thanh hoài nghi người này chỉ là
một
tên dựa vào mặt để ăn bám, nên muốn chứng thực
một
chút.
Lấy ánh mắt của người trường thành mà nhìn con
gái,
thì
mấy
cô
gái
xinh đẹp như Kỷ An Ninh, ít nhất tìm được
một
người bạn trai có xe riêng chắc là
không
có vấn đề.
Kỷ An Ninh bước ra khỏi quán cà phê, kéo cổ áo lên, theo bản năng tìm xe Văn Dụ đậu ở ven đường, thường
thì
Văn Dụ hay trực tiếp đậu ở ven đường, trước cửa quán cà phê.
Sau đó
cô
ngơ luôn.
Ở chỗ Văn Dụ hay đậu xe, đậu
một
chiếc... Xe rất khác biệt.
Lần trước Văn Dụ chở
cô
tới chỗ chơi bóng quần, là
một
câu lạc bộ tư nhân,
cô
ở đó cũng thấy được mấy cái xe giống thế này. Ở chỗ đó, ngay cả cái xe
không
biết là nhãn hiệu gì của Văn Dụ,
một
cái xe việt dã to bự tổ chảng nhìn cũng
không
có gì quái lạ.
Nhưng chiếc siêu xe đua hình giọt nước ngừng ở ven đường Quang Minh,
thật
sự
quá chói mắt rồi!
Đặc biệt là khi Văn Dụ móc chìa khóa ra nhấn
một
cái, hai cái cửa xe mở ra như hai cái cánh! Làm người ta phải ngoái nhìn!
Kỷ An Ninh: “...”
Văn Dụ nghe thấy tiếng mở cửa quán cà phê ở sau lưng, biết cái tên tóc rối cũng
đi
ra.
anh
cũng
không
quay đầu lại, trực tiếp ôm Kỷ An Ninh, siêu cấp dịu dàng, siêu cấp phong độ
nói
với
cô: “Mau lên xe
đi, bên ngoài lạnh.”
Sau đó đẩy Kỷ An Ninh còn
đang
ngơ ngác ngồi vào xe.
Xe kia giống như trệt đất luôn, Kỷ An Ninh vừa ngồi xuống cảm giác như mình thiếu chút nữa là ngồi xuống hẳn mặt đất.
Văn Dụ vòng qua xe ngồi vào vị trí lái, từ đầu đến đuôi đều
không
nhìn về phía quán cà phê lấy
một
lần.
Tôi mà nhìn
anh
thêm
một
lần
thì
tôi là con chó*!
*đúng
thì
là tôi mà nhìn
anh
thêm
một
cái
thì
tôi thua nhưng để thế này cho vui.
Nhưng Kỷ An Ninh
đã
nhìn
rõ.
cô
thật
ra vẫn hơi lơ ngơ,
không
biết cái cửa xe như cái cánh này đóng lại kiểu gì, cho nên ngẩng đầu lên nhìn.
Văn Dụ ngồi lên xe,
không
biết nhấn chỗ nào, hai cái cánh kia liền đóng lại.
Ánh mắt Kỷ An Ninh vừa ngước lên
một
khoảng
nhỏ
ở giữa, từ khe hở của cái cánh chưa kịp đóng lại thấy Đỗ Thanh
đang
đứng ở cửa quán cà phê nhìn
cô.
Nét mặt của
hắn
một
lời khó
nói
hết! (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Tiếng động cơ ồn dọa người,
không
giống mấy cái xe bình thường. Xe lái
đi,
cô
theo quán tính bị đẩy ngược về ghế tựa. Cảm giác bị bật ngược về sau rất mãnh liệt, đến mức
cô
ngừng thở trong chớp mắt.
Kỷ An Ninh cuối cùng cũng hiểu được biểu cảm
trên
mặt của Đỗ Thanh.
Kiếp trước,
cô
giống những người khác, vẫn luôn cảm thấy Văn Dụ lái Hummer
đi
học rất là huênh hoanh, khoe của, tới tận lần trước khi Văn Dụ lái
một
chiếc xe cao cấp hơn, trực tiếp thể
hiện
sự
khoe của mà chở
cô
đi
đánh bóng quần.
Ngay lúc chia tay ở bãi đậu xe, người bạn kia có trêu Văn Dụ
một
câu: “Còn tưởng cậu
không
rời chiếc Hummer bé
nhỏ
của mình chứ.”
Lý Hách
thì
nói: “Bố cậu quản nghiêm quá đấy.”
Kỷ An Ninh lúc đó mới biết được, đối với Văn Dụ và đám bạn bè trong vòng của
anh
thì
Văn Dụ lái Hummer
không
phải huênh hoang, đúng ra là
anh
đang
làm
một
người khiêm tốn.
Đây là do bố
anh
đã
yêu
cầu.
Sau khi
đã
quen với xe, Kỷ An Ninh
không
nhịn được mà hỏi
một
câu: “Cái xe này...”
Ro ràng trưa nay vẫn thấy đậu trước cổng trường là cái xe Hummer kia, sao tối lại thành xe này rồi?
“Xe của Lý Hách.” Văn Dụ
nói, “Xe
anh
để ở nhà hết rồi,
anh
đang
chơi ở ngoài.”
Kỷ An Ninh khó hiểu: “Xe của
anh
đâu?” Bị hỏng ở ngoài rồi à?
Văn Dụ dùng đầu lưỡi đẩy má,
nói: “Người ta theo đuổi bạn
gái
anh, đuổi tới tận chỗ Thư Thần rồi,
anh
tới đón em mà còn lái chiếc Hummer kia
thì
đúng là quá mất mặt.”
Kỷ An Ninh: “...”
Khi khổng tước khỏe mạnh cạnh tranh tìm phối ngẫu,
sẽ
xòe đuôi, tận dụng hết khả năng để uốn éo khoe dáng, diễu võ dương oai, thể
hiện
bản thân.
Đàn ông vào
một
vài thời điểm, trí thông minh cũng
không
khác mấy con
không
tước lắm.
Văn Dụ
đang
ở bên ngoài ăn chơi
thì
nhận được mật báo của Thư Thần, lúc ấy
anh
liền “Đệch”
một
tiếng.
Lý Hách lúc đó
đang
ngồi cạnh
anh, hỏi
một
câu: “Sao thế?”
Văn Dụ
không
trả lời, trực tiếp đứng lên
nói: “Tôi phải
đi
một
chuyến!”
Vừa chuẩn bị
đi, lại dừng lại hỏi: “anh
lái xe gì?”
Lý Hách
nói: “Maybach.”
Văn Dụ chìa tay ra: “Cho mượn dùng
một
lát.”
Lý Hách liền hiểu ngay, đây là muốn vả mặt.
Bọn họ là người ngậm sẵn thìa vàng từ lúc sinh ra,
không
thấp kém đến mức suốt ngày khoe của vả mặt, nhưng nếu có người nào dám khiêu chiến quyền uy của bọn họ,
thì
vả mặt chính là kĩ năng thiên phú.
Văn Dụ bị bố mình
yêu
cầu phải khiêm tốn, bình thường đều lái Hummer
đi
học, đúng là
không
đủ để đề khí.
Lý Hách
không
hỏi
một
tiếng liền đem chìa khóa ném cho Văn Dụ, Văn Dụ liền lái chiếc xe Maybach của Lý Hách đến để khoe mẽ.
Kỹ năng thiên phú này
đã
được tu luyện đến thuần thục từ lâu, toàn bộ quá trình đều trôi chảy, thành công,
không
lôi thôi dài dòng, lời kịch dư thừa gì cả.
Đỗ Thanh đứng ở cửa quán cà phê, hỗn độn trong gió hoàn toàn là ý ở mặt chữ, tóc
hắn
bây giờ đúng là bay loạn trong gió,
không
uổng công Văn Dụ trong lòng gọi
hắn
là “tóc rối”.
Đỗ Thanh uống gió lạnh
một
hồi lâu, mới nhớ tới việc ngậm miệng lại.
Sau đó hút
một
điếu thuốc, bắt đầu suy ngẫm về bạn trai Kỷ An Ninh, có khi nào làm ở chỗ cho thuê xe
không? Hay tên này có xe chuyên dụng để ra oai?
Cũng
không
thể trách Đỗ Thanh có tư tưởng
nhỏ
hẹp,
thật
ra người bình thường rất khó tiếp xúc với mấy người ở tầng lớp giàu có. Bạn biết đấy, trong thành phố này chắc chắn có nhiều người như vậy tồn tại, nhưng nếu so với dân toàn thành phố
thì
phần tử này có trị số quá
nhỏ, cho nên xác suất bạn gặp được bọn họ vô cùng thấp, thấp tới mức bạn
không
cảm giác được
sự
tồn tại của bọn họ.
Tới tận khi nghe tiếng mở cửa ở đằng sau, Đỗ Thanh mới hồi thần.
Vị khách cuối cùng
đã
tính tiền, vừa ra khỏi cửa liền bị Đỗ Thanh chắn đường,
hắn
đành phải
nói: “Làm phiền nhường đường chút.”
Đỗ Thanh tránh đường, ánh sáng trước mắt tối
đi
một
ít, cửa hàng
đã
hết khách, Thư Thần tắt đèn lớn, chỉ để lại mấy ngọn đèn
nhỏ. Thao tác này nhắc nhở Đỗ Thanh rằng
anh
ta vẫn còn ở đây.
Đỗ Thanh lại đẩy cửa ra bước trở lại quán cà phê.
“Này,
anh
bạn!”
hắn
kêu lên.
Thư Thần
đang
thu cốc đĩa, bưng khay lên
thì
thấy đó là tên lông dài, “Ừ”
một
tiếng, hỏi: “Rơi gì à?”
“không
phải.” Đỗ Thanh
đi
qua, “Chỉ muốn hỏi
một
chút, An Ninh... Bạn trai làm gì vậy?”
Ánh mắt Thư Thần hơi lóe,
nói: “Tôi
không
rõ
lắm, hình như là sinh viên?”
Sinh viên? Như vậy suy đoán là nhân viên của công ti cho thuê xe
đã
được bác bỏ.
Đỗ Thanh cảm thấy
không
tốt tí nào.
“thật
sự
là sinh viên?”
hắn
truy hỏi.
“Chắc là vậy.” Thư Thần xếp mấy cốc đĩa sạch vào trong tủ, bắt đầu lau bàn, “Hai người họ cùng trường, An Ninh mới học năm nhất, bạn trai em ấy hình như học năm ba năm tư gì đó.”
“Sinh viên mà
đã
trâu bò như vậy?” cằm Đỗ Thanh rớt cái bộp, “Đón bạn
gái
tan làm mà lái Maybach?”
hắn
thấy
rõ
ràng kí hiệu hai chữ M.
“Wow~” Thư Thần phát ra tiếng than thở.
thật
ra Thư Thần cũng nhìn sơ ra được nhà Văn Dụ có kinh tế rất tốt,
không
ngờ lại tốt đến như vậy.
anh
ta nghĩ
một
chút rồi
nói: “Thế
thì
có khả năng. Lúc trước tôi từng ăn cơm với hai người họ, cậu ấy mời khách. Ừ, lúc tính tiền, nếu như tôi
không
nhìn nhầm
thì
... Cái thẻ cậu ấy móc ra chính là thẻ tín dụng đen của tổ trưởng*.”
*trong bản gốc là bách phu trưởng.
“Móa!” Đỗ Thanh rít mạnh hai hơi, mới hỏi: “Giàu như vậy à?”
“không
biết.” Thư Thần nhún vai.
“Vậy Kỷ An Ninh còn phải vất vả
đi
làm thêm làm gì?” Đỗ Thanh hỏi.
Lời này Thư Thần
không
thích nghe.
“thì
không
cho người ta tự lực cánh sinh à?”
anh
ta hơi khó chịu, “Trong nhà An Ninh
không
được tốt lắm, em ấy
không
chỉ làm thêm ở mỗi chỗ tôi, công việc người mẫu ở bên kia là do tôi giới thiệu cho em ấy, em ấy bình thường còn phải
đi
dạy kèm, ngoài học ở trường còn làm thêm ngoài giờ.”
“Tôi
nói
cho
anh
biết.” Thư Thần
nói
rất chân thành, “An Ninh là
cô
gái
rất tốt.”
Điểm này
thì
Đỗ Thanh thừa nhận.
Mấy người quỷ súc nghề nghiệp trong lúc làm việc có thể cảm nhận được người nào nghiêm túc, người nào
không
nghiêm túc. Có
cô
bé từng bị
hắn
mắng tới phát khóc.
Kỷ An Ninh là
một
cô
gái
trầm tính nhưng nghiêm túc.
cô
tỏa sáng dưới ống kính, rất xinh đẹp.
một
cô
gái
xinh đẹp tìm
một
người đàn ông có tiền cũng là điều bình thường ở xã hội này, Đỗ Thanh cũng
không
có thành kiến với việc này.
Lại
nói
hôm này
hắn
trực tiếp gϊếŧ tới tận quán cà phê, sao lại
không
phải là ý tưởng này thúc đẩy ư. Đối với người toàn thân đều là hàng rẻ tiền, vừa nhìn là biết
cô
gái
này khó khăn về kinh tế,
hắn
cảm thấy lấy điều kiện của bản thân
thì
phần thắng rất lớn.
Mẹ nó tưởng là dụ được... Móa, Maybach cũng lên sân rồi!
Đủ mạnh mẽ!
Thư Thần lau bàn xong, liền đem ghế lật ngược để lên
trên
bàn, để chút nữa còn lau sàn.
Đỗ Thanh nhả khói
đi
qua giúp đỡ
một
tay, đem ghế để
trên
mặt bàn, sau đó tay kẹp điếu thuốc hỏi Thư Thần: “anh
nói... Đàn ông có tiền như thế,
thật
sự
nghiêm túc với Kỷ An Ninh à?”
Thư Thần liền ngừng lại.
anh
ta do dự
một
chút rồi
nói: “Chắc là...”
Đoạn giữa bị mất hai giây.
“...?”